Tự chủ là một bí quyết quan trọng để có thể sống một cuộc sống an định không chao đảo, bởi thế con người không ngừng nỗ lực để làm chủ đời mình : làm chủ tư tưởng, làm chủ lời nói, làm chủ hành động…
Con người cố gắng để làm chủ hiện tại và đồng thời cũng có những dự phóng để xây dựng và làm chủ đời mình trong tương lai. Tất cả những nỗ lực ấy đều rất đáng khuyến khích cổ vũ. Tuy nhiên, nếu tôi là một Ki-tô hữu thì tôi không được phép dừng lại ở đó : tôi không tự chủ đời mình để rồi tự “phong vương” cai trị lấy mình. Tôi tự chủ là để dâng hiến đời tôi làm thần dân Thiên Chúa, vì chỉ có Ngài mới là Chủ Tể đời tôi, chỉ có Ngài mới thực sự có quyền định đoạt đời tôi.
Tự chủ là một đức tính tốt, nhưng nếu quá cực đoan trong nỗ lực làm chủ chính mình thì tôi sẽ dễ rơi vào các thái cực nguy hiểm : tự mãn, tự cao, tự quyết đoán… và từ đó lấy mình làm tiêu chuẩn cho chính mình cũng như cho người khác khi hành xử với họ.
Khi chọn mình làm tâm điểm, tôi mặc nhiên đánh bật Thiên Chúa khỏi vị trí phải có của Ngài trong cuộc đời tôi : tôi là chính, còn Thiên Chúa chỉ là thứ yếu ! Và một khi Thiên Chúa đã bị tôi cho “xuống cấp” thì tha nhân là gì để tôi phải yêu thương tôn trọng ? Đức ái huynh đệ của tôi vì thế cũng không còn tinh ròng nữa : tôi sẽ bắt mọi người qui phục tôi, và giả như tôi có qui phục người nào thì cũng chỉ vì một lợi thú nào đó của tôi !
Khi chọn mình làm tâm điểm, tôi mặc nhiên đánh bật Thiên Chúa khỏi vị trí phải có của Ngài trong cuộc đời tôi : tôi là chính, còn Thiên Chúa chỉ là thứ yếu ! Và một khi Thiên Chúa đã bị tôi cho “xuống cấp” thì tha nhân là gì để tôi phải yêu thương tôn trọng ? Đức ái huynh đệ của tôi vì thế cũng không còn tinh ròng nữa : tôi sẽ bắt mọi người qui phục tôi, và giả như tôi có qui phục người nào thì cũng chỉ vì một lợi thú nào đó của tôi !
Thiên Chúa mới là Chủ, còn tôi là con dân Ngài. Đó chính là chỗ đứng đích thực và xứng đáng nhất của tôi trên đời.
Lạy Chúa, xin cho con luôn biết chọn Chúa làm Chủ Tể đời con. A-men ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét