Tôi không dám nhận mình là thi sỹ
Ngồi than mây, khóc gió, tiếc thương sao,
Nhưng hồn tôi từng mạch máu dâng trào
Đầy ý vị, tay run lên dòng chữ.
Dù cái đẹp vời xa ngoài ngôn ngữ,
Cũng cố ghi, cố chép một đôi hàng.
Nhưng tâm tình thi tưởng quá cao sang
Ghi trên giấy chỉ là đôi mảnh vụn.
Thơ là muôn, là ngàn lời ca tụng,
Là diệu huyền như một khúc nhã ca,
Là tay măng lướt trên phím tơ ngà,
Là khúc nhạc mông lung như huyền thoại.
Đã yêu thơ là để tim khắc khoải
Buồn theo mây và ngơ ngẩn cùng mưa.
Làm kiếp mây biến ảo mấy cho vừa ?
Làm mưa rớt có khi nào tồn tại ?
Nên tôi phải chờ hoài và mong mải.
Chờ đông cho mưa sống chuỗi ngày dài,
Chờ đông cho mây kết tụ thành ngai,
Hết còn phải làm lãng du theo gió.
Và để cho hồn tôi còn mở ngỏ
Thấm tràn đầy nguồn thi vị của đông.
Để đêm đêm mỗi khi thiếp giấc nồng
Còn nghe gió nghe mưa âu yếm gọi ./.
Huế, Đông 1972
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét