ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 2
CHƯƠNG 11
NHỮNG KHOÁI CẢM TÂM LINH QUA GIÁC QUAN * (tiếp theo)
(Kinh Việt ghi chú: Đề tài này rất quan trọng, nên đọc kỹ)
7 - Do đó, linh hồn không bao giờ được liều lĩnh chấp nhận chúng, và như đã nói, cho dù chúng có xuất phát từ Thiên Chúa cũng vậy, bởi vì linh hồn nào muốn chấp nhận sẽ gặp phải 6 điểm bất lợi:
- Trước hết, đức tin bị suy giảm. Thật vậy, như đã nói, đức tin vượt trên mọi giác quan, cho nên nếu cứ dựa vào những kinh nghiệm của giác quan sẽ gây thiệt hại cho đức tin rất nhiều. Và như thế, nếu không chịu nhắm mắt lại trước tất cả mọi chuyện thuộc giác quan, là linh hồn tự tách mình khỏi phương thế giúp nên một với Thiên Chúa (là đức tin).
- Thứ hai là, nếu không từ bỏ những cảm nhận ấy, sẽ rất trở ngại cho tâm linh, bởi vì chính linh hồn sẽ dừng lại ở đó và tâm linh không bay vượt được lên tới cõi vô hình. Đó là một trong những nguyên do Chúa nêu lên để giải thích cho môn đệ hiểu rằng Ngài cần phải ra đi nhường chỗ cho Thánh Thần ngự đến với họ. Đó cũng là lý do tại sao sau khi phục sinh, Ngài không cho Maria người Mácđala chạm đến chân Ngài: Chính là để chị thêm vững mạnh trong đức tin.
- Thứ ba là, linh hồn sẽ dần dần thích chiếm giữ những cảm nhận ấy, không còn tiến bước trên đường từ bỏ và trần trụi thật sự về tâm linh.
- Thứ tư là, bởi vì linh hồn lo dán mắt vào phần khả giác nơi những cảm nhận ấy, là phần rất phụ thuộc chẳng có gì đáng kể, nó sẽ vô tình đánh mất hiệu quả của chúng, đánh mất tác dụng tâm linh chúng gây nên được trong nội tâm. Do đó, linh hồn không nhận được cách dồi dào hiệu quả tâm linh chúng gây nên, hiệu quả này chỉ được ghi khắc thật sâu đậm và bền bỉ nếu chúng ta từ chối tất cả những gì thuộc khả giác, là bình diện hết sức khác biệt với bình diện tâm linh.
- Thứ năm là, linh hồn sẽ sớm đánh mất các ưu ái của Thiên Chúa, bởi vì nó sẽ chụp lấy những ơn ấy bằng thái độ chiếm hữu chứ không biết tận dụng, tức là đã muốn tôn mình làm chủ, trong khi Thiên Chúa ban chúng cho linh hồn đâu phải để nó làm chủ. Vậy thì, linh hồn đừng bao giờ nhất mực cho rằng những điều ấy là do Thiên Chúa.
- Thứ sáu là, vì sẵn lòng chấp nhận những điều ấy, linh hồn mở cửa cho ma quỷ, nó sẽ lừa gạt linh hồn lạc vào những điều khác tương tự, vì nó thừa biết cách che giấu và ngụy trang thật tài tình, khiến cho những hiện tượng ấy trông có vẻ như những điều lành mạnh đến từ Thiên Chúa. Đúng như lời thánh Tông đồ đã nói, ma quỷ có thể khoác áo thần ánh sáng (2Cr 11,24). Về điểm này, với ơn Chúa giúp, chúng tôi sẽ bàn thêm ở cuốn thứ ba, trong chương nói về tật tham ăn tâm linh.
8 - Như thế, để luôn có lợi cho linh hồn thì cứ nhắm mắt gạt bỏ chúng đi, bất kể chúng phát xuất từ đâu. Nếu không, linh hồn sẽ dành lợi thế cho những chuyện phát xuất từ ma quỷ, và cũng là tiếp tay với ma quỷ. Lúc ấy, thay vì tiếp nhận những điều thuộc về Thiên Chúa lại vớ lấy những chuyện của ma quỷ, rồi những chuyện của ma quỷ cứ tăng thêm trong khi những chuyện thuộc về Thiên Chúa đã khựng lại, và kết cuộc, tất cả chỉ còn là chuyện của ma quỷ, chẳng còn gì là của Thiên Chúa nữa. Đó là điều đã xảy ra cho nhiều linh hồn bất an và dốt nát. Họ quá tự tin khi tiếp nhận những chuyện ấy, đến nỗi sau đó rất khó quay về cùng Thiên Chúa với một đức tin tinh ròng; lắm người đã không sao trở lại nổi, vì ma quỷ đã ăn rễ ở họ quá sâu. Vì thế, tốt nhất là cứ đóng cửa không cho chúng vào, cứ gạt bỏ hết tất cả. Nếu đó là những chuyện nguy hại, ta sẽ tránh khỏi mắc mưu ma quỷ, còn nếu là những chuyện lành mạnh, sẽ tránh khỏi gây trở ngại cho đức tin, và nhờ đó tâm linh lại gặt hái được hoa quả. Khi thấy linh hồn tiếp nhận chúng, Thiên Chúa sẽ tước đoạt đi để linh hồn khỏi rơi vào chỗ chiếm hữu chúng mà không sinh lợi gì cả, còn ma quỷ thì ngược lại, vì đã tìm được ngõ ngách và lợi thế, nên cũng nhồi nhét và tăng thêm những chuyện của nó. Còn khi linh hồn kiên quyết chống lại những điều ấy, ma quỷ thấy không làm hại được linh hồn thì sẽ ngưng quấy phá; ngược lại Thiên Chúa sẽ gia tăng và nâng cấp các ơn huệ dành cho linh hồn biết khiêm nhường và từ bỏ ấy. Ngài coi nó là người đầy tớ trung tín trong việc nhỏ, giao cho nó trách nhiệm trên việc lớn (Mt 25,21).
9 - Nếu linh hồn biết trung tín và dứt bỏ, Thiên Chúa sẽ không ngừng ban những ơn tương tự. Ngài sẽ nâng nó lên từng cấp bậc, cho tới khi được nên một với Ngài và được biến đổi trong Ngài. Ngài thử luyện và nâng linh hồn lên dần dần. Thoạt đầu, Ngài ban cho nó những ơn bên ngoài và thấp kém ở mức độ cảm giác, hợp với khả năng còn ít ỏi của nó. Rồi nếu linh hồn biết xử sự thích đáng, biết dùng những thức ăn sơ khởi ấy cách từ tốn, để nuôi sống và bổ dưỡng, thì sau đó Ngài sẽ ban cho nó một lương thực phong phú và cao quý hơn. Cứ thế, nếu nó thắng được ma quỷ ở cấp đầu, nó sẽ tiến tới cấp thứ hai, rồi từ cấp hai sang cấp ba, và từ đó đi qua hết cả bảy cư sở, tức là bảy bậc của tình yêu, cho tới khi Đức Tình Quân đặt nó vào hầm rượu của “đức ái hoàn hảo” (Dc 2,4).
10 - Hạnh phúc thay linh hồn nào biết chiến đấu chống lại mãnh thú trong sách Khải huyền (Kh 13,1). Mãnh thú này có bảy đầu ngược với bảy đầu tình yêu. Nó dùng bảy đầu ấy để giao chiến với từng bậc một: mỗi đầu chiến đấu với linh hồn ở một cư sở, nơi mà linh hồn đang tập luyện và từng bước tiến xa trên đường tình yêu Thiên Chúa. Chắc chắn, nếu linh hồn trung kiên chiến đấu ở mỗi bậc và chiến thắng được, nó sẽ xứng đáng vượt hết bậc này lên bậc khác, từ cư sở này lên cư sở khác, cho tới khi đạt tới cư sở cuối cùng, sau khi đã chém hết cả bảy cái đầu mà mãnh thú dùng để giao chiến cách điên loạn. Thánh Gioan nói rằng: “Nó đã được ban phép giao tranh với các thánh và có thể thắng họ” (Kh 13,7) ở mỗi bậc ấy của tình yêu, vì ở mỗi bậc ấy nó đều sử dụng những khí giới và trang bị đầy đủ. Do đó, thật đau lòng khi thấy nhiều người, đã nhảy vào trận chiến tâm linh chống lại mãnh thú mà lại không chịu chặt đứt cái đầu thứ nhất của nó bằng cách từ bỏ những chuyện khả giác của thế gian. Lắm người đã kiên trì và chặt bỏ đầu thứ nhất, nhưng lại không chặt đầu thứ hai, tức là những thị kiến thuộc giác quan mà chúng tôi đang nói tới nhưng đáng buồn nhất là một số người sau khi đã chặt đầu thứ nhất, đầu thứ hai và cả đầu thứ ba, tức là những điều liên quan đến giác quan cảm tính bề trong, đã vượt khỏi cả bậc suy niệm và còn tiến xa hơn nữa, thế mà ngay lúc họ sắp tiến vào cõi tâm linh thuần túy thì con mãnh thú tâm linh ấy lại thắng họ, nó phản công chống lại họ và hồi sinh cho đến đầu thứ nhất, và kết cuộc, khi họ sa ngã lại, nó làm cho họ thành xấu xa hơn trước nhiều, bởi vì nó mang theo bảy thần dữ khác còn xấu hơn nó nữa (Lc 11,26).
11 - Vậy, nếu muốn chặt đứt đầu thứ nhất và đầu thứ hai của mãnh thú ấy, người theo đường tâm linh phải chối bỏ những nhận thức và khoái cảm nhất thời lọt vào các giác quan bên ngoài. Họ cần vào cho được cư sở thứ nhất và thứ hai của tình yêu tức là đức tin sống động, không nên bận tâm và để mình bị trói buộc với những điều lọt vào các giác quan, vì đó là điều phá hoại đức tin nhiều nhất.
12 - Vậy rõ ràng là những thị kiến và nhận thức theo giác quan không tương xứng chút nào với Thiên Chúa nên không thể nào là phương tiện giúp nên một với Ngài. Một trong những lý do khiến Chúa không thích Maria người Mácđala cũng như Tôma chạm đến Ngài, là vì thế. Cũng vì thế, ma quỷ khoái chí khi một linh hồn chấp nhận những khải thị và khi thấy linh hồn nghiêng chiều về đó. Bởi lẽ, lúc ấy nó có rất nhiều dịp và điều kiện thuận lợi để gieo rắc lầm lạc và phá hủy đức tin ngần nào có thể được. Như tôi đã nói, linh hồn nào thích những chuyện ấy sẽ trở thành thô kệch, tự chuốc lấy nhiều cám dỗ và nguy hiểm.
13 - Tôi đã bàn hơi rộng về các nhận thức bên ngoài, vì muốn làm sáng tỏ hơn đôi chút về những điểm tôi sẽ trình bày tiếp dưới đây. Tuy nhiên còn có biết bao điều phải nói về chuyện này, và có lẽ chẳng bao giờ nói hết được, trừ một vài trường hợp hết sức khác thường và không được ước muốn chút nào. Thiết tưởng ở đây nói bấy nhiêu đã đủ.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)