Để đến với Thiên Chúa, con người chỉ có một lối đi duy nhất: đó là lối đi ven theo bờ vực thẳm của thân phận thụ tạo. Chúa Giê-su đã nói: “Hãy vào Nước Trời bằng cửa hẹp”. Quả thế, con đường dẫn đến quê trời là một con đường hẹp và dốc dác chênh vênh, tương tự như con đường lên đỉnh đồi Gôn-gô-tha với cây thập giá nặng nề trên vai. Hay nói một cách tượng hình như Nikos Kazantzakis trong cuốn tiểu thuyết về cuộc đời thánh Phan-xi-cô thành Át-xi-di : ta đang đứng trên một rẻo đất chỉ đủ để đặt bàn chân, ở giữa hai vực thẳm: một của Thiên Chúa và một của ma quỷ. Trong cái thế chênh vênh hiểm nghèo đó tôi được mời gọi để tiến lên. Tiến lên bằng cách nào? Kazantzakis trả lời : “Nhảy!”
Thánh Phan-xi-cô đã thúc roi vào con lừa của ngài, và sau vô vàn lần té qụy, ngài đã thực hiện thành công cú nhảy ngoạn mục : ngài đã nhảy vào Nước Trời !
Còn tôi, tôi là một con người cực kỳ yếu đuối. Tôi không đủ sức cũng chẳng đủ can đảm để làm một cú nhảy vọt kinh khủng như thế. Đức tin của tôi còn quá non nớt để có thể hoàn toàn phó thác vào Chúa như thánh Phan-xi-cô. Thực tình là tôi không dám nhảy ! Nhưng tôi vẫn phải tiến lên. Trên cái rẻo đất hẹp chỉ vừa đủ đặt bàn chân này, tôi vẫn phải tiến lên ! Thật là một cơn chóng mặt khủng khiếp. Tôi không dám nhìn xuống đáy sâu vực thẳm của Sa-tan, cũng không dám nhìn lên chốn vô cùng của Thiên Chúa. Tôi không đủ sức để làm như thế ! Tôi chỉ biết nhìn xuống chân mình, cẩn trọng nhích từng tí một trên cái rẻo đất chênh vênh ấy. Tim tôi thắt lại, mồ hôi vã ra, chân tôi run rẩy. Đi đứng làm sao trong tình trạng khốn khổ như thế ? Tôi hoảng sợ muốn rời bỏ cuộc phiêu lưu sinh tử này. Nhưng không thể được. Hai bên đều là vực thẳm. Rẻo đất thì quá hẹp để tôi có thể quay trở lại, và đào thoát còn đồng nghĩa với tự hủy diệt. Chỉ còn một cách duy nhất là tiến lên ! Ơn gọi làm Ki-tô hữu là như thế đó. Căng thẳng, tràn đầy nguy hiểm trong mọi giây phút. Nhưng có chấp nhận như thế thì mới đến được Đất Hứa. Giữa hai vực thẳm không còn một lối đi nào khác !
Chúa Giê-su đã nói: “Thầy là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống”. Một Con Đường, một Sự Thật, một Sự Sống đòi tôi phải luôn bám chặt lấy. Rời khỏi Người là đi vào hủy diệt: “Cành nào không liên kết với Thầy sẽ bị khô héo”. Chúa Giê-su Ki-tô là Con Đường giữa hai vực thẳm. Ngài đã nhập thể, đã hiến mình chịu chết, và đã sống lại để mở ra cho nhân loại một con đường sống, một lối đi rất hẹp nhưng là lối đi duy nhất dẫn đến cứu thoát. Không có Chúa Giê-su Ki-tô, con người không cách gì vượt qua được hai vực thẳm này. “Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”. Đức Ki-tô đã khẳng định dứt khoát như thế.
Lối đi ven theo bờ vực thẳm. Lối đi lên đỉnh Gôn-gô-tha. Lối đi duy nhất dẫn đến Nước Trời. Tôi đang đi trên lối ấy. Chênh vênh, căng thẳng. Nhưng đó là con đường dẫn đến Sự Sống. Không chấp nhận chênh vênh căng thẳng ấy thì chỉ còn cách đào thoát khỏi ơn gọi Ki-tô hữu của mình, và đào thoát có nghĩa là tự hủy diệt !
Lạy Chúa, xin cho con khiêm tốn, can đảm và trung thành tiến lên trong chênh vênh căng thẳng này. Amen ./.
Thánh Phan-xi-cô đã thúc roi vào con lừa của ngài, và sau vô vàn lần té qụy, ngài đã thực hiện thành công cú nhảy ngoạn mục : ngài đã nhảy vào Nước Trời !
Còn tôi, tôi là một con người cực kỳ yếu đuối. Tôi không đủ sức cũng chẳng đủ can đảm để làm một cú nhảy vọt kinh khủng như thế. Đức tin của tôi còn quá non nớt để có thể hoàn toàn phó thác vào Chúa như thánh Phan-xi-cô. Thực tình là tôi không dám nhảy ! Nhưng tôi vẫn phải tiến lên. Trên cái rẻo đất hẹp chỉ vừa đủ đặt bàn chân này, tôi vẫn phải tiến lên ! Thật là một cơn chóng mặt khủng khiếp. Tôi không dám nhìn xuống đáy sâu vực thẳm của Sa-tan, cũng không dám nhìn lên chốn vô cùng của Thiên Chúa. Tôi không đủ sức để làm như thế ! Tôi chỉ biết nhìn xuống chân mình, cẩn trọng nhích từng tí một trên cái rẻo đất chênh vênh ấy. Tim tôi thắt lại, mồ hôi vã ra, chân tôi run rẩy. Đi đứng làm sao trong tình trạng khốn khổ như thế ? Tôi hoảng sợ muốn rời bỏ cuộc phiêu lưu sinh tử này. Nhưng không thể được. Hai bên đều là vực thẳm. Rẻo đất thì quá hẹp để tôi có thể quay trở lại, và đào thoát còn đồng nghĩa với tự hủy diệt. Chỉ còn một cách duy nhất là tiến lên ! Ơn gọi làm Ki-tô hữu là như thế đó. Căng thẳng, tràn đầy nguy hiểm trong mọi giây phút. Nhưng có chấp nhận như thế thì mới đến được Đất Hứa. Giữa hai vực thẳm không còn một lối đi nào khác !
Chúa Giê-su đã nói: “Thầy là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống”. Một Con Đường, một Sự Thật, một Sự Sống đòi tôi phải luôn bám chặt lấy. Rời khỏi Người là đi vào hủy diệt: “Cành nào không liên kết với Thầy sẽ bị khô héo”. Chúa Giê-su Ki-tô là Con Đường giữa hai vực thẳm. Ngài đã nhập thể, đã hiến mình chịu chết, và đã sống lại để mở ra cho nhân loại một con đường sống, một lối đi rất hẹp nhưng là lối đi duy nhất dẫn đến cứu thoát. Không có Chúa Giê-su Ki-tô, con người không cách gì vượt qua được hai vực thẳm này. “Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”. Đức Ki-tô đã khẳng định dứt khoát như thế.
Lối đi ven theo bờ vực thẳm. Lối đi lên đỉnh Gôn-gô-tha. Lối đi duy nhất dẫn đến Nước Trời. Tôi đang đi trên lối ấy. Chênh vênh, căng thẳng. Nhưng đó là con đường dẫn đến Sự Sống. Không chấp nhận chênh vênh căng thẳng ấy thì chỉ còn cách đào thoát khỏi ơn gọi Ki-tô hữu của mình, và đào thoát có nghĩa là tự hủy diệt !
Lạy Chúa, xin cho con khiêm tốn, can đảm và trung thành tiến lên trong chênh vênh căng thẳng này. Amen ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét