CHƯƠNG 16
Mẹ thánh để cập đến bước cầu nguyện thứ ba và những vấn đề rất cao siêu. Nói đến những linh hồn đã đạt tới bậc này có thể làm gì và những hậu quả mà hồng ân cao cả này của Chúa tác tạo. Giáo thuyết này rất thuận lợi nâng tâm trí lên chúc tụng Thiên Chúa và an ủi kỳ diệu những ai đã tới bậc này.
***
Bây giờ chúng ta nói đến loại nước thứ ba dùng để tưới vườn – tức là nước được dẫn từ sông hay suối chảy vào vườn. Dầu có phải vất vả phần nào để điều hướng, thì việc dẫn thuỷ nhập vườn này cũng đỡ mệt nhọc hơn nhiều. Bây giờ Chúa muốn tận tình giúp đỡ người làm vườn đến nỗi như chính Ngài làm vườn, và làm hết mọi việc. Trạng huống này thật là giấc ngủ của các tài năng. Các tài năng không mất khả năng hoạt động hoàn toàn mà vẫn không hiểu mình hoạt động như thế nào. Niềm vui, sự ngọt ngào và hoan lạc vượt xa bậc cầu nguyện trước một cách khôn sánh, vì nước ân sủng dâng lên tràn ngập tâm hồn, khiến nó không thể tiến lên mà không biết vì sao, mà cũng không thể lùi lại được. Nó đắm đuối hưởng vinh quang vô biên này. Linh hồn giống như người tay cầm nến bước vào cái chết mình mong mỏi. Trong cơn hấp hối (diễm phúc) đó, linh hồn tận hưởng niềm vui sướng không lời diễn tả. Theo tôi tâm trạng đó chẳng là gì khác hơn cái chết hoàn toàn đối với mọi sự đời này và là một cuộc toại hưởng Thiên Chúa. Tôi không còn ngôn từ nào khác để diễn tả nữa. Linh hồn cũng không biết làm gì cả. Không biết nên nói hay nên im lặng, nên cười hay nên khóc. Đó là tình trạng ngớ ngẩn hiển vinh, một sự điên dại thiên đàng, trong đó linh hồn chiếm hữu được sự khôn ngoan chân thật, và là một thứ toại hưởng làm cho linh hồn nếm được hạnh phúc cực lạc.
2. Tôi nghĩ cho tới nay là đã năm hay sáu năm kể từ khi Chúa ban cho tôi dư tràn ơn cầu nguyện này và đã ban cho tôi nếm hưởng nhiều lần, mà tôi vẫn không bao giờ hiểu được và cũng chẳng biết diễn tả làm sao. Bởi vậy tôi định là khi viết tới đây tôi sẽ chỉ nói rất ít hay sẽ chẳng nói gì cả. Tôi nhận thức rất rõ là các tài năng không hoàn toàn kết hiệp với Thiên Chúa. Nhưng tôi vẫn nhận thức minh bạch là sự kết hiệp này có phần hoàn hảo hơn trong bậc cầu nguyện trước. Nhưng tôi thú thực không thể xác định cũng không thể hiểu sự khác biệt này ở tại chỗ nào. Tôi tin chính vì sự khiêm nhường của cha bằng lòng để cho sự đơn sơ quá cỡ của con hỗ trợ, nên hôm nay, sau khi con rước lễ, Chúa đã ban cho con ơn cầu nguyện này. Người đã cầm con lại đây, nêu lên trước mắt con những lối so sánh và đã dạy con cách thức diễn tả tất cả sự kiện này. Thực sự con rất ngạc nhiên vì chỉ trong giây lát con hiểu được mọi sự. Con thường mê man và say sưa trong tình yêu này, nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể hiểu được bản chất của nó cả. Con nhận biết rằng tình yêu này do Thiên Chúa ban, nhưng con người không thể hiểu được cách thức Chúa hành động. Vì sự thật là các tài năng hầu như hoàn toàn kết hiệp với Người, nhưng không bị thu hút quá nhiều đến nỗi không còn hành động được nữa. Con sung sướng quá, vì sau cùng con đã hiểu được tất cả. Chúc tụng Chúa, Đấng đã ban cho con niềm an ủi này!
3. Các tài năng chỉ còn lại một sự tự do duy nhất là hoàn toàn sống với Thiên Chúa. Dường như không một tài năng nào dám chuyển động. Chúng cũng không có thể chuyển động tài năng nào. Dầu có cố gắng xao lãng, tôi nghĩ chúng ta cũng không thể thành công hoàn toàn. Suốt trong tình trạng này, người ta nói nhiều để tán dương Chúa một cách tự do, trừ khi Chúa khiến cho có trật tự. Linh hồn muốn cao rao chúc tụng Chúa. Linh hồn như xuất thần ở vào trạng thái sôi động khoái lạc. Các bông hoa đã nở và toả hương thơm ngát. Bây giờ linh hồn muốn mọi người chiêm ngắm mình, nhận ra vinh dự của mình mà chúc tụng Thiên Chúa và giúp đỡ mình hát ca chúc tụng Người. Linh hồn muốn san sẻ hạnh phúc này cho kẻ khác; một mình, linh hồn không sao hưởng hết. Linh hồn giống như người thiếu phụ được nói đến trong Phúc âm, bà ta muốn hay đã thực sự mời các bạn láng giềng đến chia vui với bà (Lc. 15,9). Tôi nghĩ những tâm tình này hẳn phải là tâm tình của thánh vương Đavít khi ngài nẩy khúc hạc cầm chúc tụng Thiên Chúa. Tôi rất sùng kính vị vua này và tôi ước ao mọi người, nhất là những ai là những tội nhân cũng hãy sùng kính ngài.
4. Ôi lạy Chúa, một linh hồn ở tình trạng nào có biết bao cảm hứng! Nó muốn được hoá thành toàn lưỡi để chúc tụng Chúa. Nó nói lên ngàn điều hoan lạc điên dại hầu làm hài lòng Đấng đang chiếm hữu nó. Tôi biết một người, dầu không phải là thi sĩ, mà trong khoảnh khắc này đã sáng tác được những vần thơ trữ tình và diễn tả nỗi bất lực của lòng mình một cách đáng thán phục (chính thánh nữ). Những vần thơ ấy không xuất phát từ kiến thức, nhưng để thưởng thức thâm trầm hơn phúc lạc mà nỗi cực lòng khoái lạc kia đã gây nên mà linh hồn thốt ra những lời than phiền với Chúa đó thôi. Bà sẽ rất sung sướng nếu cả hồn lẫn xác đều tan rã để chứng tỏ nỗi cực lòng này gây nên niềm vui dường nào. Vào những lúc ấy, được chịu cực hình vì Chúa thì êm ái biết bao! Bà biết rõ rằng khi các đấng tử đạo chịu khổ hình, thì các đấng chẳng phải tự mình chịu đau đớn, vì sức mạnh của các ngài đến từ nơi đâu bên ngoài mình. Nhưng linh hồn sẽ cảm thấy khổ cực biết bao khi thấy mình phải trở lại sống cuộc sống trong trần gian, phải trở về với những bận rộn lo lắng, với những thể thức bề ngoài! Tôi nghĩ tôi đã không phóng đại tí nào; mà đúng hơn, tôi đã không diễn tả đầy đủ niềm vui Chúa muốn cho linh hồn cảm nghiệm trong khi còn ở chốn lưu đày này. Lạy Chúa, chúc tụng Chúa đời đời. Mọi tạo vật hãy chúc tụng Chúa đời đời. Lạy Hoàng Đế của con, con khẩn xin Chúa, bây giờ đây, khi viết những hàng này, vì lòng nhân hậu và xót thương của Chúa, xin truyền cho con đừng ra khỏi cơn điên thiên đình thánh thiện này – dầu con bất xứng, Chúa cũng đã ban cho con hồng ân này, xin cho cả những người con sẽ giao tiếp với, cũng trở nên điên dại vì mến Chúa; nếu không, xin đừng để con chia sẻ cùng ai, đừng dính líu gì giữa thế trần, hay xin Chúa cất con ra khỏi thế gian này. Lạy Thiên Chúa của con, tôi tớ Chúa đây không còn thể chịu đựng được thứ cực hình là thấy mình không có Chúa. Và nếu phải sống thì nó không còn muốn an nghỉ ở đời này nữa. Xin Chúa cũng đừng để con an nghỉ. Linh hồn này sẽ sung sướng thấy mình được dứt khỏi ràng buộc. Ăn uống là giết nó, ngủ nghỉ chỉ là phiền muộn. Nó nhận thấy sống là để hưởng thự, nhưng chẳng có gì có thể an ủi nó ngoài Chúa. Nó có cảm tưởng sống trái nghịch với bản tính của mình, vì nó không còn muốn sống cho chính mình mà chỉ sống cho Chúa.
5. Ôi lạy Chúa chân thật và là vinh quang của con, Chúa đã chuẩn bị một thánh giá kỳ lạ - vừa nhẹ mà cũng nặng nề làm sao – cho những ai đạt tới trình trạng này! Nhẹ, vì nó êm ái. Nặng vì có những lúc không còn kiên nhẫn chịu đựng được nữa, nhưng linh hồn vẫn không bao giờ muốn thoát khỏi thánh giá ấy trừ khi là thấy mình được ở với Chúa. Khi nó nhớ rằng mình vẫn chưa phục vụ Chúa được là bao, và biết: bao lâu còn sống giữa trần gian, mình còn có thể phục vụ Chúa thì nó ước mong được vác thánh giá nặng nề hơn nữa và muốn cứ sống mãi cho tới ngày thế mạt. Nó không tìm nghỉ ngơi cho riêng mình, nếu có thể phục vụ Chúa được chút ít. Nó không biết phải ước muốn gì, nhưng lại biết rõ mình chẳng muốn gì khác ngoài Chúa.
6. Ôi con của mẹ! Người được mẹ gửi gắm những trang viết này và cũng là người truyền cho mẹ viết, người khiêm nhường đến nỗi muốn được gọi như vậy (cha Phêrô Ibanez). Có lẽ chỉ một mình cha thấy một vài điều con viết vượt quá giới hạn của riêng con! Vì con không mạnh đủ để kìm hãm những tâm tư chứa chất trong mình, khi Chúa cho con siêu thoát khỏi chính mình con. Con tự hỏi phải chăng là chính con nói từ lúc rước lễ sáng nay đến giờ? Những gì con thấy thì như mơ màng và con muốn cho tất cả những ai con trông thấy cũng đều được chịu một nỗi khổ như con chịu bây giờ đây. Con xin cha, tất cả chúng ta hãy nên điên dại vì mến Đấng đã bị người ta gọi là điên dại vì yêu chúng ta. Cha nói rằng cha đã đem lòng yêu mến con, thì con muốn cha tỏ điều ấy ra bằng cách dọn mình để Chúa ban cho cha hồng ân này. Vì con thấy rất ít người khôn ngoan đủ để làm những gì là lợi ích cho mình. Dĩ nhiên có thể con còn dại dột hơn bất cứ ai khác. Cha không được để cho con dại dột như vậy. Cha là vị giải tội cho con, là cha của con và con đã uỷ thác linh hồn con cho cha. Vậy hãy giác ngộ con, hãy nói cho con sự thật, vì người ta nói rất ít đến những gì là sự thật.
7. Con ước mong chúng ta cả thảy là năm người, hiện thời chúng ta yêu mến nhau trong Đức Kitô, có thể cùng kết ước với nhau.Cũng như những người khác trong những thời trước đây đã kín đáo gặp gỡ nhau để mưu đồ những hành động gian ác và lập tà thuyết chống lại Thiên Chúa, thì đôi khi chúng ta cũng cố gặp gỡ nhau để soi sáng và khuyến khích nhau, chỉ bảo và sửa chữa cho nhau hầu có thể làm vui lòng Thiên Chúa hơn. Vì không ai biết chính mình rõ cho bằng người khác trông vào họ với tình thương mến và lo lắng giúp đỡ họ. Con nói “một cách kín đáo” bởi vì trào lưu nói lên sự thật không còn thông dụng nữa. Cả các nhà giảng thuyết ngày nay cũng phải lựa lời lẽ để khỏi gây mích lòng. Đã hẳn các ngài có ý ngay lành và công việc các ngài làm cũng tốt nữa, nhưng chẳng hướng dẫn được mấy ai sửa đổi cuộc sống. Tại sao các bài giảng không hướng được nhiều người chừa bỏ tội công khai như thế? Cha có biết con nghĩ gì không? Con nghĩ chính vì các nhà giảng thuyết đã quá khôn ngoan theo thế gian. Các ngài không giống các thánh tông đồ (là những người), liệng tất cả thứ khôn ngoan đó qua một bên mà chỉ bùng cháy lửa tình yêu Thiên Chúa. Bởi vậy ngọn lửa của (các nhà giảng thuyết ngày nay) toả ra ít sức nóng. Con không đòi các ngài phải bừng cháy lửa mến như các Thánh Tông đồ; nhưng con được phép mong muốn nó phải nóng nảy hơn là con thấy (bây giờ). Cha có biết mối bận tâm hơn hết của chúng ta phải là cái gì không? Là khiếp sợ cuộc sống và chẳng màng chi tới thanh danh. Miễn sao điều chúng ta nói là thật và để làm vinh danh Thiên Chúa, còn chúng ta mất tất cả hay được tất cả thì có hệ chi. Ai thực sự can đảm phụng sự Chúa trong mọi sự, thì đều dửng dưng với cả vấn đề mất lẫn được. Con không nói con thuộc loại người đó, nhưng con rất mong được như thế.
8. Ôi chúng ta hưởng thứ tự do cao cả biết bao! Sự tự do đó làm cho chúng ta coi việc phải sống là phải hành động theo luật lệ của trần gian như ách nô lệ! Sự tự do của chúng ta là do Chúa ban cho. Và không có một người nô lệ nào lại không liều (bỏ) mọi sự để chuộc lấy mình và trở về sinh quán của mình. Vì đây là con đường chân thật, thì không có lý do nào để cứ kéo lê trên đó. Chúng ta chỉ chiếm hữu hoàn toàn kho tàng phong phú ấy lúc chúng ta kết thúc cuộc đời. Nguyện xin Chúa ban ơn trợ giúp để chúng ta đạt tới chỗ tận cùng này. Những gì con đã viết mà cha thấy xé đi là tốt hơn, thì cha cứ xé đi. Trong trường hợp ấy, cha hãy coi nó như một lá thư con viết cho chính cha và hãy tha thứ cho con vì con đã táo bạo như vậy.