Các Trang

Thứ Tư, 24 tháng 1, 2024

Bậc cầu nguyện thứ hai

 


CHƯƠNG 14

Người bắt đầu trình bày bậc cầu nguyện thứ hai. Trong bậc này Người ban cho linh hồn cảm nghiệm ơn an ủi đặc biệt hơn. Người dùng bức hoạ, để giải thích đặc tính siêu nhiên của những ơn an ủi này. Nên ghi nhận rất cẩn thận đặc tính siêu nhiên này.

***

Chúng ta đã nói về công việc vất vả và sức mạnh cánh tay phải kéo nước từ giếng lên để tưới khu vườn này. Bây giờ nói đến cách kéo nước thứ hai do chủ vườn ấn định. Nhờ có thùng, và tay quay, người làm vườn ít vất vả mà lại múc được nhiều nước hơn đôi lúc còn được nghỉ ngơi thay vì cứ phải liên tục làm việc. Phương pháp này đem áp dụng vào cầu nguyện, người ta gọi là cầu nguyện YÊN TĨNH mà tôi muốn trình bày bây giờ.

2. Trong bậc (cầu nguyện) này, linh hồn bắt đầu hồi tâm được và đã đụng chạm vào thế giới siêu nhiên mà do sức cố gắng riêng thì thật vô phương đạt tới. Thực ra, đôi khi linh hồn vẫn mỏi mệt vì quay máy múc nước – (tức là) lý trí suy luận và múc được đầy thùng. Nhưng ở bậc này, mực nước cao hơn nên múc được nhiều nước hơn mà cũng ít vất vả hơn khi phải kéo nước từ giếng lên. Tôi có ý nói rằng nước ở gần linh hồn hơn, vì ân sủng tự tỏ lộ rõ hơn cho linh hồn. Bậc này là sự tập trung các tài năng trong linh hồn để việc hưởng thụ sự vui thoả được sướng khoái hơn, nhưng các tài năng không biến mất cũng không thiếp ngủ. Chỉ có ý chí là bị chi phối như thể bị cầm tù mà không biết như thế nào – Ý chí để cho Thiên Chúa chiếm đoạt mình, như một người biết rõ mình là tù nhân của Đấng mình yêu mến. Ôi lạy Chúa Giêsu, tình yêu của Chúa đối với chúng con tha thiết dường nào! Tình yêu ấy trói buộc tình yêu của chúng con chặt chẽ đến nỗi lúc này nó không còn được tự do yêu mến bất cứ sự gì ngoài Chúa.

3. Hai quan năng khác (trí nhớ và trí tưởng tượng) giúp ý chí để ý chí càng có khả năng hoan hưởng hồng ân trọng đại này. Nhưng đôi khi ý chí dù chìm ngập trong kết hợp, nó cũng bị hai quan năng kia cản trở rất nhiều. Khi gặp chướng ngại như thế, ý chí đừng quan tâm đến làm chi, hãy cứ bình an mà hoan hưởng. Vì nếu cố gắng chế ngự hai quan năng này, thì luôn cả ba đều phải khổ. Vào những lúc như vậy, các quan năng này giống như những con bồ câu không thích những đồ ăn chủ cung cấp mà chúng không mất công tìm kiếm, và đi tìm đồ ăn ở nơi khác. Nhưng không tìm được đàn phải trở về. Các tài năng này cũng đi đi về về như vậy, hy vọng rằng ý chí chia cho đôi phần niềm hạnh phúc nó được hoan hưởng. Nếu Chúa thấy là hữu ích, ý chí sẽ chia xẻ niềm vui cho và chúng sẽ không còn hướng ra ngoài nữa. Nếu không, chúng lại tiếp tục đi tìm kiếm. Chắc chúng nghĩ rằng chúng mưu ích cho ý chí, nhưng đôi khi trí nhớ hoặc trí tưởng tượng có thể làm hại ý chí bằng cách cố gắng phô bày trước mắt ý chí hình ảnh mà chúng đang vui hưởng. Vậy ý chí phải xử trí khôn khéo với các tài năng này như tôi sẽ giải thích.

4. Mọi diễn tiến (trong bậc cầu nguyện này) đều đem theo niềm an ủi tràn trề và chúng ta chẳng phải vất vả bao nhiêu, cũng không bao giờ cảm thấy chán, cả khi kéo dài thời giờ cầu nguyện – vì lúc này lý trí suy luận rất đều hoà và múc được rất nhiều nước giếng hơn trước. Suối nước mắt mà Chúa ban cho chảy ra ở đây là nước mắt sung sướng. Dầu biết là mình khóc, nhưng linh hồn không tìm ra cớ gì để khóc cả.

5. Nước phúc lộc và hồng ân Chúa ban cho trong bậc (cầu nguyện) này làm cho các nhân đức phát triển hơn bậc (cầu nguyện) trước rất nhiều, không thể so sánh được. Vì linh hồn thoát ra khỏi tình trạng khốn nạn của mình và được nếm trước đôi chút niềm vui trong vinh quang (mai sau). Tôi tin rằng hương vị niềm vui này làm cho các nhân đức tăng triển là cũng hướng các nhân đức tới gần Đấng là NHÂN ĐỨC thật, nguồn phát xuất mọi nhân đức – tức là Thiên Chúa. Vì Chúa bắt đầu thông ban chính mình cho linh hồn này là Người muốn linh hồn ý thức cách thế Người thông ban nữa. vừa khi đạt tới tình trạng này, linh hồn giũ bỏ hết sự thèm khát các sự vật trần thế. Và điều đó chẳng khó khăn là bao, vì linh hồn thấy rõ trên mặt đất này nó chẳng có được niềm vui (nó đã nếm) này. Linh hồn thấy rõ không có giàu sang, quyền thế vinh dự hay sảng khoái nào đủ để làm cho nó được thoả chí như thế, dù chỉ trong một nháy mắt. Vì đây là niềm vui chân thật và linh hồn nhận thức chính niềm vui này cống hiến cho sự thoả chí chân thật. Theo tôi thì dường như khi còn sống ở trần gian này, hoạ lắm mới có người hiểu được sự thoả chí chân thật này ở tại đâu. Nó đến rồi nó đi. Trước nó ở với chúng ta, sau nó lại bỏ chúng ta, chúng ta thấy nó biến mất và chúng ta chẳng thể tìm lại được, vì không biết làm cách nào để tìm lại được. Nếu Chúa không đoái ban cho, thì dầu chúng ta có hành xác đến rách nát thân mình, có cầu nguyện và làm đủ cách cũng chẳng thâu đạt được bao nhiêu. Vì sự cao cả của Người, Thiên Chúa muốn cho linh hồn nhận ra rằng Chúa rất gần gũi mình, nên không cần phải phái sứ giả đến gặp Người, khi mà chính mình có thể trực tiếp nói với Người. Cũng không cần phải la to, vì Người ở kề bên mình, nên chỉ máy môi là Người đã hiểu rồi.

6. Nói như vậy xem ra hơi lạ, vì chúng ta biết Thiên Chúa luôn thấu hiểu chúng ta và luôn ở với chúng ta. Sự thực là thế, không thể hồ nghi được. Nhưng vị Hoàng Đế và là Chúa Tể của chúng ta muốn trong bậc cầu nguyện này, chúng ta biết Người hiểu chúng ta, muốn chúng ta nhận ra những công hiệu do sự hiện diện của Người, và nhận ra Người muốn khởi sự làm việc trong linh hồn một cách đặc biệt. Chúa muốn được biểu lộ mỹ mãn bên trong và bên ngoài tất cả những điều Người ban cho linh hồn. Như tôi đã nói, có sự khác biệt xa vời giữa khoái lạc thoả chí đặc biệt này với những thoả mãn và vui thú mà chúng ta cảm được ở thế gian, vì dường như Người lấp đầy cái khoảng trống mà tội lỗi đã gây nên trong linh hồn chúng ta. Sự thoả chí này xảy ra trong phần sâu thẳm của linh hồn và linh hồn cũng không thể nói nó đến với mình khi nào hay cách nào. Linh hồn thường chẳng biết làm gì, muốn gì hay xin gì. Dường như đồng thời linh hồn gặp được mọi sự, dẫu nó không biết đã gặp được cái gì. Chính tôi cũng không biết giải thích điều này làm sao, vì có nhiều vấn đề cần phải được học hỏi. Lúc này, nếu có đôi chút học thức để giải thích thế nào là ơn trợ giúp thường xuyên và thế nào là ơn trợ giúp đặc biệt là rất hữu ích. Có nhiều người không biết hưởng điều này, và để giải thích tại sao lúc này Chúa muốn cho linh hồn thấy tận mắt ơn trợ giúp đặc biệt này, thì kiến thức cũng giúp để giải thích nhiều điểm khác mà người ta có thể có nhiều lầm lẫn. Tuy nhiên, vì những gì tôi viết sẽ được những người có khả năng coi xem lại có chi sai lầm hay không, nên tôi cứ viết mà không phải bận tâm gì. Tôi biết tôi không phải bận tâm xem (những gì tôi viết) có hợp với sự hiểu biết hay nền linh đạo hay không. Những người có khả năng phê phán sẽ lãnh trách nhiệm đó, và các ngài sẽ bỏ đi những gì có thể là sai lầm.

7. Vậy tôi muốn giải thích hồng ân này, vì đây là vấn đề nền tảng, và khi Chúa bắt đầu ban những hồng ân này, chính linh hồn cũng không hiểu (đó là hồng ân), và không biết xử sự thế nào. Nếu Thiên Chúa dẫn dắt linh hồn qua con đường sợ hãi như Người đã dẫn dắt tôi, và nếu không có ai hiểu (linh hồn) thì những thử thách sẽ rất nặng nề. Linh hồn đó sẽ rất sung sướng (nếu) đọc được bản phác hoạ về chính mình, (bản phác hoạ đó) chứng tỏ rất rõ rằng họ đang tiến bước trên con đường ngay chính. Biết được mình phải làm gì để tiếp tục tiến bước trong bất cứ tình trạng nào đã là một hồng ân vĩ đại cho linh hồn rồi. chính tôi vì không biết làm gì tôi đã phải đau khổ rất nhiều và cũng phí mất nhiều thời giờ nữa. Tôi rất cảm thương những linh hồn tiến tới tình trạng này, họ thấy mình cô đơn. Vì dầu tôi đã đọc nhiều sách thiêng liêng liên quan đến vấn đề (nhưng) các tác giả giải thích rất ít; và nếu linh hồn không có nhiều kinh nghiệm về cầu nguyện thì khó có thể hiểu được trường hợp của chính mình, dẫu sách vở có giải thích nhiều thế nào đi nữa.

8. Tôi rất ước mong Chúa giúp đỡ tôi để tôi có thể kê khai những hậu quả mà những hồng ân này làm phát sinh trong tâm hồn và là những hồng ân đã gần sát thế giới siêu nhiên, để bởi hậu quả chúng phát sinh, ta biết những sự kiện này có phải do Thần Linh Thiên Chúa hay không. Tôi nói là BIẾT là có ý nói sự biết theo khả năng có thể biết các sự vật ở trần gian này. Khôn ngoan là nên luôn hành động với niềm kính sợ và cẩn phòng, vì ngay cả khi những hồng ân này do Thiên Chúa mà đến, thì đôi khi ma quỉ vẫn có thể tự biến dạng thành thiên thần sáng láng (2 Cr 11,14). Nếu linh hồn không có nhiều kinh nghiệm sẽ không nhận ra được. Để hiểu được điều đó cần phải có rất nhiều kinh nghiệm của một người đã đạt tới tột đỉnh nguyện ngắm. Tôi có quá ít thời giờ để có thể dễ dàng giải thích sự kiện này, vì thế cần Chúa phải làm cho vấn đề sáng tỏ hơn. Vì tôi phải làm việc bổn phận trong cộng đoàn và còn phải lo nhiều công việc khác nữa, mà lúc này tôi ở trong một nhà vừa mới thành lập, như sẽ nói sau. Bởi vậy không bao giờ tôi có thể ngồi yên mà viết nhưng phải viết lần hồi mỗi lúc một chút. Tôi ước có được nhiều thời giờ hơn, vì khi Chúa gợi hứng cho, thì tôi có thể viết rõ ràng và dễ dàng hơn. Tôi giống như một người dùng một cái kim mà hoạ lại một bức hoạ mẫu để trước mắt. Tôi có thể làm công việc của tôi, nhưng nếu thiếu ơn soi sáng, thì tôi không còn thể viết xuôi xắn hơn là viết tiếng ả rập, như người ta nói, dầu tôi đã dành nhiều năm để cầu nguyện. Vì thế tôi nghĩ nếu đang khi viết mà được chìm ngập trong cầu nguyện, thì thật lợi khôn tả. Tôi nhận thức rõ ràng thật không phải tôi đang nói điều này, vì tôi không dùng lý trí riêng của tôi để xếp đặt (điều tôi nói), và sau đó tôi không thể nói là tôi đã xoay sở thế nào để viết. Tình trạng này thường xảy đến với tôi.

9. Bây giờ trở lại thửa vườn hay là vườn cây của chúng ta và coi xem cây cối bắt đầu đâm chồi như thế nào trước khi nở hoa và kết trái, và các thứ hoa – hoa cẩm chướng và các thứ hoa bắt đầu toả hương như thế nào. Tôi thích lối so sánh này, vì khi mới bắt đầu, tôi thường cảm thấy một niềm vui mãnh liệt khi nghĩ linh hồn tôi như một thửa vườn và Chúa đi dạo ở trong đó. (Ước gì Thiên Chúa cho con, bây giờ đã thực sự bắt đầu phụng sự Người) – tôi có ý so sánh người mới bắt đầu với cái gì tôi sắp nói về đời tôi sau đây. Tôi khấn xin Người gia tăng hương thơm cho các nụ nhân đức nhỏ bé vừa mới xuất hiện này, và giữ cho chúng tươi tốt để nở thành hoa cho vinh quang Người – tôi không muốn gì cho mình cả - tôi xin Người tỉa đi bất cứ cây nào Người muốn, vì tôi biết vườn cây sẽ hoàn hảo hơn nếu Người muốn. Tôi nói đến cắt tỉa, vì sẽ đến thời linh hồn cảm thấy mình thực sự giống như thửa vườn. Mọi sự như khô héo, không còn nước tưới cho cây cối xanh tươi nữa, và người ta tưởng linh hồn này chẳng còn thứ nhân đức nào. Linh hồn chịu nhiều thử thách, vì Chúa muốn người làm vườn đáng thương nghĩ rằng tất cả những khó nhọc vất vả mình đã chịu để tưới tắm và chăm sóc cho vườn xanh tươi đều vô ích. Đây là lúc thuận tiện để làm cỏ và nhổ hết cây nhỏ hơn, và là cây vô dụng, thì dầu nhỏ đến đâu cũng phải nhổ đi. Vì chúng ta biết nếu Chúa rút nước ân sủng của Người đi thì không một cố gắng nào của chúng ta là hữu hiệu cả, nên chúng ta phải khinh mình như không và còn kém hơn cái hư không nữa. Làm thế chúng ta sẽ tiến được một bước dài về đức khiêm nhường và bấy giờ, hoa sẽ bắt đầu triển nở.

10. Ôi lạy Chúa, Đấng Thiện Hảo của con? Con không thể nói điều này mà không khóc lên và không cảm thấy linh hồn tràn ngập hỉ hoan, vì Chúa muốn ở với chúng con và thực sự ở với chúng con trong Bí Tích Thánh Thể. Chúng con có thể tin đó là sự thật và rất thật vì đúng là như thế, và chúng con có thể dùng sự rất chân thật này để so sánh. Nếu lầm lỗi của chúng con ngăn cản không cho chúng con hỉ hoan trong Chúa thì Chúa vẫn vui thoả vì được ở với chúng con, vì Chúa đã bộc lộ rằng niềm vui thoả của Chúa là ở với con cái loài người (Cn. 8,31). Ôi lạy Chúa của con! Thế nghĩa là gì? Hễ khi nào nghe những lời này, thì ngay cả lúc con thật bất trung, con vẫn cảm thấy niềm an ủi mãnh liệt. Lạy Chúa, có thể nào có một linh hồn đã tới tình trạng được Chúa ban cho chan chứa ân sủng và đặc ân như thế và đã hiểu rằng Chúa lấy làm vui thoả được ở trong nó mà vẫn còn xúc phạm đến Chúa, sau khi Chúa đã tỏ cho biết bao hồng ân và biết bao dấu chứng tình yêu đến nỗi không còn thể nghi ngờ được, vì đã thấy công trình của Chúa rất rõ như thế? Vâng, thực sự có linh hồn như vậy – là chính con – và con đã phản bội Chúa không chỉ một lần, nhưng thường xuyên. Lạy Chúa, chớ chi chỉ duy có con là vô ơn, chỉ có con là người duy nhất sa vào biết bao lỗi lầm và cực kỳ bạc bẽo như thế. Vậy mà lòng nhân hậu vô biên của Chúa tìm ra trong con đôi điều lành, và tội lỗi của con càng nặng nề thì hồng ân trọng đại của lòng thương xót Chúa càng chói sáng hơn trong con. Con có biết bao lý do để đời đời ca tụng lòng Thương Xót Chúa!

11. Lạy Thiên Chúa của con, con khẩn xin Chúa ban cho con được như vậy. Ước gì con có thể ca ngợi lòng nhân lành Chúa và ca ngợi không cùng. Vì Chúa đã muốn thi thố ơn Thương Xót cao vời như thế cho con để những ơn ấy làm cho những ai nhận ra phải ngạc nhiên. Còn con, lòng nhân lành Chúa liên tục kéo con ra khỏi chính mình con để con nên tốt hơn hầu xứng đáng ca tụng Chúa. Vì lạy Chúa, bao lâu con còn cứ quanh quẩn với chính mình, và không có Chúa, thì con chẳng thể làm được gì mà chỉ bị cắt bỏ đi như những bông hoa ở trong vườn, và cái thửa đất khô cằn này lại trở nên đống phân hèn hạ như trước. Lạy Chúa, xin đừng để xảy ra điều đó. Xin đừng để hư đi một linh hồn mà Chúa đã mua chuộc bằng giá bao đau thương, đã bao lần chuộc lại và đổi mới, và đã giựt ra khỏi răng con Khủng long.

12. Cha sẽ phải tha thứ cho con vì cứ luyên thuyên lạc xa đề. Xin cha đừng ngạc nhiên vì con nói với một chú ý trong tâm hồn. Con viết những gì xảy ra trong tâm hồn con, và khi đang viết, có nhiều lúc, những hồng ân cao cả Chúa ban cho con hiển hiện rõ ràng trước mắt, con phải cố gắng lắm mới có thể cầm mình không tiếp tục chúc tụng Thiên Chúa. Con nghĩ cha sẽ không phiền trách gì điều đó, vì con tin, cả hai cha con cùng véo von một bài ca, dầu theo cách thức khác nhau. Như cha đã biết con mang nợ với Chúa nhiều hơn, vì Người đã tha thứ cho con nhiều hơn.

(Còn tiếp)
- Trích trong tác phẩm “Tiểu Sử Tự Thuật Thánh Teresa thành Avila”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét