Các Trang

Thứ Tư, 30 tháng 4, 2008

Kinh Trong Sương

Phát hành Sưu tập thơ Kinh Trong Sương
của 15 nhà thơ Công Giáo,
tại Trung Tâm Mục Vụ Sàigòn, chiều 28.03.2008.
Chương trình do Lm. Trăng Thập Tự chủ trì.
Ảnh: Kim Lệ - Vietcatholic.net


Xin bấm vào đây để đọc tường thuật về Kinh Trong Sương:

http://www.dunglac.org/index.php?m=home&v=detail&ia=5579



Thứ Hai, 28 tháng 4, 2008

Đèn Cao Áp và Trăng


Cái đèn cao áp vô duyên
Vênh vênh váo váo che duyên chị Hằng.
Thôi rồi một tối đầy trăng!

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2008

Điều Khác Thường Trong Những Cái Bình Thường - GNĐT5

Tôi vẫn nhớ câu chuyện thầy Thế Tâm Nguyễn Khắc Dương kể cho chúng tôi nghe trong một buổi học: Lúc thầy còn trẻ ở quê miền Trung, trong một lần dạo chơi ngoài đồng vắng, chú “tiểu đồng” đi theo đã hỏi thầy: “Cậu ơi, bông hoa nở trong kẹt đá để làm chi, không có ai thấy cả!”.

Câu hỏi của chú bé nọ đã ăn sâu vào trí nhớ của tôi. Nhiều lần tôi đã suy nghĩ đề tìm câu trả lời, nhưng tôi chỉ tự trả lời được bằng một câu “kinh điển” chung chung:

Vì Thiên Chúa yêu thương loài người nên Ngài dựng nên muôn loài muôn vật cho loài người hưởng dùng mà ca ngợi Ngài!

Tôi đã “ví von” câu chuyện này qua bài thơ “Ngẫm Nghĩ” sau đây:

Đoá hoa nở giữa đồng không.
Con chim hót giữa mênh mông đất trời.
Sao lấp lánh giữa chơi vơi.
Cá tôm bơi lội giữa khơi nước ngàn.
Vô thường mà lại đa mang,
Thân con giữa chốn trần gian đông người.
Sinh ra để khóc hay cười?

***
Hôm nay, sau một cuộc nói chuyện với hai bạn trẻ đến thăm và sau khi tình cờ đọc xong một đoạn trong cuốn “Hoàng Tử Bé” của Saint-Exupéry, tôi đột nhiên “thấy” được một câu trả lời có vẻ cụ thể và “sát sườn” hơn cho mình: “Bông hoa ấy nở trong kẹt đá là để chú bé kia thấy nó và đặt ra câu hỏi nọ”. Bông hoa ấy không nở ra một cách “vô nghĩa lý” trong cuộc đời!

Tôi thử suy nghĩ thêm và thấy có điểm tương đồng giữa bông hoa nọ và một con người nào đó đang hiện diện trên cuộc đời này: Không ai có mặt trên cuộc đời một cách “vô nghĩa lý” cả. Nếu Thiên Chúa dựng nên một người thì chắc chắn người ấy đã được Ngài trao cho một sứ mạng để hoàn thành.

Tôi trở lại suy nghĩ về những bông hoa và thấy Thiên Chúa đã dựng nên quá nhiều bông hoa, hình như nhiều hơn cả mức cần thiết, như chú bé nọ đã nhận xét. Nhưng nghĩ cho kỹ, tôi thấy bất kỳ bông hoa nào - dù là bông hoa dại - cũng có một “sứ mạng”: hoặc là để cho con người ngắm nhìn, hoặc là để cho ong bướm hút mật, hay thậm chí để cho chim chóc côn trùng nhấm nháp cho no bụng... Không bông hoa nào nở ra một cách vô ích cả.

Con người cũng vậy. Hình như Thiên Chúa dựng nên nhiều người quá, có lẽ nhiều hơn cả mức cần thiết? Thầy Dương đã đưa ra nhận xét như thế khi đi giữa đường phố Sài Gòn đông nghẹt người.

***
Trong hàng tỷ người đang có mặt trên trái đất này, thoạt nhìn, có rất nhiều cuộc đời xem ra vô nghĩa lý vì “ẩn khuất trong những kẹt đá” như bông hoa mà chú bé nọ đã tình cờ nhìn thấy. Họ âm thầm được sinh ra và âm thầm chết đi mà chẳng để lại dấu tích gì trên trần gian. Thậm chí nhiều khi cuộc đời họ chỉ toàn là đắng cay bất hạnh phải âm thầm gánh chịu một mình. Thế thì họ được sinh ra làm gì nhỉ?

Chú bé nọ “tình cờ” gặp được bông hoa và đặt ra được một câu hỏi. Khi ấy chú còn quá nhỏ để biết rằng câu trả lời đã nằm sẵn trong câu hỏi mà chú đặt ra. Tôi hy vọng rằng khi lớn lên chú đã tìm ra câu trả lời cho mình. Nếu còn sống, bây giờ chắc “chú” cũng đã bước qua tuổi 70!

Riêng tôi, nhờ câu hỏi ấy mà tôi tìm ra được một câu trả lời về cuộc nhân sinh cho chính mình: Mỗi một con người được sinh ra trên mặt đất này là để hạnh ngộ với một-ai-đó.

Rất nhiều lần và rất tình cờ, tôi đã được soi sáng bởi những con người “vô danh”: những người hành khất, những người tàn phế, những đứa trẻ con, những người nhà quê bình dị... Nếu được phép, tôi xin ví họ như những bông hoa nở trong kẹt đá. Họ âm thầm sống giữa cuộc đời, không kỳ vọng có một ai đó “ngắm nhìn” mình, “trưng bày” mình cho những người khác chiêm ngưỡng. Họ sống một cuộc đời bình dị. Họ được sinh ra trong bình dị và sẽ chết đi trong bình dị, hầu như không để lại một dấu ấn nào cho những người chung quanh. Tuy nhiên, nếu xét cho kỹ, họ đang âm thầm thực hiện sứ mạng cao cả của mình dù họ không hay biết. Nếu họ sống đúng với ơn gọi làm người, chắc chắn họ đang soi sáng cho ít là một-ai-đó đã may mắn tình cờ gặp được họ. Là người, họ đang thực hiện sứ mạng cao cả của một con người trong cuộc đời này.

***
Là Kitô hữu, là con cái “gần gũi” của Thiên Chúa, chắc chắn tôi đang mang trong mình một sứ mạng trọng đại mà Thiên Chúa trao phó. Sứ mạng ấy trọng đại không phải vì tôi sẽ làm những việc lớn lao mang lại những thành công vang dội khiến nhiều người trầm trồ thán phục. Không, như một bông hoa dại nở trong kẹt đá, sứ mạng trọng đại của tôi là hãy nỗ lực làm triển nở toàn vẹn ơn gọi Kitô hữu trong chính hoàn cảnh sống hiện tại của mình. Rồi đến một lúc bất ngờ nào đó, phút giây hạnh ngộ giữa tôi và một-ai-đó sẽ đến. Nếu cuộc gặp gỡ này có thể giúp cho người đó đặt ra câu hỏi về ý nghĩa của cuộc nhân sinh, thì tôi đã thực hiện được sứ mạng mà Thiên Chúa uỷ thác khi Ngài cho tôi được diễm phúc sinh ra trong cuộc đời này.

Lạy Chúa, xin Chúa giúp con biết sống một cách “khác thường” những điều “bình thường” trong mọi giây phút của cuộc đời con. Amen./.

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2008

Kính Lạy Mẹ Yêu

Linh Đài La Vang, Quảng Trị - 1971




Kính dâng Đức Mẹ La Vang


MẸ LÊN TRỜI

Mẹ lên, con cố lên theo
Trèo non, vượt suối, băng đèo Mẹ ơi.
Được theo chân Mẹ là vui ./.


MẸ TRÊN TRỜI

Mẹ ơi, con sớm mồ côi
Nên con xin Mẹ trên trời đoái thương
Đỡ nâng con cả xác hồn ./.


THÂN THƯA VỚI MẸ

Những khi nhớ mẹ hiền xưa
Con tìm đến Mẹ thân thưa nỗi lòng,
Thuyền đời bớt cảnh long đong ./.


MẸ PHÙ HỘ CÁC GIÁO HỮU

Những khi lầm lũi một mình
Ngước nhìn lên Mẹ khấn xin hộ phù.
Mẹ xua tan hết âu lo ./.


MẸ HẮNG CỨU GIÚP

Đường trần sỏi đá mấp mô
Con thường té ngã bên bờ vực sâu,
Mẹ luôn cứu giúp cầu bầu ./.


MẸ ĐỒNG CÔNG CỨU CHUỘC

Mẹ chừa chỗ ấm con nằm,
Chặng đường thương khó âm thầm Mẹ đi.
Vậy mà con cứ phân bì!


CHUYỆN TRÒ VỚI MẸ

Đêm đêm thưa với Mẹ hiền
Chuyện to, chuyện nhỏ; nỗi niềm đầy, vơi.
Mẹ thương con với Mẹ ơi!


MẸ LA VANG

La Vang Mẹ đến năm xưa.
Đời con Mẹ đến, sớm trưa đồng hành.
Nương nhờ bóng Mẹ từ nhân ./.


VỀ QUÊ THĂM MẸ

Con từ lưu lạc xa quê,
Mấy mươi năm mới được về La Vang.
Chao ôi, thương nhớ vô vàn ./.


KHẨN CẦU MẸ LA VANG

Ngày xưa quỳ dưới gốc đa
Con còn thơ dại nhưng đà mồ côi.
Mẹ thương nên Mẹ nhậm lời ./.


MAY MÀ CÓ MẸ

Tiệc xưa đã hết rượu rồi.
Đời con cũng đã tơi bời nhiều phen!
May mà có Mẹ kề bên ./.


Vườn An Hạ, Lập Thu Đinh Hợi, 08.08.2007

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2008

Đinh Hợi - 2007

Hai bà đi bán lợn sề,
Bảy con lợn béo nằm kề bên nhau.
Chúc Xuân thêm thắm đẹp màu./.

Vườn An Hạ, giao mùa Bính Tuất – Đinh Hợi
12-02-07

Cuối Năm Bính Tuất

Con heo ủn ỉn đòi hành,
Con chó sủa mãi rồi đành ra đi.
Hết năm, không lẽ ở lì?

Xuân

Mùa Xuân ở cuối mùa đông.
Con người ở giữa, ở trong cuộc đời.
Xuân tươi, đời cũng luôn tươi./.

Sắp Tết

Càng già Tết đến càng nhanh,
Làm như ngày tháng xoay vần lanh hơn.
Chóng già mà có chóng khôn?

Vào Xuân

Hôm nay trời đã chớm xuân, 
Nghe trong hơi lạnh có phần ấm lên, 
Nắng non trải nhẹ trên thềm./.

Lạnh Cuối Đông

(Đêm 29-01-07)

Cuối đông sao lạnh thế này.
Hay là trời đất đã thay đổi vùng.
Miền Nam giờ hoá miền Trung?