Đường Tình Yêu


Tôi không nhớ rõ mình “mê” thơ từ khi nào, chỉ nhớ mang máng rằng từ lúc còn bé tí ở những năm tiểu học tôi đã rất mê đọc các giai thoại thơ văn và các câu đối, đặc biệt là những câu chơi chữ!
Tôi bắt đầu tập tễnh làm thơ, trước hết là để làm những bài tập văn vần ở lớp, sau đó là để “đăng” lên các tờ báo tường hoặc đặc san của hai trường Thánh Tâm và Hoan Thiện. Vì trường là trường đạo, nên thơ lúc đó đương nhiên là thơ đạo, dù đó chỉ là chút hơi đạo của một chú nhóc con mới lớn.
Thời gian tôi bắt đầu làm thơ, khoảng 1968-1972, cũng là thời gian đất nước lâm vào vòng chiến tranh ác liệt, nhất là ở vùng Quảng Trị quê tôi. Cái chết luôn chực chờ khắp nơi. Tâm trạng bi quan yếm thế, sống hôm nay mà không biết ngày mai có còn được gặp lại nhau hay không cứ ăn sâu vào đầu óc tôi. Những năm ở Tiểu chủng viện, thơ của tôi càng lúc càng nhuốm màu bi quan, đến nỗi cha linh hướng đã gọi tôi lên để bảo tôi thay đổi lối làm thơ cho lạc quan hơn. Tôi đã phải thưa với ngài rằng vì thơ chính là tâm sự thật của tôi, nên hoặc là tôi tiếp tục làm thơ bi quan như lâu nay, hoặc là tôi sẽ thôi không làm thơ nữa, chứ tôi không thể viết những gì mà mình không suy nghĩ!
Năm 1974, cuối năm lớp 11, tôi xin ra khỏi chủng viện để thử “dấn thân vào đời”. Niên khóa 74-75, tôi vào học lớp 12 ở trường Petrus Ký, Saigon. Tôi tiếp tục làm thơ, và thơ của tôi tiếp tục... bi quan.
Từ tháng 5-1975, tôi về làm nông ở Bình Tuy. Thời gian này tôi bắt đầu tham gia vào nhóm chia sẻ Lời Chúa của giáo xứ và bắt đầu có những cảm nghiệm cụ thể về đời sống nhiệm hiệp. Tuy vậy, thơ của tôi vẫn không thoát ra khỏi vẻ bi quan.
Tôi thấy giữa đời sống đức tin và các bài thơ của mình đang có sự “khập khiểng”: trong đời sống đức tin, tôi là người rất lạc quan theo tinh thần Tin Mừng; nhưng trong thơ  tôi vẫn còn là một kẻ bi quan yếm thế. Tôi thấy như thế không ổn; nhưng hễ cứ cầm bút là tôi lại viết lên những tâm trạng chán đời! Tôi suy nghĩ và cầu nguyện một thời gian khá dài. Cuối cùng, như một ơn soi sáng, tôi quyết định thôi không làm thơ nữa. Tôi “im lặng” và hy vọng một ngày nào đó mình sẽ “cất cánh bay lên” được khỏi những tư tưởng bi quan đã ăn sâu vào trong các sáng tác của mình. Lúc đó khoảng năm 1978...
Năm 1981 tôi vào lại Saigon và tham gia sinh hoạt trong một nhóm dấn thân giữa đời. Các sinh hoạt trong nhóm đã tạo nhiều cơ hội cho tôi tiến sâu vào đời sống nhiệm hiệp, giúp cho các cảm nghiệm đức tin của tôi thêm sống động và cụ thề.
Khoảng năm 1988, được thúc đẩy bởi những nguồn hứng thiêng liêng, tôi bắt đầu làm thơ trở lại. Và thật ngạc nhiên, tôi đã có thể thoát ra khỏi lối viết bi quan ngày trước để viết nên những bài thơ rất lạc quan và tin tường vào Tình Yêu Thiên Chúa.

***

Bây giờ nhìn lại, tôi thấy mình đã may mắn nhận được ơn “tái sinh” trong đời làm thơ. Ơn tái sinh này xuất phát từ Thiên Chúa Tình Yêu, được tỏ lộ cách cụ thể nơi Chúa Giêsu Kitô, là Ngôi-Lời-Nhập-Thể-Làm-Người. Trong những năm tháng ở Bình Tuy, sau mỗi ngày lao động mệt nhoài, tôi và mấy người bạn tri kỷ rủ nhau đi chầu Thánh Thể hằng đêm. Trong ánh sáng thân quen của ngọn đèn chầu màu đỏ, tôi đã được gặp Chúa Giêsu và đã nhận được sự bình an sâu thẳm ngay giữa những gian lao vất vả của cuộc sống. Mối liên hệ giữa Ngài và tôi sâu đậm thêm với thời gian. Ngài đã dẫn đưa tôi qua những nẻo đường lạ lùng để giúp tôi gắn bó hơn với Tình Yêu của Ngài.
Câu tóm tắt trong Tin mừng của thánh Gioan: “Thiên Chúa là Tình Yêu”, là nguồn cảm hứng lớn nhất cho các sáng tác thơ văn của tôi. Kế đến là những bài học từ cảm nghiệm của các thánh: thánh Phanxicô Nghèo dạy tôi biết yêu thiên nhiên vạn vật, thánh Têrêxa Hài Đồng dạy tôi biết “cải lão hoàn đồng”, thánh Inhaxiô dạy tôi biết “thấy Thiên Chúa trong mọi sự và nhìn mọi sự trong Thiên Chúa”, các thánh Tử đạo Việt Nam dạy tôi biết yêu mến quê hương đất nước và đồng bào...
Tôi thật hạnh phúc quá! Tôi hạnh phúc vì được sinh ra trong Tình Yêu và được lớn lên trong Tình Yêu. Vì biết mình đã được lãnh nhận quá nhiều ơn phúc nên tôi muốn chia sẻ niềm hạnh phúc ấy qua những bài thơ chân tình, ước mong có thể đóng góp một lời ca ngợi nhỏ bé để làm vinh danh Thiên Chúa Tình Yêu.

                                                                                An Hạ, 22.05.2007