Các Trang

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2007

Gà, Thuyền và Biển

Mến tặng anh Phêrô Đặng Xuân Thành

Con gà tục tác lá chanh,
Con thuyền ngư phủ chòng chành ra khơi.
Mênh mông biển lớn gọi mời
Thả câu buông lưới một đời lênh đênh.

Thuyền ơi!
Gà gáy triền miên ./.

Lễ Phêrô – Phaolô 1993

Sang Ngang

Hãy thôi con mắt có đuôi,
Hãy thôi câu nói giọng cười lả lơi.
Hãy thôi cái thói ranh đời,
Hãy thôi buông lưới bắt người ngây thơ.
Cắm câu, chớ cắm ven bờ.
Bạc đen, chớ xử ơ hờ Tình Lang.
Con đò đã quyết sang ngang
Mái chèo chớ để lỡ làng chuyến đi:

Hỡi nàng, nấn ná làm chi?

Thứ tư Lễ Tro
24.03.1993

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2007

Em Chim Xanh Nho Nhỏ

Con chim xanh nho nhỏ,
Em bé quá đi thôi.
Bé hơn chiếc lá tươi,
Làm sao tôi thấy rõ!

Con chim xanh nho nhỏ,
Em hót cũng khẽ thôi.
Dù khẽ mà rất vui,
Làm tôi chăm chú ngó.

Con chim xanh nho nhỏ,
Nép trong cành lá tươi.
Tôi nhìn em, tôi cười,
Mà em đâu có tỏ!

Con chim xanh nho nhỏ,
Em cứ hát liên hồi.
Tiếng hát tựa sương rơi
Len vào trong cây cỏ.

Cám ơn chim xanh nhỏ
Tôi vừa gặp sáng nay.
Em hỡi, em có hay,
Đời thêm vui là nhờ em đó ./.

10.11.1992

Mây Hiền

"Trong như tiếng hạc bay qua"
Là em thơ hát ngân nga suốt ngày.
Nắng trưa đổ lửa trên cây,
Tiếng em như thể bóng mây dịu dàng.
Lưng tôi đỏ nắng chói chang,
Mây em che bớt phủ phàng nắng soi.
Cám ơn em nhỏ của tôi ./.

An Hạ, 08.05.1988

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2007

Lạ Lùng

Đôi khi quá mệt mỏi trên yên xe đạp,
Tôi đã nghĩ rằng:

Sỏi đá bên đường
Nắng không đổ mồ hôi,
Mưa không run cầm cập.
Bình thản đến lạ lùng.

Người lữ khách trên đường
Nắng ướt đẫm mồ hôi,
Mưa rét run cầm cập
Lạ lùng hơn tất cả mọi điều lạ lùng ./.

03.08.1988

Quán và Lữ Khách

Ba sinh tròn một kiếp người,
Ta là quán trọ một đời vắng tênh.
Mãi ngồi ôm nỗi mông mênh,
Lãng quên định mệnh cũng đành vui ca.
Trông chờ lữ khách không nhà
Phiêu du mỏi gối cùng ta tâm tình.
Quán đây, lữ khách với mình
Nhìn nhau bỗng nhận ra hình như quen ./.

Huế, 1973

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2007

Níu Trăng


Sực tỉnh lại, tôi thấy mình đã đánh mất Ngài. 
Hoảng hốt, tôi níu lấy áo Mẹ tôi… 

“Chim kêu côi núi túi rồi 
O không toan liệu, o ngồi rứa răng” 
Rứa răng chừ** biết mần*** răng? 
Mất tia nắng đỏ, níu con trăng vàng. 
Nửa đêm vượn hú râm ran 
Tiếng kêu thê thiết đến tan nát lòng. 
Giằng tay bứt sợi tơ hồng 
Buộc con trăng lại trong phòng quạnh hiu. 
Vượn kêu thì mặc vượn kêu 
Đã ra răng rứa, phải liều rứa răng. 
Hai tay bấu chặt con trăng 
Nửa đêm khuya khoắt ánh trăng sáng ngời. 

 Chim kêu trên núi sáng rồi, 
Nhìn ra thấy phía chân trời hừng đông. 
  25.07.1988 

* Phỏng thơ dân gian miền Trung có nghĩa là: 
“Chim kêu trên núi tối rồi 
Cô không toan liệu, cô ngồi thế sao?”
** giờ 
*** làm

Cân Tình

Tình yêu mới thật lạ lùng :
Tôi đem bội bạc cân cùng yêu thương.
Đĩa cân tôi ngập lận lường
Cũng không thắng nổi đĩa thương của Người.
Tôi dồn thêm dối gian tôi,
Chiếc cân vẫn chẳng chịu rời chữ yêu.
Được rồi ! Đã thế, thì liều !
Tôi gom hết cả bao nhiêu lọc lừa.
Lạ chưa ! Người chẳng chịu thua,
Cán cân vẫn nặng, vẫn thừa chữ yêu.

Tôi về ngơ ngẩn đăm chiêu ./.

7.1988

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2007

Không Đề

Ngựa hoang chân cũng rã rời,
Ngưỡi du lãng cũng một đời tiêu hoang.
Đêm về đốt nến thắp nhang
Đào phần mộ sẵn để tang cho mình ./.

Tân Hà - Bình Tuy, 1975

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2007

Cô Nhỏ Tóc Thắt Bím

Như bao chàng trai mới lớn khác,
tôi cũng có một khoảnh trời áo trắng mực tím để mơ mộng vẩn vơ.

Này cô em nhỏ tóc thắt bím,
Xe đạp mỗi ngày duyên dáng qua,
Cặp sách, áo trắng vương mực tím,
Và nụ cười xinh, xinh cánh hoa.

Thời khắc biểu cô em, anh nhớ hết !
Thứ ba cô đi học buổi chiều nè !
Thứ sáu khung giờ không ghi chữ,
Thứ sáu anh buồn mong dáng yêu.

Những buổi cô lười không đi học,
(Cô lười hay bệnh, anh biết đâu !
Gán tội cho cô lưỡi đi nhé,
Đừng giận nhe cô.) Anh sầu !

Không hiểu sao cô còn yêu mực tím.
Khoảng trời trung học, lớn rồi nha cô !
Sao để mực vương tà áo trắng,
Chắc vì vào lớp mãi mộng mơ ?

Hôm qua anh dạo phố một mình
Gặp cô anh muốn nói cô xinh,
Nhưng sợ làm cô em bối rối
Anh đành lặng lẽ dõi mắt nhìn !

Rồi vào quán nước, thật tình cờ :
Anh ngồi góc vắng, lại gặp cô,
Cặp sách, áo trắng vương mực tím.
Cô có hay rằng anh yêu cô ?

Hôm sau anh đợi ở cửa vườn,
Xe đạp đi ngang, trời mờ sương.
Anh khẽ gọi : “Này cô, cho nhờ tí :
Chở hộ cánh hoa tới cổng trường !”

Bẽn lẽn cô cúi đầu không nói,
Đâu biết anh vừa cắm cánh hoa,
Cành pensée tím vào cặp sách.
Cô vẫn đạp xe. Anh vào nhà.

Anh ngồi thêu dệt tình ta
Xinh như tóc bím với tà áo em ./.

Sàigòn, 1975