Mầu nhiệm thứ 1:
CHÚA GIÊ-SU SẦU BUỒN TRONG VƯỜN CÂY DẦU
CHÚA GIÊ-SU SẦU BUỒN TRONG VƯỜN CÂY DẦU
“ Cha ơi, nếu Cha muốn, xin tha cho con khỏi uống chén này. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con, mà xin theo ý Cha” (Lc 22,39-46)
Giờ cao điểm của sứ mạng cứu chuộc đã đến. Sau khi lập bí tích Thánh Thể, Chúa Giê-su và các môn đệ đi lên núi Cây Dầu; rồi Người gọi Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an đi theo Người vào vườn Ghết-sê-ma-ni. Đêm xuống đã lâu. Một bầu khí tĩnh mịch đến rợn người bao trùm lên khu vườn. Các môn đệ dù đã được Chúa Giê-su căn dặn phải tỉnh thức mà cầu nguyện, đều thiếp ngủ vì mệt mỏi. Trong cái vắng lặng đượm màu tang tóc đó chỉ một mình Chúa Giê-su đối đầu với gánh nặng tội lỗi của nhân loại. Người quỳ xuống và tưởng chừng như tất cả tội lỗi của loài người đổ dồn lên vai Người. Đức Giê-su, con người vô tội, cảm thấy tâm hồn mình bị giày vò vì những cao ngạo, những hận thù, những tham vọng, những đồi bại của con người. Càng vô tội, Người lại càng cảm thấy đau khổ vì sẽ phải bị đối xử như một phạm nhân. Hình ảnh cây thập giá, những đòn roi, những lời mắng nhiếc sỉ nhục, và nhất là sự hèn nhát, sự bội phản của những kẻ thân tín cứ dội lên trong đầu óc Chúa Giê-su. Sự thống khổ tột cùng xâm chiếm lấy Người. Không chịu đựng nổi cơn bức phá nội tâm, các mao quản bứt tung ra, máu hòa lẫn với mồ hôi nhỏ thành từng giọt xuống đất. Cơn xâu xé thật đến kinh hoàng! Chúa Giê-su, một con người cương nghị, đã phải đau đớn thốt lên: “Cha ơi, xin tha cho con khỏi uống chén này…”.
Trong nỗi thống khổ tận cùng đó, ai là kẻ sớt chia cay đắng với Chúa Giê-su? Các môn đệ, những người được Chúa Giê-su hết lòng yêu mến, đều đã ngủ vùi!… Oái ăm thay, dưới kia, trong thành phố, vẫn còn một số người tỉnh thức. Họ tỉnh thức để lập mưu bắt giết Chúa Giê-su. Họ, những kẻ thù nghịch vẫn còn thức họp bàn mưu sự; còn các ông, những môn đệ thân tín, lại yên ngủ để mặc Chúa Giê-su đau khổ một mình!
May mắn thay, không phải chỉ những kẻ thù của Chúa Giê-su là còn tỉnh thức. Không, trong thành phố chắc chắn vẫn còn một người âm thầm cầu nguyện suốt đêm. Người đó chính là Đức Ma-ri-a, người mẹ dịu hiền nhưng can đảm của Chúa Giê-su, người Mẹ hiệp công cứu chuộc của nhân loại.
Mẹ ơi! Mẹ đã sớt chia nỗi thống khổ mà Chúa Giê-su đã gánh chịu vì tội lỗi loài người. Xin Mẹ dạy con biết thật lòng ăn năn thống hối vì những lỗi phạm của con. Chính con, chính những hư đốn đồi bại của con đã góp phần làm tăng sự đau khổ của Chúa Giê-su con Mẹ. Trong cái gánh nặng đã đè lên vai Người, chính con đã, đang và sẽ ném thêm vào đó những khối đá của lòng cao ngạo, của sự tự mãn, của nông nỗi, lười biếng… của tất cả mọi tệ hại của đời con từ lúc thụ thai trong bụng mẹ cho tới ngày trở về với bùn đất. Chính con chứ không ai khác, Mẹ ạ!
Mẹ ơi, Xin dạy con biết thế nào là thật lòng thống hối. Con, một kẻ không biết bao nhiêu lần đã vào tòa cáo giải xưng tội như một máy tính điện tử. Con đã lập cho mình một danh sách liệt kê các tội thường phạm vào "bộ nhớ", để rồi đến tòa cáo giải con chỉ cần "bấm nút" là các tội được kể ra vanh vách, và sau đó đâu lại hoàn đấy!
Mẹ ơi, Xin dạy con biết rằng ăn năn thống hối không chỉ là nhìn lại những lỗi lầm mình đã phạm, mà trước hết phải là nhìn thấy và ngăn ngừa những gì có thể xảy ra. Muốn được Chúa thứ tha, không phải con cứ mặc tình phạm tội rồi tha hồ quỳ dưới chân Người mà khóc lóc! Xin Mẹ đừng để con “đánh lận con đen” với lòng từ bi của Chúa, nhưng xin cho con biết rằng mình được tha thứ là để yêu Chúa nhiều hơn. Chúa tha thứ cho con là để con chỗi dậy và tiến lên, chứ không phải để con mặc tình ngủ vùi trong tội lỗi của mình, bỏ mặc Chúa với nỗi sầu buồn vì phải gánh lấy sự bất trung thất tín của con ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét