Ba sinh tròn một kiếp người,
Ta là quán trọ một đời vắng tênh.
Mãi ngồi ôm nỗi mông mênh,
Lãng quên định mệnh cũng đành vui ca.
Trông chờ lữ khách không nhà
Phiêu du mỏi gối cùng ta tâm tình.
Quán đây, lữ khách với mình
Nhìn nhau bỗng nhận ra hình như quen ./.
Huế, 1973
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét