CHƯƠNG 5: ĐỜI SỐNG KẾT HỢP VỚI CHÚA
Cho dù cuộc sống của con người với
Thiên Chúa trong những nơi Cư trú thứ Năm thật đẹp, nhưng Chúa không muốn chỉ dừng
lại ở đó. Thật ra Ngài muốn một sự hợp nhất mạnh mẽ hơn với kẻ Ngài yêu và yêu
Ngài. Người ta sẵn sàng nói về “cuộc đính hôn thiêng liêng” và “hôn phối thiêng
liêng”. Tôi hẳn không muốn đi ngược lại với truyền thống này và cách riêng với
cả nền “thần bí hôn phối” [mystique sponsale] vốn dựa vào chúng, tuy nhiên tôi
sẽ không dùng cách nói này. Thật ra, kinh nghiệm đã cho tôi thấy rằng ngày nay
người ta ít hiểu được loại ngôn ngữ ấy. Nếu như, đôi lúc, những người nữ tiếp
thu nó một cách tự nhiên, thì trái lại thật khó để cho người nam tiếp nhận nó,
ít nữa là trong bối cảnh hiện nay. Vả lại, những chữ này có thể chỉ định những
điều rất khác nhau. Thí dụ, một nữ tu đang trong thời kỳ cam kết có thời hạn rồi
cam kết vĩnh viễn có cảm thức mình đang sống “thời đính hôn” và một dạng “hôn
phối” nào đó với Đức Kitô, điều này tuyệt đối không phù hợp với điều mà chúng
ta muốn nói lên ở đây. Đối với tôi hiện nay, loại từ vựng này tỏ ra hơi tế nhị,
bởi vậy tôi không muốn dùng nó. Điều quan trọng nhất, theo tôi, là ẩn ý ở bên
dưới. Có một lúc mà ta không hoàn toàn bị Chúa nắm lấy. Vẫn còn lợn cợn phần
nào thuần túy con người, dù ta có ở trong tình trạng thiêng liêng đến mấy đi nữa.
Tôi cũng thấy là hữu ích khi giữ lại sự phân biệt giữa những nơi Cư trú thứ Sáu
và thứ Bảy, nghĩa là giữa một sự hợp nhất chưa hoàn toàn trọn vẹn và một sự hợp
nhất khác toàn vẹn hơn nhiều. Điều gì xảy ra trong hai nơi cư trú này?
KINH NGHIỆM CỦA MỘT CHÂN PHƯỚC ĐAN SỸ
DÒNG XITÔ
Người đi vào càng lúc càng thâm sâu
hơn trong huyền nhiệm của Chúa cảm nghiệm trước tiên là sự dịu ngọt của việc
chiêm ngắm [ta có thể nói là “sự gặp gỡ” – Chú thích của tác giả], tiếp theo là
sự dịu ngọt của sự thích thú, rồi của sự ngưỡng mộ, của sự bỏ mình, cuối cùng
là của sự hợp nhất. Trước tiên người ấy nói: “Tôi nhớ Chúa”, tiếp theo là: “Tôi
được yêu thương”, rồi: “Tôi có kinh nghiệm”, rồi: “Tâm thần tôi chết ngất đi”,
rồi: “Tôi hoàn toàn kết hợp với Ngài.”
Guerric d’Igny († 1157).
7. Việc chiêm ngắm Chúa
Từ ngữ “chiêm niệm, chiêm ngắm” hoặc
“đời sống chiêm niệm” được dùng để nói về đời sống tâm linh nói chung và về đời
sống của một vài dòng tu như dòng Cát Minh hoặc dòng Biển Đức. Đó là về nghĩa rộng
của từ. Ở đây, tôi muốn dùng nó trong một nghĩa hẹp hơn, ở chính ngay hàng đầu của
đời sống tâm linh. Quả thật tôi thấy dường như tại một giai đoạn nào đó của đời
sống tâm linh xảy ra như một bước chuyển mới: hướng đi của cuộc đời như được
“phân cực lại”, nếu ta được phép dùng thành ngữ này.
Đời sống chiêm niệm là một đời sống mà
ở đó cái nhìn gắn chặt lên Chúa định hướng tất cả các hành vi trong cuộc sống.
Đó không chỉ là một trạng thái mà Thiên Chúa hiện diện một cách thường xuyên,
nhưng còn hơn thế nữa. Lúc ấy ta sẽ nói rằng Ngài là “tất cả”, ta cũng sẽ nói rằng:
“Chỉ mình Chúa mà thôi.” Ta không còn sống trong tình trạng “Chúa vì tôi”,
nhưng là tình trạng “tôi vì Chúa”. Tôi không dám nói rằng Chúa thay thế đương sự,
vì người ta tuyệt nhiên không hề bị mất cá tính của mình. Trái lại, ta là chính
mình hơn bao giờ hết. Sự hợp nhất các ý muốn còn lớn lao hơn trước và các vùng
khác nhau được “thần hóa” nhiều hơn bội phần. Càng lúc, Chúa là tất cả, các
khía cạnh khác của cuộc đời được nhìn và sống như một cách thế tự nhiên thông
qua Ngài. Ta không còn tự đánh giá theo các tiêu chuẩn nhân loại nữa, sự công
nhận về mặt xã hội và ước muốn có một vị thế, được nhận biết, được thành đạt,
càng lúc càng kém quan trọng đi. Càng lúc ta càng vượt qua bình diện “làm” để tới
bình diện “là”. Thậm chí ta sẵn sàng từ bỏ các dự phóng thân thiết của mình nếu
Chúa đòi hỏi như thế. Khái niệm về tương lai tự nó trở nên thứ yếu. Tương lai của
tôi, là sống với Chúa như Ngài đang ở đó, hôm nay, với tôi, trong tôi, và tôi
trong Ngài, tương lai của tôi, là ngày hôm nay. Tương lai của tôi ở trong Trái
Tim Chúa và tôi ở trong Trái Tim Chúa. Thời gian nhân loại nhường chỗ một chút
cho thời gian thần thiêng vốn không có cùng độ đậm đặc. Không phải là tôi rời bỏ
trái đất cũng như tôi thôi không hoạt động và yêu thương nữa. Nhưng tận đáy sâu
tâm khảm tôi bắt đầu bước vào trong cõi vĩnh hằng rồi.
Chính nhờ hiểu biết rõ ràng hơn về
Chúa Ba Ngôi mà chúng ta bước vào sâu hơn trong việc chiêm niệm, trong việc sắp
xếp lại toàn bộ cuộc sống khởi đi từ trung tâm này.
O BEATA TRINITAS
Nguyện xin ân sủng của Chúa ngập tràn
và chiếm ngự mẹ,
Tràn trào nơi mẹ như một dòng sông
bình an.
Nguyện xin dòng sông ấy vùi lấp mẹ dưới
những cơn sóng êm ả của nó
Để không có gì ở bên ngoài chạm được mẹ
bao giờ.
Ở nơi sâu thẳm này, nơi yên tĩnh này,
nơi mầu nhiệm này,
Mẹ sẽ được Thiên Tính viếng thăm.
Chính tại đó con mừng lễ mẹ trong
thinh lặng, ôi mẹ của con,
Cùng với mẹ thờ lạy Chúa Ba Ngôi Thánh
Thiện.
Élisabeth Chúa Ba Ngôi (1880-1906)
(Thơ làm quà tặng mẹ)
8. Gặp “Ba Ngôi”
Thật quá đỗi tốt đẹp khi có những mối
liên hệ cá nhân với mỗi Ngôi trong Ba Ngôi Thiên Chúa. Thánh Tôma Aquinô thường
nói về các “thói quen thần linh”, nghĩa là các cách thế hiện hữu khác nhau của
từng Ngôi trong Ba Ngôi. Trong đời sống tâm linh, dần dần, chúng ta được kêu gọi
để cảm nghiệm các mối liên hệ khác nhau với Ngôi Cha, Ngôi Con và Ngôi Thánh Thần.
8.1. Mối liên hệ với Chúa Giêsu
Trong những nơi Cư trú thứ Bốn và thứ
Năm, ta không thể tiến tới nếu ta đã không “gặp” Chúa Giêsu. Cuộc gặp gỡ với
Chúa Giêsu làm cho chúng ta bị đảo lộn, ta khám phá ra Ngài và ta hiểu biết
Ngài một cách đích xác như các tông đồ đã hiểu biết Ngài trong thời ấy. Ta đã không
từng biết Ngài như thế nào, và bây giờ ta biết Ngài. Ta hiểu biết cách Ngài hoạt
động, hiểu biết tính tình của Ngài. Đức Kitô
tràn đầy tình yêu nồng cháy, Ngài hay đòi hỏi, nhưng Ngài cũng thật gần gũi,
Ngài thật sự là một người anh và là một người bạn, đầy tế nhị và dũng lực. Việc
khám phá ra lòng nhân lành của Chúa Giêsu dành cho tôi, tình bạn của Ngài dành
cho tôi, lòng thương xót vô tận của Ngài dành cho tôi, là tuyệt đối quyến rũ
không cưỡng lại được.
Thế nhưng còn có điều này lôi cuốn hơn
nữa: đó là việc khám phá ra rằng Chúa Giêsu cần đến tôi. Chắc hẳn, trong cương
vị Thiên Chúa, Ngài tuyệt nhiên không cần gì cả. Nhưng Ngôi Lời đã muốn trở
thành người phàm. Một con người cần đến những người khác, Ngài được sinh ra để
sống với họ, Ngài tự xây dựng bản thân cùng với họ và ngang qua họ. Chúa Giêsu
đã cần đến Mẹ Maria và thánh Giuse để tự xây dựng bản thân về mặt nhân loại.
Ngài đã cần đến những phụ nữ thánh thiện để phụ trợ cho Ngài về mặt vật chất.
Tuy nhiên còn hơn thế nữa: Ngài đã cần đến tình bạn của họ. Tại vườn Ghetsemani,
Chúa Giêsu bị cám dỗ đến tột cùng, tới đỉnh điểm mà ý nghĩa của Thánh Danh Ngài
(Giêsu nghĩa là “Thiên Chúa cứu”) và của ơn ích hy lễ Ngài dâng hiến triển nở tối
đa. Tại sao? Bởi vì, như Ngài đã nói với thánh nữ Margarita-Maria Alacoque, ma
quỷ đã cám dỗ Ngài bằng cách nói rằng hy lễ của Ngài sẽ chẳng ích lợi gì. Vào
lúc đó, Đức Kitô đã cần đến các bạn hữu để giúp đỡ và an ủi Ngài. Chính vì vậy
mà Ngài đã dẫn Phêrô, Giacôbê và Gioan, là những người bạn thân nhất của Ngài,
đi theo Ngài. Thế nhưng họ đã không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ và Chúa Giêsu chỉ
còn lại một mình, trong cuộc chiến đấu kinh khủng, không nơi nương tựa, không
người an ủi, Ngài nghĩ rằng con người sẽ luôn luôn lạnh nhạt trước tình yêu nồng
cháy của Ngài. Ngài đã phải được một thiên thần đến an ủi. Thế mà một ngày nào
đó ta hiểu ra rằng Ghetsemani vừa ở trong thời gian vừa vượt ngoài thời gian:
chính tôi cũng có mặt ở đó, như Phêrô, Giacôbê và Gioan. Chúa Giêsu cần đến
tôi, Ngài cần tình cảm và sự nâng đỡ của tôi. Tôi có thể lạnh nhạt và dửng
dưng, hoặc tôi có thể hiện diện ở đó và an ủi Ngài như một người bạn chân
chính. Đó chính là ý nghĩa sâu xa của thông điệp Trái Tim Chúa Giêsu đã được
trao ban tại Paray-le-Monial.
Thật là điên rồ khi nghĩ rằng Thiên
Chúa đã kết hôn với bản tính con người đến độ như thế, nhưng quả là như thế đó.
Quả thật có một sự điên rồ nơi tình yêu của Chúa Giêsu mà tôi được mời gọi bước
vào. Một trong những khía cạnh đẹp đẽ của nền linh đạo đương thời sẽ là khám
phá ra, hoặc đúng hơn là nhận lãnh, tâm tình dễ bị tổn thương của Thiên Chúa
nơi Chúa Giêsu Kitô, tâm tình của nhu cầu đã khiến Thiên Chúa, một cách nào đó,
trở nên một “kẻ ăn mày tình yêu”.
Với thời gian, ta còn khám phá ra một
điều khác nữa của Chúa Giêsu: đó là chiều kích Ngài là Con của Chúa Cha. Ngài
không chỉ là bạn chí thiết của tôi và là Cứu Chúa của tôi mà thôi, Ngài không
ngừng tự nói rằng mình là Chúa Con. Tin Mừng thánh Gioan cũng không nói điều gì
khác. Ta thấy rõ rằng Chúa Con không ngừng lại nơi bản thân Ngài, nhưng Ngài muốn
dẫn đến sự hiểu biết một Đấng khác. Ngài nắm tay chúng ta để đi tới nơi xa kia.
Lúc bấy giờ ta hiểu được Ngài và, vì nên một với Ngài, ta nghiệm được rằng Chúa
Con đón nhận mọi sự, hoàn toàn thưa “vâng” với Chúa Cha. Nếu chính bản thân ta
đã không từ bỏ tận nơi thâm tâm, ta không hiểu được tiếng thưa “vâng” thường
xuyên và tuyệt đối này. Ta chỉ ở trong tình trạng thưa “không” hoặc thưa “có thể”.
Chỉ có một đời sống tâm linh đã được thu xếp vững vàng mới cho phép ta kết hợp
nên một với Chúa Giêsu một cách đầy đủ để đón nhận ân sủng này là ơn luôn ở
trong tình trạng đón nhận trong tương quan với Chúa Cha. Tất cả sự hiện hữu của
chúng ta như được treo vào nơi Chúa Cha, nó là một ơn ban liên lỉ. Bởi đó, nó
là một món quà tuyệt diệu.
8.2. Mối liên hệ với Chúa Cha
Nếu mối liên hệ với Chúa Con thật đáng
kinh ngạc như thế, thì cuộc gặp gỡ với Chúa Cha cũng không gây ấn tượng không
kém.
Ta thường tưởng tượng ngay Thiên Chúa
như một Đấng quyền uy và dũng mãnh. Đã hẳn, trong đời sống Kitô hữu, chúng ta học
biết rằng điều ấy là không chính xác. Nhưng ta sẽ nói gì về sự xáo trộn nảy
sinh khi ta thấy rằng Thiên Chúa chủ yếu là Cha? Cuộc gặp gỡ với Chúa Cha làm
cho chúng ta khám phá ra lòng nhân từ của Đấng là nguồn cội của chúng ta. Chúng
ta thấy rằng chỉ bởi lòng nhân từ mà mình đã được dựng nên, rằng chúng ta được
bao bọc, được thấm nhuần bởi tình âu yếm của Ngài. Chúa Cha không hề xâm chiếm,
Ngài không phủ đầu chúng ta. Ngài chỉ có một ước ao duy nhất là các con cái của
mình được hạnh phúc, ngày ngày Ngài ban cho họ mọi thứ họ cần, Ngài không ngừng
quan tâm lo lắng về việc này.
Khi viết ra điều ấy, tôi rất ý thức về
việc nhắc lại điều tôi đã viết trong phần đầu của cuốn sách này. Nhưng ở đây,
tôi muốn khẳng định rằng ta có thể, không chỉ tin tưởng mà thôi, nhưng còn sống
điều đó nữa. Ta có thể liên tục được thấm nhuần bởi lòng nhân từ mạnh mẽ và âu
yếm, dịu dàng và chắc chắn của Cha chúng ta ở trên Trời. Chúng ta có thể sống,
nếu Chúa ban cho, một cuộc sống, từng giây từng phút, dựa vào ý muốn ngọt ngào
của Đấng vốn đang yêu thương chúng ta một cách sâu đậm mà chúng ta không thể
nghĩ ra nổi. Trở nên con cái thật sự, được ở trong vòng tay của Cha, không màu
mè kiểu cách, đó là một trải nghiệm không thể gọi tên ra được!
Bấy giờ từ đó ta khám phá ra một hậu
quả rất quan trọng. Cha trên Trời của chúng ta là Đấng tạo thành và là chủ tể
vũ trụ. Ngài là vua vũ trụ. Nếu tôi là con của Ngài, thì tôi là kẻ thừa kế gia
sản của Ngài. Kể từ đó, mọi sự thuộc về Ngài đều thuộc về tôi. Một ngày kia ta
nhận ra rằng mối tương quan của mình với vũ trụ đã thay đổi, bởi vì thế giới là
khu vườn tuyệt diệu của Cha tôi. Kể từ đó, tôi còn có thể thiếu thốn chi? Các lời
Chúa Giêsu nói về sự tín thác của con cái và về lòng quảng đại của Cha mang lấy
một chiều kích khác. Sự nghèo khó không khiến ta sợ nữa, vì người nghèo là vua.
Các sự giàu sang giả tạo mất đi sức hấp dẫn của chúng. Điều đó không muốn nói rằng
vũ trụ trở nên vô nghĩa. Chắc chắn là không. Tuy nhiên, tùy theo phận vụ mà
chúng ta đảm đương và các nhu cầu mà chúng ta cần tới, mọi của cải cần thiết sẽ
được ban cho chúng ta. Ta đánh giá chúng theo giá trị thật sự của chúng, ta
thán phục vẻ đẹp của chúng, và ta sống trong tâm tình tạ ơn không ngớt.
ĐẤNG LÀ CHA MÀ TÊN NGÀI LÀ MẸ
Cha có tên là dịu dàng,
Cha có tên là trẻ trung,
Cha có tên là tình yêu,
Cha có tên là Cha
và gần như có tên là Mẹ,
Cha có tên là cứu giúp,
Cha có tên là khoan dung,
Cha có tên là kiên nhẫn,
Cha có tên là tha thứ,
Cha có tên là vuốt ve,
một lần nữa Cha có tên là dịu dàng,
Cha đã gọi bạn là vô cùng tốt,
Ôi lạy Cha, đối với những người lấy lý
do rằng Cha là một Đấng rất khác,
nên họ không muốn tình phụ tử của Cha
có chút quan hệ gì với tình phụ tử của chúng con
và biến Cha thành điều mà chính họ
không hề muốn cho bản thân mình:
một loại thẩm phán quá quắt và một
Pharaon khủng khiếp,
với các từ ngữ nhân loại duy nhất có
hương vị Thiên Chúa,
xin hãy ban cho con, ôi lạy Cha, để làm
cho con nhận biết tôn danh đích thực của Cha!
François d’Espiney (1916-1935)
Tuy nhiên đó chưa phải là tất cả. Nếu
tôi là con của Cha, tôi không chỉ nhận được các tài sản của Ngài mà thôi, nhưng
còn nhận được một điều gì đó từ chính Con Tim của Ngài nữa. Thế mà Con Tim của
Cha là chính hữu thể của Cha. Điều đó có nghĩa là một ngày nào đó Thiên Chúa
Cha chúng ta thông truyền cho chúng ta một phần phụ tính của Ngài. Đến lượt
chúng ta trở nên những người cha. Trong Thánh Kinh, các thuộc tính của Thiên
Chúa là nữ tính, và người ta cũng so sánh tình yêu của Ngài với tình yêu của
một người mẹ. Cả hai tình cảm phụ tử và mẫu tử đều gặp nhau nơi Ngài, như ta thấy
ở kinh nguyện nói trên.
Đó không phải là một sự trịch thượng đi
kèm theo một tình cảm thống trị. Chúng ta không phải là những ông chủ và càng không phải là kẻ sở hữu những người khác. Nhưng chúng ta nhận lãnh theo
chiều hướng này một điều gì đó về sự sống và sự phát triển, sự trợ giúp và đòi
hỏi, lòng tốt và sự dấn thân cho tương lai, vốn ở trong Trái Tim của Cha. Như
Chúa Giêsu từng nói, chúng ta không khiến người ta gọi mình là cha trong nghĩa
trịch thượng nhưng, như chính Chúa Giêsu đã xưng hô: “con gái của Ta”, “các con
của Ta”, hoặc như thánh Phalô từng nói về các con cái của ngài, chúng ta là cha
bởi vì và chính vì tình yêu và sự phục vụ. Tình phụ tử này không lệ thuộc vào sự
sinh sản về mặt thể lý, mặc dầu nó có thể có mối liên hệ với sự sinh sản này.
Nó có thể được ban cho những người độc thân, hoặc những đôi vợ chồng không có
con cái. Đó là một mầu nhiệm lớn lao làm cho những người trẻ, những đàn ông và
đàn bà đứng thẳng dậy hoặc đứng thẳng dậy trở lại và tiến bước. Đó là một mầu
nhiệm thúc bách mỗi người để mình được chìm ngập dần dần vào trong đó. Cha trên
Trời của chúng ta ban tặng mọi sự Ngài có và mọi sự Ngài là. Trong Ngài, chúng
ta được kêu gọi làm theo như vậy. Tuy nhiên, cũng như trong mối liên hệ với
Chúa Giêsu, chúng ta chỉ có thể làm được việc ấy nếu chúng ta đã từ bỏ chính
mình.
KINH NGHIỆM CỦA VIỆC TRỞ THÀNH NGƯỜI
CHA
Trở nên giống Cha trên trời không chỉ
là một khía cạnh quan trọng của lời Chúa Giêsu dạy, đó chính là trọng tâm của sứ
điệp của Ngài [...]
Đó chính là trọng tâm của sứ điệp Phúc
Âm. Cách thức mà các hữu thể nhân loại được kêu gọi yêu thương nhau là cách thức của chính Thiên
Chúa. Chúng ta được kêu gọi yêu thương nhau với chính tình yêu quảng đại và ân
cần của người cha, như chúng ta thấy Rembrandt miêu tả trong tranh của ông.
Lòng thương xót đòi hỏi chúng ta yêu thương mà không hề cậy dựa vào sự ganh
đua. Đó là một lòng thương xót tuyệt đối, nơi đó mọi dấu vết ganh đua đều bị loại
trừ. Đó phải là một tình yêu triệt để đối với kẻ thù. Nếu chúng ta muốn được
đón nhận không chỉ bởi Thiên Chúa mà còn như Thiên Chúa, chúng ta phải trở nên
như Cha trên trời và nhìn thế giới qua cặp mắt của Ngài [...]
Cùng với năm tháng trôi qua, tôi khám
phá ra rằng sự phát triển trong tình phụ tử thiêng liêng này thật khó khăn và
hào hứng, nhưng cũng thật thỏa mãn.
Henri J.M. Nouwen (1932-1996)
(Trong tác phẩm: Cuộc trở về của đứa
con hoang đàng)
8.3. Mối liên hệ với Chúa Thánh Thần
Như Chúa Con đã tỏ mình ra trong những
nơi Cư trú thứ Bốn và thứ Năm, Chúa Thánh Thần cũng đã thường trở nên một ai đó
đối với chúng ta ở những nơi ấy. Ta “cảm giác” được Ngài, ta biết Ngài là ai.
Ta hiểu rằng mình sống trong Ngài một cách thường xuyên, rằng mọi sự đều xảy ra
ngang qua Ngài. Ta đã học biết cách Ngài hoạt động, tự do và gây bối rối, có
khi thì rất kín đáo, có khi thì lại chói chang và mạnh mẽ.
Trong
những nơi Cư trú thứ Sáu và thứ Bảy, Chúa Thánh Thần cùng đi với chúng ta vượt
xa bên kia việc hoạt động. Ngài dẫn chúng ta vào chính trong hữu thể của Thiên
Chúa và làm cho chúng ta sống một điều gì đó trong mối liên hệ của Ngài với
Chúa Cha và Chúa Con. Không có gì mà chúng ta nhận lãnh từ Chúa Cha (trọn vẹn
tình yêu được trao ban) và từ Chúa Con (trọn vẹn tình yêu được nhận lãnh) có thể
hiện hữu mà không có Chúa Thánh Thần (trọn vẹn tình yêu được trao đổi). Đối với
tôi, dường như Chúa Thánh Thần là một bài ca của tình yêu này, một niềm hoan lạc
của quà tặng hỗ tương này, là một lời tán tụng thường xuyên tôn vinh Chúa Cha
và Chúa Con. Tôi tin rằng chính Chúa Thánh Thần đưa chúng ta vào trong bài ca của
Ngài. Ngài là niềm hoan lạc của tình yêu Ba Ngôi. Ngài kết nối – và còn hơn thế
nữa: Ngài dẫn chúng ta – vào lời tụng ca của chính Ngài. Với Ngài, cuộc sống trở
nên như một bài ca hoan hỉ và phúc lành liên tục .
Như
vậy cuộc sống với Ba Ngôi trở thành “một bài tụng ca vinh quang”, như lời tuyệt
diệu của Élisabeth Chúa Ba Ngôi (mượn lời Thánh Phaolô trong Ep 1,6). Cuộc sống
của chúng ta như được trải rộng, được dệt nên trong nơi thâm sâu của nó bởi một
bài ca không phải từ chúng ta, một niềm vui từ nơi khác đến và lặp lại trên mặt
đất – dù rất yếu ớt – một điều gì đó thuộc về một nơi khác.
Nhờ
Chúa Thánh Thần, lời tụng ca, xuất phát từ cái “tôi sâu xa”, tuôn tràn ra trong
trí khôn, vốn thủ đắc một phận vụ đáng ngưỡng mộ và tích cực, rồi tràn ra trong
cảm tính, làm nó trở nên đẹp đẽ hơn, cởi mở hơn, chắc chắn hơn, và đôi khi tràn
ra cả nơi thân xác, làm nó trở nên như thanh khiết và rạng rỡ hơn. Kể từ đó ta
dễ nói về Chúa hơn, vì ta bày tỏ Ngài ra không chỉ bởi việc ta làm, nhưng cũng
còn bởi điều mà ta là nữa.
NHỮNG LỜI CỦA MỘT ĐAN SỸ CHARTREUX
Việc ở cùng nhau, sự phối hợp, sự
“thân mật đáng kinh ngạc” này với Ba Ngôi Thiên Chúa: đấy là mục đích cao nhất
mà ta phải làm cho các linh hồn thoáng thấy ngay lúc khởi sự đời sống tâm linh;
đó chính là ước ao và là ý muốn của Chúa chúng ta. Thúc đẩy các linh hồn hướng về một lý tưởng trên trời thôi thì
chưa đủ, phải làm cho họ bước vào trong
Nước Thiên Chúa, và làm cho họ hiểu rằng, ngay từ hiện tại, Nước ấy là gia nghiệp
của họ: “Nước Chúa ở trong anh em” (Lc 17,21).
Ngoài đời sống kết hợp với Chúa, và
ngoài sự giao du với Chúa Cha và Chúa Thánh Thần, vốn là hiệu quả của các điều
trên, không thể có đời sống tâm linh sâu xa, cũng không có sự phong phú siêu
nhiên đích thực.
(Trong tác phẩm: Tình yêu và sự thinh
lặng)
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét