Các Trang

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2008

Để Được Hạnh Phúc

(Mt 5,1-12)

Ai cũng mơ ước được sống một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc và ai cũng nỗ lực để xây dựng cho mình một cuộc sống hạnh phúc. Thế nhưng tại sao lại có lắm cuộc đời “bất hạnh”; mặc dù, khách quan mà nhận xét, những người ấy xem ra cũng đã thành đạt ít nhiều trong cuộc sống?

Để có thể giải gỡ được cái gút mắc nêu trên, trước hết phải xác định lại thật chính xác: “Như thế nào thì gọi là hạnh phúc ?” Trả lời cho câu hỏi này hẳn nhiên là có rất nhiều lời giải đáp. Tuy nhiên, đối với người Ki-tô hữu thì không có lời giải đáp nào chính xác cho bằng lời giải đáp của Chúa Giê-su qua tuyên ngôn “Tám mối Phúc Thật” mà thánh Mát-thêu đã ghi lại. Ai có thể đưa ra một định nghĩa xác thực về hạnh phúc cho bằng chính Đấng là Cội-Nguồn-Của-Hạnh-Phúc?

“Phúc cho ai nghèo khó, hiền lành, sầu khổ, khát khao công chính, biết xót thương, có tâm hồn trong sạch, xây dựng hoà bình, bị bách hại vì sống công chính.” Lời chúc phúc vạch ra tám con đường dẫn đến hạnh phúc đích thực và đây là tám con đường hoàn toàn không bình thường một tí nào : chúng hoàn toàn đi ngược lại quan điểm thông thường của con người về hạnh phúc! Đây đúng là tám con dốc ngược dẫn đến cội nguồn hạnh phúc!

Tuy là tám con dốc, tuy đòi hỏi phải nỗ lực không ngừng để leo dốc, nhưng chúng không phải là tám con dốc “vô cớ sự”, bởi vì chúng đã được bảo chứng bằng cuộc sống tại thế của Chúa Giê-su: tám con dốc ấy được trải dài từ hang đá Bê-lem đến đồi Gôn-gô-tha. Chúa Giê-su đã đi qua con đường dốc ngược dẫn đến hạnh phúc để đưa ra cho nhân loại một mẫu gương, một lời bảo đảm về niềm hạnh phúc đích thực mà những ai đi theo bước đường của Ngài sẽ được chung hưởng với Ngài: con đường tử Bê-lem ngang qua Gôn-gô-tha sẽ dẫn đến Nước Trời.

Hạnh phúc đích thực là như thế, cho nên những ai muốn đạt được hạnh phúc thì phải chấp nhận bước theo những con dốc mà Chúa Giê-su đã vạch ra và đã đi tiên phong. Những ai ước mơ hạnh phúc mà chọn lấy một đường nẻo khác là đã “lạc lối” ngay từ đầu, nên không lạ gì khi họ gặp phải “bất hạnh” ngay cả trên những thành công gọi là đáng kể của cuộc đời họ. Họ “bất hạnh” vì họ đã xây dựng một niềm hạnh phúc khác với niềm hạnh phúc đích đích thực mà Chúa Giê-su đã vạch ra cho con người.

Để được hạnh phúc, không thể có con đường nào khác hơn con đường “Tám mối Phúc Thật”. Tôi đã xác tín về điều này chưa? Tôi có luôn kiên vững đi trong đường lối này không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét