Các Trang

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2007

Cô Nhỏ Tóc Thắt Bím

Như bao chàng trai mới lớn khác,
tôi cũng có một khoảnh trời áo trắng mực tím để mơ mộng vẩn vơ.

Này cô em nhỏ tóc thắt bím,
Xe đạp mỗi ngày duyên dáng qua,
Cặp sách, áo trắng vương mực tím,
Và nụ cười xinh, xinh cánh hoa.

Thời khắc biểu cô em, anh nhớ hết !
Thứ ba cô đi học buổi chiều nè !
Thứ sáu khung giờ không ghi chữ,
Thứ sáu anh buồn mong dáng yêu.

Những buổi cô lười không đi học,
(Cô lười hay bệnh, anh biết đâu !
Gán tội cho cô lưỡi đi nhé,
Đừng giận nhe cô.) Anh sầu !

Không hiểu sao cô còn yêu mực tím.
Khoảng trời trung học, lớn rồi nha cô !
Sao để mực vương tà áo trắng,
Chắc vì vào lớp mãi mộng mơ ?

Hôm qua anh dạo phố một mình
Gặp cô anh muốn nói cô xinh,
Nhưng sợ làm cô em bối rối
Anh đành lặng lẽ dõi mắt nhìn !

Rồi vào quán nước, thật tình cờ :
Anh ngồi góc vắng, lại gặp cô,
Cặp sách, áo trắng vương mực tím.
Cô có hay rằng anh yêu cô ?

Hôm sau anh đợi ở cửa vườn,
Xe đạp đi ngang, trời mờ sương.
Anh khẽ gọi : “Này cô, cho nhờ tí :
Chở hộ cánh hoa tới cổng trường !”

Bẽn lẽn cô cúi đầu không nói,
Đâu biết anh vừa cắm cánh hoa,
Cành pensée tím vào cặp sách.
Cô vẫn đạp xe. Anh vào nhà.

Anh ngồi thêu dệt tình ta
Xinh như tóc bím với tà áo em ./.

Sàigòn, 1975

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét