ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 1
CHƯƠNG 14
GIẢI NGHĨA CÂU THỨ HAI CỦA CA KHÚC *
“Nồng nàn yêu thương và âu lo”
1 - Chúng tôi đã giải nghĩa câu thứ nhất của ca khúc, câu bàn đến giác quan, giúp hiểu thế nào là đêm giác quan và tại sao lại gọi nó là đêm. Chúng tôi cũng đã nêu rõ phải theo trật tự và phương thế nào để lao vào đó cách chủ động. Bây giờ đến lúc phải bàn về những đặc tính và hậu quả kỳ diệu của nó, là những điều chứa đựng trong các câu kế tiếp của ca khúc. Tôi chỉ xin nói thật giản lược, xoáy thẳng vào trọng tâm để giải nghĩa mấy câu thơ ấy, như tôi đã hứa trong lời tựa. Rồi tôi sẽ đi ngay sang cuốn thứ hai của đêm tối này, tức là đêm tâm linh.
2 - Linh hồn nói rằng "trong khi nồng nàn yêu thương và âu lo", nó vượt qua và lao vào đêm dày của giác quan để nên một với Đức Lang Quân. Bởi vì, nhằm vui hưởng các mê thích, lòng muốn đã thường yêu chuộng chúng và nghiêng chiều về chúng đến độ cháy bừng, cho nên muốn chiến thắng hết mọi mê thích và từ bỏ lòng mê thích mọi sự, nó cần phải có một sự nồng nàn khác lớn hơn, do một tình yêu khác lớn hơn, tức là tình yêu của Đức Tình Quân của nó. Một khi có được sự thích thú và sức mạnh nơi Ngài, lòng muốn sẽ có được nghị lực và sự kiên trì để dễ dàng từ bỏ hết mọi tình yêu khác.
Để chiến thắng sức mạnh của các mê thích thuộc giác quan, không những cần phải có lòng yêu mến Đức Tình Quân, mà còn phải nồng nàn yêu thương và âu lo. Thực vậy, kinh nghiệm cho thấy bản tính khả giác của chúng ta bị đánh động và cuốn hút vào các sự vật khả giác với biết bao âu lo vì mê thích, đến nỗi nếu phần tâm linh không cháy bừng bằng chính yếu tố tâm linh với những âu lo còn lớn hơn nữa, thì sẽ không thể nào lướt thắng cái ách tự nhiên, để tiến vào đêm giác quan, và sẽ không có đủ can đảm tự tước đoạt khỏi lòng mê thích mọi thụ tạo để ở trong tình trạng tăm tối đối với mọi sự.
3 - Tuy nhiên ở đây chúng tôi không nói về bản chất và số lượng những nỗi lo âu của tình yêu mà các linh hồn cảm thấy trong những bước đầu của con đường kết hiệp nên một này; cũng không nói về những sự hối hả và những khám phá linh hồn phải làm để ra khỏi nhà (tức là ý riêng), trong đêm tối (tức là sự giết chết các giác quan). Chúng tôi cũng không nói những âu lo dành cho Đức Tình Quân như thế đã giúp linh hồn vượt qua những lao nhọc và nguy hiểm của đêm ấy dễ dàng biết bao và cảm thấy êm ái ngọt ngào đến ngần nào. Đây không phải chỗ để bàn đến những chuyện ấy, đàng khác, đó cũng là những điều không thể diễn tả. Cảm nghiệm được và chiêm ngắm được những điều ấy thì tốt hơn là viết nó ra. Do đó, chúng tôi xin bước qua giải thích các câu thơ còn lại ở chương tiếp đây.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét