Các Trang

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 9 (tiếp theo)

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 9 (tiếp theo)

4 - Nguyên nhân sự khô khan này là vì Thiên Chúa đang chuyển đổi các điều tốt và sức mạnh từ giác quan sang tâm linh; phần giác quan và sức mạnh tự nhiên của linh hồn không đủ khả năng nhận thức điều ấy nên vẫn cứ trơ trơ, khô khan và trống rỗng. Phần giác quan không có khả năng tiếp nhận những điều tốt thuần tuý tâm linh, vì thế đang khi tâm linh nếm được nhiều hương vị thì xác thịt chẳng được thích thú gì cả và trở thành uể oải trong công việc của nó. Tuy nhiên phần tâm linh nhờ được bổ dưỡng, lại trở nên mạnh mẽ hơn, tỉnh táo hơn và chăm chú hơn trước, luôn lo sao để khỏi thiếu sót đối với Thiên Chúa.

Sở dĩ linh hồn không ý thức ngay được cái hương vị và sự hoan lạc tâm linh mà chỉ thấy khô khan vô vị chính là vì sự thay đổi này quá mới mẻ, khẩu vị của nó vốn quen với những thích thú khả giác kia nên vẫn cứ hướng mắt về đó. Vì khẩu vị tâm linh chưa tập quen và chưa được thanh tẩy để nếm được sự thú vị tinh tế như thế, bao lâu tâm linh chưa được chuẩn bị sẵn sàng nhờ đêm khô khan và tối tăm này, nó chưa thể cảm nghiệm được cái thú vị và điều tốt tâm linh mà chỉ cảm được sự khô khan vô vị và tiếc nhớ những gì nó từng được nếm hưởng trước kia cách quá ư dễ dàng.

5 - Quả thực, những người mà Thiên Chúa bắt đầu dẫn vào những chốn hoang mạc tịch liêu này thật giống với con cái Israel ngày xưa. Khi Thiên Chúa bắt đầu ban cho thứ lương thực từ trời chứa đủ hương vị thơm ngon (Kn 16,20-21) và, theo lời truyền tụng, phù hợp mọi khẩu vị, họ vẫn cứ tiếc nuối thèm khát thứ hương vị thịt thà, củ hành củ tỏi từng ăn bên Ai Cập, bởi họ đã quen và đã ghiền thứ lương thực này hơn là thứ manna dịu ngọt vốn dành cho các thiên thần. Họ khóc lóc than thở vì thiếu thứ lương thực trần thế ấy đang khi đã có được dư dật lương thực từ trời (Ds 11,4-6). Mê thích của ta quá thấp hèn đến nỗi khiến ta thèm khát những nỗi khốn cùng của mình và chán ngán những phúc lộc khôn tả của trời cao!

6 - Tuy nhiên, như vừa nói, khi những khô khan này phát sinh từ con đường thanh tẩy mê thích giác quan thì mặc dầu thoạt đầu tâm linh không cảm nghiệm được hương vị, vì những lý do chúng tôi vừa nêu, nó vẫn cảm thấy can đảm và mạnh mẽ để hoạt động nhờ vào cái tinh túy mà lương thực nội tâm ấy đem đến cho nó. Thứ lương thực nội tâm ấy là bước đầu của ơn chiêm niệm vốn khô khan và tối tăm đối với giác quan. Ơn chiêm niệm ấy là một cái gì ẩn khuất và bí mật ngay cả đối với người nhận lãnh nó. Thông thường, cùng với sự khô khan trống rỗng tạo ra nơi phần giác quan, ơn chiêm niệm này còn cho linh hồn cái khuynh hướng và khát mong được ở yên tĩnh một mình, không còn khả năng tưởng nghĩ đến một sự vật cụ thể nào mà cũng chẳng màng nghĩ đến chuyện đó.

Khi sự kiện nói trên xảy đến, nếu người ta biết trầm tĩnh, không bận tâm làm bất cứ một việc bên trong hay bên ngoài nào cả, cũng không lo nghĩ sẽ phải làm gì, thì sẽ cảm nghiệm được ngay sự bình phục nội tâm một cách tinh tế trong sự quên lãng và thư thái này. Ơn bình phục nội tâm này tinh tế tới nỗi nếu linh hồn cứ khao khát hay tìm cách cảm nghiệm cho được thì thường sẽ không cảm nghiệm được. Thật vậy, như tôi đã nói, ơn chiêm niệm chỉ hoạt động khi nào linh hồn ở trong tình trạng hết sức thư thả và quên lãng. Nó chẳng khác nào khí trời, hễ ta muốn đưa tay chụp lấy là nó vuột mất.

7 - Trong ý nghĩa này chúng ta có thể giải thích điều Đức Tình quân nói với Tình nương trong sách Diễm Ca: “Đừng nhìn ta, kẻo làm ta choáng váng!” (Dc 6,4). Bởi lẽ, bằng cách ấy Thiên Chúa đưa linh hồn đến tình trạng này và dẫn nó qua một nẻo đường quá khác biệt tới nỗi nếu linh hồn muốn hành động bằng các quan năng của mình, nó sẽ cản trở hơn là hợp tác vào công việc Thiên Chúa đang thực hiện nơi nó - Trước kia, lúc khởi đầu cuộc sống tâm linh, điều ấy hoàn toàn ngược lại. Lý do là vì từ nay ở bậc chiêm niệm này, linh hồn đã rời bỏ việc nguyện gẫm suy lý để tiến tới tình trạng của người đã tiến khá xa, thì chính Thiên Chúa mới là Đấng hoạt động nơi nó. Thiên Chúa buộc hết các quan năng bên trong của linh hồn lại, không để cho linh hồn bám vào trí năng, sự vui thỏa nơi lòng muốn hoặc suy luận nơi dạ nhớ (ký ức). Vậy, như chúng tôi đã nói, vào thời điểm này, bất cứ điều gì linh hồn làm theo ý riêng đều ngăn cản sự an bình nội tâm và công việc Thiên Chúa đang hoàn tất nơi tâm linh qua sự khô khan giác quan ấy. Sự bình an này có tính cách tâm linh và tinh tế cho nên nó hoạt động trong thinh lặng, tinh tế, cô tịch, đem lại sự hài lòng và bình an, xa cách hẳn mọi thích thú khác của thuở đầu, những thích thú thật sôi động, gần như cảm thấy và đụng chạm được. Theo lời vua Đavít (x. Tv 84,9/85,8), đây chính là sự bình an do Thiên Chúa nói lên trong linh hồn để tâm linh hóa nó.

Từ đây phát sinh dấu hiệu thứ ba.

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét