Thứ Tư, 30 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 38: Các nguyện đường (tiếp theo)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 38
CÁC NGUYỆN ĐƯỜNG (tiếp theo)

3 - Tôi sẽ phải nói gì về những toan tính vụ lợi của một số người đứng ra tổ chức những lễ hội nói trên? Với lòng ham hố, họ dán mắt vào lợi lộc riêng tư hơn là vào việc phụng sự Thiên Chúa. Họ biết rõ điều ấy và Thiên Chúa cũng thấy rõ điều ấy. Tuy nhiên dù cách thức nào đi nữa, khi mọi chuyện diễn ra như vậy, thì đúng là họ tổ chức lễ lạc ấy cho chính họ chứ không phải cho Thiên Chúa.

Quả thật, những gì họ làm để tự thỏa mãn hoặc để thiên hạ thỏa mãn thì Thiên Chúa chẳng thưởng công. Ngài sẽ phẫn nộ đối với những kẻ vênh vang với các buổi lễ tôn vinh Ngài nhưng lại chỉ tìm tiêu khiển cho chính họ. Đúng như Ngài đã xử sự với con cái Israel khi họ ca hát nhảy múa chung quanh tượng thần của họ mà cứ tưởng như đang mừng kính Thiên Chúa, khiến Ngài đã giết chết nhiều ngàn người trong bọn họ (Xh 32,7-28). Hoặc như trường hợp hai vị tư tế Nakal và Abind con của Aaron đã bị Thiên Chúa giết chết trong lúc tay họ vẫn cầm bình hương bởi họ đã dâng cho Ngài thứ lửa ngoại lai (Lv 10,1-2). Hoặc trường hợp gã nọ tới dự tiệc cưới mà ăn bận lôi thôi không khoác lễ phục lên người nên đã bị đức vua ra lệnh cột tay cột chân, quẳng vào nơi tối tăm (Mt 22,12-13). Các trường hợp nêu trên cho thấy Thiên Chúa không dung thứ những bất kính đối với Ngài nơi những lễ hội được tổ chức để phụng sự Ngài. Ôi lạy Chúa! Biết bao con cái loài người đã tổ chức lễ lạc để tôn vinh Chúa nhưng tại đó ma quỷ lại được quí chuộng hơn Chúa! Như một gã lái buôn, ma quỷ rất thỏa chí tại các buổi lễ hội, hắn làm ăn khấm khá ở đó như buổi hội chợ phiên vậy. Hẳn biết bao lần Chúa nói về đám người hiện diện tại các buổi lễ hội ấy: "Dân này tôn kính Ta bằng đầu môi chóp lưỡi còn lòng chúng thì xa Ta, bởi chúng đã phụng sự Ta không đúng cách!" (Mt 15,8-9).

Ta phải phụng sự Chúa chỉ vì Ngài là Thiên Chúa chứ không được xen vào đó những mục đích khác. Ai không phụng sự Chúa chỉ vì Ngài là Thiên Chúa thì có nghĩa là đã phụng sự Ngài mà không nhận Ngài là cứu cánh.

4 - Trở lại đề tài các phòng nguyện, tôi xin nói rằng một số người trang hoàng chúng cốt để làm hài lòng họ hơn làm hài lòng Thiên Chúa. Một số khác lại quá lơ là trong việc sùng kính những nơi chốn ấy đến nỗi họ không trân trọng cho bằng phòng để quần áo phàm tục của họ. Một số khác lại chẳng thèm quan tâm đến chúng bởi họ ham thích chuyện phàm tục hơn chuyện thiêng thánh.

5 - Tuy nhiên bây giờ hãy bỏ qua chuyện đó mà hãy nói về những kẻ “chẻ sợi tóc làm tư” nghĩa là những kẻ tự cho mình là đạo đức, nhiệt thành. Nhiều người trong số họ quá quyến luyến và thích thú với phòng nguyện của họ cũng như lối trang trí phòng nguyện ấy đến nỗi thay vì dồn hết năng lực và thời gian cho việc cầu nguyện và lắng lòng họ lại phung phí vào việc trang trí phòng nguyện. Họ không nhận ra rằng việc trang trí phòng nguyện không tạo thuận lợi cho sự lắng đọng và bình an tâm hồn nên họ bị chia trí nhiều vì chuyện này cũng như vì những chuyện khác. Một sự thích thú như thế khiến họ bị bất an liên tục, và nếu có ai muốn dẹp chuyện ấy đi thì họ còn bất an hơn nữa.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 38: Các nguyện đường

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 38
CÁC NGUYỆN ĐƯỜNG

Tiếp tục bàn về những điều tốt lay động lòng ta. Nói về các nguyện đường [Nguyện đường: Ngoài những nhà nguyện công, nhiều gia đình Tây Ban Nha dành một phần của nhà mình để cầu nguyện, và đặt cả bàn thờ để có thể dâng lễ. Phòng nguyện bên Tây Ban Nha xưa là chuyện cá nhân, nhà thờ các giáo xứ và giáo họ ở Việt Nam ngày nay là chuyện của tập thể Dân Chúa (DG).] và những nơi dành cho việc cầu nguyện.

1 - Có lẽ tôi đã giúp các bạn hiểu được những bất toàn trầm trọng người sống theo tâm linh có thể gặp phải nơi những điểm phụ thuộc liên quan đến ảnh tượng. Nếu họ tìm thích thú và vui thỏa nơi các ảnh tượng, họ có thể gặp nguy hiểm nhiều hơn là nơi những sự vật thể chất và trần tục khác. Tôi nói “nguy hiểm nhiều hơn” bởi vì đây là “những chuyện thánh thiện”, nên người ta an tâm hơn và không hề nghĩ mình bị rơi vào chỗ muốn chiếm hữu hay quyến luyến lệch lạc. Thế nên đôi khi họ bị lầm to bởi cứ tưởng mình đang đầy lòng sùng kính vì đang cảm thấy thích thú nơi những điều thánh thiện ấy, song thực ra đó chỉ là tâm trạng và mê thích tự nhiên họ đặt vào các ảnh tượng ấy như đã từng đặt vào những chuyện khác mà thôi.

2 - Do đó, chúng ta khởi sự bàn về các phòng nguyện. Lắm người không ngớt miệt mài chồng chất hình này tượng nọ vào phòng nguyện của họ, khoái chí sắp xếp và trang hoàng các ảnh tượng ấy sao cho phòng nguyện của họ được điểm trang và trông thật mỹ lệ. Tuy nhiên chẳng phải vì thế mà họ yêu mến Chúa nhiều hơn, trái lại họ còn yêu mến Ngài ít hơn, bởi vì như đã nói, do đặt niềm thích thú vào các ảnh tượng kiều diễm ấy, họ không còn chú tâm đến thực tại sống động mà chúng biểu thị. Đồng ý rằng cần phải chú ý hơn đến tất cả những sự chăm sóc kính cẩn dành cho các ảnh tượng và phải kịch liệt chê trách những người thiếu nghiêm túc và tôn kính đối với ảnh tượng cũng như một số nhà tạc tượng quá tồi, thay vì gây nên lòng sùng mộ thì lại làm mất đi. Thiết tưởng cần ngăn cản một số nghệ nhân non tay và vụng về trong ngành nghệ thuật này. Tuy nhiên, việc ấy nào có liên can gì đến não trạng tư hữu, sự dính bén và mê thích nơi bạn khi bạn chú tâm vào việc trang hoàng và phục sức bề ngoài cho các ảnh tượng đến nỗi chúng vây bủa giác quan và khiến tâm hồn bạn bị cản ngăn không thể đi lên cùng Chúa? Liệu bạn còn có thể tự do yêu mến Chúa và quên hết mọi sự vì yêu mến Ngài không? Vậy nếu vì những chuyện ảnh tượng mà bạn mất lòng yêu mến Chúa thì chẳng những Chúa không nhìn nhận công lênh của bạn mà còn sửa phạt bạn, bởi trong mọi sự bạn đã tìm ý thích của bạn hơn ý thích của Chúa.

Bạn có thể hiểu rõ điều này qua cuộc lễ tổ chức nghênh đón Chúa khi Ngài vào thành Giêrusalem: Trong khi bao người miệng hát reo, tay vẫy nhánh cây đón chào (Mt 21,8-9; Mc 11, 8-10; Lc 19,37-38; Ga 12,13) thì Chúa lại than khóc (Lc 19,41). Bởi Ngài quá biết họ chỉ rình rang những dấu hiệu và trang trí bề ngoài còn lòng họ thì vẫn xa cách Ngài. Về điều này chúng ta có thể nói rằng họ đang tổ chức mừng lễ cho chính họ chứ chẳng phải cho Chúa như trường hợp nhiều người thời nay vẫn đang làm. Mỗi lần tổ chức lễ lạc đâu đó, họ vui thỏa vì những thích thú họ sẽ nhận được tại đó, như để nhìn ngắm thiên hạ hoặc để được thiên hạ nhìn ngắm, hoặc để tiệc tùng hay vì một số khía cạnh nào khác chứ không phải để làm vui lòng Thiên Chúa. Với khuynh hướng và chủ tâm như thế họ sẽ không làm Chúa hài lòng gì cả, nhất là khi chính những kẻ cử hành các buổi lễ ấy lại sáng chế thêm những chuyện lố bịch và thiếu lòng sùng mộ để chọc cười thiên hạ hầu gia tăng sự tiêu khiển, một số người khác lại đưa ra những chuyện làm thiên hạ khoái chí hơn là đánh động lòng sùng mộ của họ.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 37: Về các ảnh tượng (2)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 37
VỀ CÁC ẢNH TƯỢNG (2)

Làm thế nào để lòng muốn có thể quy hướng sự vui thỏa trước các ảnh tượng lên Thiên Chúa. Làm thế nào để khỏi rơi vào lầm lạc và khỏi bị cản trở vì các ảnh tượng.

1 - Nếu được sử dụng cho thích hợp (qua nẻo đường thông thường) ảnh tượng sẽ hữu ích trong việc giúp chúng ta nhớ đến Chúa và các thánh, đồng thời lay động lòng muốn của chúng ta hướng tới sùng mộ. Tuy nhiên ảnh tượng cũng có thể khiến chúng ta rơi vào nhiều lầm lạc nếu khi xảy ra những chuyện siêu nhiên liên quan tới chúng, linh hồn không biết mình nên làm gì để đến cùng Chúa. Một trong những phương cách ma quỷ dễ dàng sử dụng để chụp lấy những linh hồn thiếu tinh tế và ngăn cản con đường đầy sự thật tâm linh nơi họ chính là những chuyện siêu nhiên và phi thường nó bày ra qua các ảnh tượng, khi thì những thứ ảnh tượng vật chất, mang hình thể chất mà Hội thánh vẫn sử dụng, khi thì những ảnh tượng được nó in vào óc sáng tạo vẽ vời dưới hình thù một vị thánh nào đó hoặc hình ảnh của vị ấy. Ma quỷ tự biến thành thiên thần sáng láng để phỉnh gạt họ (2Cr 11,14). Ma quỷ rất tinh quái. Nó lẻn vào ngay trong chính các phương thế hỗ trợ mà chúng ta đang dùng, để vồ lấy chúng ta lúc chúng ta sơ ý. Vì thế khi sử dụng những điều tốt, ta phải luôn sáng suốt hơn, còn điều xấu thì lúc nào cũng đã lộ rõ.

2 - Trong trường hợp này các linh hồn có thể gặp nhiều thiệt hại: Bị ngăn trở không thể bay lên với Thiên Chúa, sử dụng các ảnh tượng cách thô thiển và dốt nát, rồi vì thế mà bị phỉnh gạt về phương diện tự nhiên cũng như siêu nhiên. Để giúp các linh hồn tránh mọi thiệt hại ấy, cũng như để giúp họ thanh tẩy sự vui thỏa của lòng muốn và nâng linh hồn lên với Thiên Chúa theo đúng ý định của Hội thánh trong việc dùng ảnh tượng, tôi xin được nêu ra một lời khuyên chung cho mọi tình huống đó là: Thiên Chúa ban ảnh tượng làm phương tiện lay động giúp ta đạt tới các thực tại vô hình, thì ta chỉ nên sử dụng chúng như một phương tiện. Sự quí chuộng và vui thỏa của lòng muốn nơi ảnh tượng ấy phải hướng tới những đối tượng sống động mà các ảnh tượng ấy diễn tả.

Vì thế người tín hữu cần lưu ý điều này: Khi nhìn xem một ảnh tượng họ không được để cho giác quan bị cuốn hút vào đó. Dù đó là ảnh tượng có hình thể chất hay trừu tượng, được khắc họa tỉ mỉ hay trang hoàng lộng lẫy, dù nó gây được lòng sùng mộ khả giác hoặc tâm linh, và dù cho nó biểu lộ cả những dấu chỉ siêu nhiên, người tín hữu không được lưu tâm đến các điểm phụ thuộc ấy. Họ không được dừng lại ở đó nhưng hãy lập tức nâng tâm trí lên tới thực tại mà ảnh tượng ấy diễn tả. Cùng với lời cầu nguyện và lòng sùng mộ của tâm linh, họ chỉ tìm thỏa mãn và vui thích nơi Thiên Chúa hoặc nơi vị thánh mà mình cầu xin. Như thế nét khắc họa và giác quan sẽ không hút mất thực tại mang tính tâm linh và sống động đang được diễn tả. Họ sẽ không bị phỉnh gạt vì không xem trọng những gì ảnh tượng nói với họ. Cả tâm linh lẫn giác quan đều không được sử dụng để cản ngăn không cho họ tự do đến với Thiên Chúa. Họ sẽ không đặt niềm tin cậy vào ảnh tượng này nhiều hơn ảnh tượng kia. Rồi cái ảnh tượng đã mang lại lòng sùng kính sẽ lay động họ nhiều hơn nữa, vì ngay tức khắc tình cảm của họ qui hướng về Thiên Chúa. Mỗi khi Thiên Chúa ban những ơn ấy hoặc những ơn khác Ngài đều qui hướng tình cảm và sự vui thỏa của lòng muốn về thực tại vô hình. Do đó, Ngài muốn chúng ta cũng làm như thế, nghĩa là xóa bỏ sức mạnh và sự thỏa mãn của các quan năng đối với tất cả mọi sự vật khả giác và hữu hình.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 36: Về các ảnh tượng (tiếp theo)

 



ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 36
VỀ CÁC ẢNH TƯỢNG (tiếp theo)

3 - Nhiều khi Thiên Chúa thường thực hiện các ơn sủng này qua những ảnh tượng nơi chốn cô tịch và hẻo lánh. Một là bởi vì khi chịu khó lặn lội đến nơi ấy để thăm viếng, tình cảm người ta được gia tăng và hành vi đức tin của họ thêm mãnh liệt. Hai là như thế người ta xa lánh được chốn huyên náo trần tục để chuyên chú cầu nguyện, như ngày trước Chúa Cứu Thế vẫn thường làm (Mt 14,23; Lc 6,12).

Vì thế, khi hành hương, ta nên chọn khoảng thời gian ít người đi mặc dù như thế có vẻ khác thường. Tôi chẳng bao giờ khuyên ai đi vào lúc ồn ào chen lấn bởi vì thường thì, như thế, khi từ chốn hành hương về, người ta còn bị phân tâm chia trí hơn trước. Quả thật lắm người tham gia các cuộc hành hương kiểu ấy nhằm tiêu khiển hơn là vì sùng mộ.

Trở lại chuyện ảnh tượng. Nếu đã thực sự có đức tin và lòng sùng mộ thì bất cứ ảnh tượng nào cũng đủ, bằng không thì mọi ảnh tượng đều vô ích. Thuở còn tại thế, Chúa của chúng ta quả là một ảnh tượng sống động, thế nhưng những kẻ không có đức tin, ở sát bên Ngài và tận mắt chứng kiến những việc lạ Ngài làm, mà nào có thu gặt được lợi ích nào đâu? Đó là lý do tại sao Chúa không làm nhiều phép lạ tại quê nhà Ngài, theo lời ghi nhận của thánh sử (Lc 4,24).

4 - Tôi cũng xin nói một lời về những hậu quả siêu nhiên một số ảnh tượng đã gây ra nơi một số người. Qua những ảnh tượng này Thiên Chúa ban cho họ một ơn đặc biệt. Hình ảnh của ảnh tượng ấy khắc sâu trong tâm trí họ và lòng sùng kính nó tạo ra cũng kéo dài nơi họ. Hình ảnh ấy như thể đang hiện diện, khi họ bất chợt nhớ đến thì họ cảm nghiệm được cùng một hiệu quả ân sủng như khi họ hướng mắt ngắm nhìn ảnh tượng ấy, và cảm nghiệm này đậm nhạt nhiều hay ít tùy lúc. Đây là hiệu quả mà người ta không có được trước một ảnh tượng nào khác mặc dù được trau chuốt công phu hoàn hảo hơn.

5 - Cũng lắm người có lòng sùng mộ đối với một số ảnh tượng kiểu này hơn kiểu khác. Tuy nhiên đây chỉ là một sự ưa thích hơn và là một sự thích thú tự nhiên tựa như khi ta thích khuôn mặt một người nào đó hơn những khuôn mặt khác. Ta thiện cảm với nó hơn và sẽ đưa hình ảnh nó vào trong trí tưởng tượng của ta mặc dù khuôn mặt ấy không đẹp bằng các khuôn mặt khác, bởi lẽ cảm tính ta tự nhiên nghiêng về loại hình hài khuôn mặt mình ưa chuộng. Bởi thế, khi một số người nghĩ rằng tình cảm họ dành cho ảnh tượng này ảnh tượng nọ là lòng sùng mộ thì có lẽ đó chỉ là cảm tính và thích thú tự nhiên của họ.

Đôi lúc khi nhìn vào ảnh tượng, người ta thấy nó cử động và biểu lộ những dấu hiệu, cử chỉ như muốn cho người ta hiểu một điều gì đó hoặc lên tiếng nói một điều gì đó. Về điều này và những hiệu quả siêu nhiên đang đề cập ở đây, tôi xin nói rằng nhiều khi đây là những hiệu quả chân thật và tốt lành Thiên Chúa tạo ra để giúp tăng lòng sùng kính hoặc để giúp linh hồn chống lại sự lo ra chia trí do sự yếu nhược của nó, tuy nhiên nhiều khi ma quỷ cũng tạo ra những chuyện ấy để phỉnh gạt và làm hại linh hồn. Do đó trong chương kế tiếp tôi sẽ đưa ra nguyên tắc về tất cả vấn đề này.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 36: Về các ảnh tượng

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 36
VỀ CÁC ẢNH TƯỢNG

Bàn tiếp về các ảnh tượng, và về sự ngu dốt của một số người đối với vấn đề này.

1 - Có khối chuyện để nói về sự ngu xuẩn của nhiều người trong vấn đề ảnh tượng. Một số người còn ngớ ngẩn đến độ tin cậy vào một số ảnh tượng nọ hơn số ảnh tượng kia, và nghĩ rằng Thiên Chúa sẽ nhận lời họ qua các ảnh tượng này hơn các ảnh tượng khác, đang khi cả hai thứ đều diễn tả cùng một đề tài, chẳng hạn về Chúa Kitô hoặc về Đức Mẹ. Sở dĩ thế là vì họ thích kiểu này hơn kiểu nọ. Điều này cho thấy họ còn hết sức khờ khạo trong tương quan với Thiên Chúa. Họ không hiểu trong việc thông giao với Thiên Chúa cũng như phụng thờ và tôn vinh danh Ngài, Ngài chỉ đòi hỏi người cầu nguyện phải có đức tin và trái tim tinh sạch.

Đôi khi quả là Thiên Chúa có ban nhiều ơn sủng qua phương thế một ảnh tượng này hơn một ảnh tượng khác cùng loại, nhưng đó chẳng phải vì tượng này đẹp hơn tượng nọ- mặc dù có sự khác biệt lớn giữa hai kiểu tượng- mà chính vì do lòng sùng mộ của người ta được khơi dậy qua ảnh tượng này nhiều hơn ảnh tượng kia. Còn nếu người ta vẫn có được lòng sùng mộ như nhau nhờ cả hai loại ảnh tượng nói trên, hoặc không cần gì đến cả hai loại ảnh tượng ấy, thì họ vẫn nhận lãnh được các ân sủng như thế từ Thiên Chúa.

2 - Do đó lý do khiến Thiên Chúa làm phép lạ và ban nhiều ơn lành qua một số ảnh tượng này hơn một số ảnh tượng khác không phải để người ta quí chuộng những ảnh tượng này hơn ảnh tượng nọ mà cốt nhờ sự mới mẻ này, lòng sùng mộ đã thiếp ngủ cũng như cảm hứng về cầu nguyện của các tín hữu được đánh thức dậy. Để rồi từ đó, nhờ những hình ảnh ấy, lòng sùng mộ bùng cháy lên và người ta lại tiếp tục việc cầu nguyện. Sùng mộ và cầu nguyện là những phương thế xin Thiên Chúa đoái nhìn và ban xuống những gì người ta khấn xin Ngài. Nhờ lời cầu nguyện và những tâm tình yêu mến, Thiên Chúa lại tiếp tục ban những ơn lành và phép lạ qua phương tiện là những ảnh tượng này. Tuy nhiên, các ảnh tượng ấy chỉ là những tác phẩm người ta làm ra, chắc chắn Thiên Chúa không thực hiện các ơn lành vì các ảnh tượng ấy nhưng vì lòng sùng mộ và đức tin của người ta đối với vị thánh được diễn tả qua ảnh tượng ấy. Vì thế, khi bạn tỏ lòng sùng mộ và đức tin đối với Đức Mẹ trước một ảnh tượng nào đó hay cả khi chẳng có ảnh tượng nào cả, bạn cũng đều lãnh nhận được những ơn lành như nhau.

Hơn nữa, qua kinh nghiệm, ta thấy rằng nếu Thiên Chúa có thực hiện một số ơn lành và phép lạ qua ảnh tượng, Ngài vẫn thường làm qua những ảnh tượng được khắc họa không mấy công phu hoặc không quá điêu luyện để các tín hữu đừng cho rằng một kiểu dáng hay nét vẻ nào đó nơi ảnh tượng là lý do tạo ra phép lạ.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 35: Những điều tốt tâm linh cụ thể (2) (tiếp theo)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 35
NHỮNG ĐIỀU TỐT TÂM LINH CỤ THỂ (2) * (tiếp theo)

5 - Những người có lòng sùng kính chân chính sẽ hướng lòng sùng mộ của họ chủ yếu vào những gì vô hình. Họ ít cần dùng đến nhiều ảnh tượng và nếu có dùng thì chỉ dùng ảnh tượng nào phù hợp với những nét thần linh hơn là những nét nhân loại. Họ làm cho các ảnh tượng ấy cùng với chính họ phù hợp với kiểu cách của thế giới bên kia và phù hợp thực trạng của các vị thánh chứ không phải theo kiểu cách trần thế. Nhờ đó chẳng những hình ảnh trần gian không khuấy động mê thích của họ mà trái lại họ sẽ chẳng tưởng nhớ đến cõi gian trần này nữa bởi những ảnh tượng trước mắt họ chẳng còn chút dáng dấp trần gian nào. Lòng chẳng còn quyến luyến với những của cải đang sử dụng, nên họ chẳng lo lắng nhiều nếu thiên hạ lấy mất các vật ấy. Họ tìm kiếm hình ảnh sống động là Đức Kitô chịu đóng đinh ngay nơi chính mình, do đó họ vui lòng bị tước đoạt hết mọi sự và bị vất bỏ lại trần trụi, chẳng có gì.

Ngay cả khi các yếu tố lay động lẫn các phương thế đưa họ đến gần Thiên Chúa hơn bị lấy mất, họ vẫn bình tâm. Thiếu các yếu tố lay động ấy mà vẫn bình lặng và vui thỏa, linh hồn sẽ đạt được sự hoàn thiện lớn hơn là khi chiếm hữu các yếu tố ấy với sự mê thích và quyến luyến. Niềm vui khi có được những ảnh tượng dễ giúp linh hồn đạt tới lòng sùng mộ hơn là một điều tốt đẹp (vì thế, cần phải chọn thứ ảnh tượng nào lay động tâm hồn nhiều hơn), tuy nhiên, sẽ không hoàn thiện nếu quá gắn bó với chúng như thể muốn chiếm hữu chúng đến độ nếu bị lấy mất thì đâm ra buồn sầu.

6 - Nên xác tín rằng linh hồn càng mong ước chiếm hữu các ảnh tượng hay những gì dễ lay động họ thì lòng sùng kính và lời nguyện của họ càng ít bay lên với Thiên Chúa. Đúng thực là có một số ảnh tượng diễn tả chân xác hơn và thôi thúc lòng sùng mộ nhiều hơn các ảnh tượng khác, và do đó nên quí chuộng chúng hơn các ảnh tượng khác, nhưng không được chiếm hữu và quyến luyến chúng theo như cách tôi đã trình bày ở trên. Phải làm sao để tâm linh nhờ chúng mà bay lên với Thiên Chúa và quên ngay tượng này ảnh nọ, thay vì bị nhận chìm trong sự vui thỏa nơi các dụng cụ. Những dụng cụ này lẽ ra chỉ được dùng để giúp linh hồn tiến bộ, giờ đây vì sự bất toàn của ta chúng lại thành vật cản trở, không kém gì sự cản trở do gắn bó và chiếm hữu bất cứ sự vật nào khác.

7 - Nếu chưa hiểu rõ về sự trơ trụi và nghèo khó tâm linh mà sự hoàn thiện đòi hỏi, có thể bạn sẽ nêu một số phản bác liên quan tới những gì tôi vừa nói về ảnh tượng các thánh. Tuy nhiên tôi nghĩ bạn sẽ không phản đối nếu tôi chống lại cái bất toàn người ta thường mắc phải khi dùng chuỗi hạt. Khó mà tìm được kẻ nào chẳng có chút yếu đuối trong chuyện này. Ai cũng đòi xâu chuỗi kiểu này phải hơn kiểu kia, màu này hơn màu nọ, kiểu trang hoàng này hơn kiểu trang hoàng khác. Xâu chuỗi này hay tràng hạt kia chẳng hơn gì nhau trong việc Thiên Chúa nhậm lời. Ngài chỉ nhậm lời những ai tiến bước với một tâm hồn đơn thành và chính trực, chỉ lo đẹp lòng Ngài chứ không quan tâm đến kiểu chuỗi hạt này kia — ngoại trừ trường hợp liên quan đến ân xá.

8 - Lòng ham hố hão huyền nhiều cách nhiều kiểu của chúng ta gắn chặt với mọi thứ. Nó như một con sâu đục khoét những thứ tốt lành, không phân biệt gỗ tốt hay gỗ xấu. Chẳng phải bạn đã tìm vui thỏa nơi một dụng cụ khi lấy làm thích thú vì có được một cỗ tràng hạt ngộ nghĩnh, muốn nó thuộc kiểu này hơn kiểu kia, đó sao? Khi chọn ảnh tượng này hay ảnh tượng khác, bạn có để ý xem nó lay động bạn yêu mến Thiên Chúa nhiều ít hay bạn chỉ lo ngắm nghía sự quí giá và nét tân kỳ của nó? Nếu bạn vận dụng lòng ham muốn và sự vui thỏa để yêu mến Thiên Chúa thì hẳn bạn chẳng bận tâm gì đến ảnh này tượng nọ. Tiếc thay vẫn có một số người đã sống theo tâm linh mà còn quá gắn bó với kiểu dáng của những dụng cụ ấy, như thể chiếm hữu và gắn bó với châu ngọc trần gian.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 35: Những điều tốt tâm linh cụ thể (2)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 35
NHỮNG ĐIỀU TỐT TÂM LINH CỤ THỂ (2) *

Chương này bàn về những điều tốt tâm linh thú vị đập vào lòng muốn cách cụ thể. Chúng xảy đến bằng những cách nào.

1 - Từ tất cả những điều tốt có thể mang đến cho lòng muốn sự vui thỏa cách cụ thể, có thể qui về bốn loại: lay động, thôi thúc, hướng dẫn và kiện toàn. Chúng ta sẽ bàn theo thứ tự; trước hết là loại lay động gồm các ảnh tượng và chân dung các vị thánh, các nguyện đường và các nghi lễ.

2 - Về các ảnh tượng và chân dung các vị thánh, có thể xảy ra nhiều thứ phù phiếm và những sự vui thỏa hão huyền. Những thứ này vốn có tầm quan trọng trong việc thờ phụng Thiên Chúa và cần thiết để lay động lòng muốn chúng ta hướng tới lòng sùng mộ, như sự phê chuẩn và thói quen Mẹ Hội thánh chúng ta cho thấy. Vì thế, chúng ta nên luôn vận dụng chúng để hâm nóng sự nguội lạnh của chúng ta. Thế nhưng nhiều người lại lo tìm vui thỏa nơi nghệ thuật hội họa và cách trang trí của những ảnh tượng ấy hơn là những gì chúng biểu thị.

3 - Việc sử dụng ảnh tượng được Hội thánh truyền dạy nhằm hai mục đích chính: Một là để tỏ lòng tôn kính các thánh qua các ảnh tượng, hai là nhờ đó lay động lòng muốn và khơi dậy lòng sùng kính đối với các ngài. Với chủ đích ấy, ảnh tượng rất hữu ích, cho nên việc sử dụng chúng là điều cần thiết. Vì thế, người ta phải luôn luôn chọn lựa những thứ ảnh tượng phù hợp, sống động, lay động lòng muốn tới chỗ sùng mộ nhiều nhất. Phải chú ý vào điều này hơn là vào giá trị hay sự cầu kỳ nơi kiểu cách trang hoàng đẹp đẽ. Bởi như tôi vừa nói, có một số người thường chăm chú vào sự cầu kỳ và giá trị của ảnh tượng hơn là những gì chúng biểu thị. Lẽ ra phải nâng lòng sùng kính nội tâm lên tới vị thánh vô hình và quên ngay đi cái hình tượng vốn chỉ là yếu tố lay động, họ lại hướng hết lòng trí vào vẻ mỹ thuật và sự trang hoàng cầu kỳ bên ngoài đến nỗi giác quan họ được thỏa thuê vui khoái nơi đó và tình yêu lẫn lòng muốn của họ dừng lại nơi đó. Đó là một trở ngại lớn cho đường tâm linh chân chính vốn đòi phải xóa sạch mọi quyến luyến vào tất cả những gì cụ thể.

4 - Người ta thấy rõ điều này nơi thói quen đáng tởm của một số người thời đại chúng ta. Thay vì gớm ghét cái kiểu cách hão huyền thế tục, họ lại tô điểm các ảnh tượng bằng những đồ trang sức mà những kẻ phù phiếm nghĩ ra để thỏa mãn thói tiêu khiển và những thứ hão huyền của mình. Họ mặc cho ảnh tưọng thứ y phục mà nếu chính họ khoác vào người sẽ bị kết án, điều này đã và đang khiến cho các vị thánh mà các ảnh tượng ấy biểu thị cũng phải ghê tởm. Họ hợp tác với ma quỷ để ra sức “phong thánh” cho những chuyện hão huyền, xúc phạm nặng nề đến các vị thánh. Với kiểu đó, lòng sùng kính chân thực và trang trọng của linh hồn - vốn loại trừ và ném xa mọi thứ hão huyền hoặc dấu vết của nó - sẽ biến thành chuyện trang điểm cho búp bê. Một số người thậm chí đang dùng các ảnh tượng như những tượng thần chỉ để tìm vui thỏa nơi đó! Bởi thế, bạn sẽ thấy một số người không ngớt sưu tập ảnh này tượng nọ, chọn lựa chúng theo đúng kiểu này cách nọ rồi sắp đặt chúng kiểu nọ kiểu kia sao cho giác quan được thỏa thích, còn sự sùng kính trong lòng họ thì rất ít ỏi. Họ gắn bó với ảnh tượng hệt như Mikha hoặc Laban đã từng quyến luyến với các tượng thần của mình. Mikha đã chạy ra khỏi nhà miệng la ó lên vì các tượng thần đã bị cướp mất còn Laban sau khi rong ruổi đường trường lòng đầy phẫn nộ, đã xô đổ đồ đạc của Giacóp để tìm cho ra các tượng thần của ông ta. (Tl 18,23-24; St 31,33-34).

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Sách Tiên Tri Hôsê 5, 1-7



+ Sách Tiên Tri Hôsê 5, 1-7

1 Hỡi các tư tế, hãy nghe điều này, hỡi nhà Ít-ra-en, hãy chú ý,
hỡi triều đình, hãy lắng tai!
Các ngươi có bổn phận bảo vệ luật pháp,
thế mà tại Mít-pa, các ngươi lại thành cái bẫy,
thành chiếc lưới giăng trên núi Ta-bo.

2 Tại Sít-tim, chúng đã đào sâu thêm cái hố.
Còn Ta, Ta sẽ trừng phạt chúng hết thảy.

3 Ép-ra-im, Ta biết nó, và Ít-ra-en đâu khuất mắt Ta!
Chính vì ngươi, hỡi Ép-ra-im, ngươi đã làm điếm,
mà Ít-ra-en ra nhơ bẩn.

4 Các việc chúng làm không cho chúng trở lại
với Thiên Chúa của chúng.
Ðã quen thói điếm đàng, chúng chẳng biết Ðức Chúa là ai.

5 Ít-ra-en kiêu ngạo, tội của nó sẽ tố cáo nó.
Ít-ra-en và Ép-ra-im chao đảo vì tội ác của mình.
Cùng với chúng, Giu-đa cũng chao đảo.

6 Chúng mang chiên mang bò đến tìm Ðức Chúa,
nhưng chúng sẽ không gặp được Người, vì Người đã tránh mặt.

7 Chúng phản bội Ðức Chúa, vì đã sinh những đứa con hoang;
giờ đây ngày sóc sẽ là ngày chúng bị huỷ diệt
cùng với sản nghiệp chúng.

*

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 34: Những điều tốt tâm linh cụ thể

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 34
NHỮNG ĐIỀU TỐT TÂM LINH CỤ THỂ *

Chương này bàn về những điều tốt tâm linh đập vào trí hiểu và dạ nhớ cách cụ thể. Lòng muốn phải xử sự thế nào đối với sự vui thỏa trước những điều tốt ấy.

1 - Chắc hẳn, nếu nhắm chỉ dẫn cho lòng muốn biết cách xử sự đối với cái vui thỏa những nhận thức thuộc trí hiểu và dạ nhớ mang lại, ở đây chúng ta sẽ phải bàn nhiều điều liên quan tới vô số những nhận thức loại ấy. Tuy nhiên chúng ta đã bàn khá rộng rãi vấn đề này nơi cuốn thứ hai và thứ ba này. Chúng ta đã trình bày cách thức hai quan năng ấy (trí hiểu và dạ nhớ) cần xử sự với những nhận thức ấy để tiến đến nên một với Thiên Chúa. Thái độ của lòng muốn trước điểm này cũng tương tự, ở đây chẳng cần phải lặp lại. Chỉ cần lưu ý rằng hễ chỗ nào đã nói trí hiểu và dạ nhớ phải xóa mình khỏi một điều đã nhận thức nào đó thì đương nhiên lòng muốn cũng phải loại trừ sự vui thỏa của nó đối với điều ấy. Dạ nhớ và trí hiểu xử sự như thế nào đối với tất cả các điều đã nhận thức ấy thì lòng muốn cũng phải xử sự y như thế, bởi lẽ trí hiểu và các quan năng khác không thể thừa nhận hay phủ nhận một điều gì mà không có sự can thiệp của lòng muốn, bởi cùng chung một nguyên tắc nên đã áp dụng cho quan năng này thì cũng áp dụng cho quan năng kia.

2 - Bạn đọc cần nắm vững những gì cần làm trong vấn đề này, bởi vì linh hồn sẽ rơi vào mọi tệ hại ấy nếu không biết cách hướng sự vui thỏa nơi những nhận thức ấy lên với Thiên Chúa.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 33: Những điều tốt tâm linh



ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 33
NHỮNG ĐIỀU TỐT TÂM LINH *

Chương này bàn về bản chất những điều tốt về mặt tâm linh, tức là loại điều tốt thứ sáu có thể khiến cho lòng muốn được vui thỏa. Cách phân loại thứ nhất.

1 - Điều chúng tôi nhắm đến nơi tác phẩm này là hướng dẫn các linh hồn để, thông qua những điều tốt tâm linh, họ đạt tới sự nên một với Thiên Chúa. Vì thế đã đến lúc chúng ta phải bàn đến loại thứ sáu trong các loại điều tốt, những điều tốt về mặt tâm linh, là những điều giúp ích nhiều nhất cho vấn đề này. Cả bạn đọc lẫn chúng tôi đều phải đặc biệt cẩn trọng xem xét nhận định. Bởi lẽ, do thiếu hiểu biết, thường một số người chỉ dùng những điều tốt tâm linh vào việc phục vụ cho giác quan và bỏ mặc cho tâm linh trống rỗng. Hiếm có ai không bị cái thú vị cảm giác đánh cắp mất cái trội vượt nơi những điều tốt tâm linh, hút hết nguồn nước trước khi nước đến được với phần tâm linh, khiến tâm linh bị bỏ mặc trong nỗi khát khô và trống rỗng.

2 - Bàn tới đề tài này tôi xin thưa rằng những điều tốt về mặt tâm linh nói đây bao gồm tất cả những gì thúc đẩy và trợ lực ta vươn tới những những tại thần linh, để linh hồn trao đổi, chuyện vãn với Thiên Chúa và thực hiện những cuộc hiệp thông giữa Thiên Chúa và linh hồn.

3 - Ta hãy bắt đầu phân chia từ những bậc cao nhất. Tôi xin nói rằng có hai loại điều tốt tâm linh: một loại “thú vị” và một loại “đau đớn”. Mỗi loại này lại còn phân thành hai thứ. Nơi loại “thú vị” có những thứ rõ rệt, có thể hiểu được phân minh và những thứ khác không hiểu được rõ ràng và minh bạch. Nơi loại “đau đớn” cũng vậy, một số thì rõ ràng phân minh, một số thì mơ hồ và tăm tối.

4 - Ta cũng có thể phân biệt tất cả những điều tốt nói trên dựa theo các quan năng của linh hồn. Một số là những nhận thức thì thuộc về trí hiểu; số khác mang tính cách tình cảm thì thuộc lòng muốn; số còn lại có tính tưởng tượng thuộc về dạ nhớ.

5 - Những loại điều tốt “đau đớn” thuộc về đêm thuận tình, chúng tôi sẽ nói đến khi bàn về đêm này. Chúng tôi cũng sẽ bàn riêng loại “thú vị” mơ hồ, không phân minh vào phần sau cùng, bởi chúng thuộc về các nhận thức chung chung, mơ hồ, trìu mến nơi diễn ra sự nên một giữa linh hồn với Thiên Chúa. Điểm này chúng tôi cũng để sang quyển sau. Còn bây giờ xin đề cập tới ở đây những điều tốt thú vị thuộc các sự vật rõ ràng và phân minh.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 32: Về các đoàn sủng (3)



ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 32
VỀ CÁC ĐOÀN SỦNG (3) *

Chương này bàn về hai lợi ích nhờ biết từ bỏ sự vui thỏa nơi các ân sủng siêu nhiên.

1 - Một khi biết từ bỏ sự vui thỏa ấy, ngoài những lợi ích gặt hái được từ sự giải thoát mình khỏi ba tệ hại trên, linh hồn còn nhận được hai lợi ích tuyệt hảo khác.

Một là tôn vinh và tán dương Thiên Chúa. Thứ hai là linh hồn được nâng cao.

Thiên Chúa được tán dương nơi linh hồn theo hai cách:

Thứ nhất là bằng cách rút cõi lòng và sự vui thỏa của lòng muốn khỏi tất cả những gì không phải là Thiên Chúa để chỉ tập trung vào Chúa mà thôi. Vua Đavít muốn nói đến điều này qua câu thơ đã trưng dẫn ở đầu phần bàn về đêm tối của lòng muốn: "Linh hồn con đã khát khao Ngài, miệng lưỡi này xin ca ngợi tán dương" (Tv 62/63,2. 4), bởi một khi nâng cõi lòng vượt lên trên mọi sự, linh hồn sẽ tán dương Thiên Chúa hơn hết mọi sự ấy.

2 - Linh hồn chỉ tập trung vào một mình Thiên Chúa nên Thiên Chúa sẽ được tán dương và tôn vinh bằng cách biểu lộ cho linh hồn sự tuyệt hảo và cao cả của Ngài, vì khi linh hồn nâng cao sự vui thỏa của nó lên Ngài, Thiên Chúa sẽ ban cho nó một chứng tích về chính Ngài. Điều này chỉ được thực hiện khi ta xóa sạch khỏi lòng muốn sự vui thỏa và niềm an ủi về mọi sự, như lời Thiên Chúa phán qua miệng vua Đavít: "Dừng tay lại: Hãy biết Ta đây là Thiên Chúa!" (Tv 45/,11). Vua Đavít cũng nói nơi khác: "Linh hồn con đã khát khao Ngài, tấm thân này mòn mỏi đợi trông, như mảnh đất hoang khô cằn, không giọt nước. Nên con đến ngắm nhìn Ngài trong nơi thánh điện, để thấy uy lực và vinh quang của Ngài" (Tv 62/63,2-3). Quả thực Thiên Chúa đã được tán dương khi ta tách lìa khỏi mọi sự vật và chỉ đặt niềm vui thỏa nơi Ngài, thì khi ta rút sự vui thỏa của ta khỏi những điều kỳ diệu để chỉ tập trung vào Ngài, Ngài còn được tán dương nhiều hơn bởi lẽ những điều kỳ diệu ấy thuộc lãnh vực siêu nhiên nên có giá trị cao hơn những điều kia. Khi ta buông bỏ chúng lại đàng sau để hướng sự vui thỏa về một mình Thiên Chúa, là ta dành cho Thiên Chúa sự vinh quang và tuyệt hảo lớn lao hơn dành cho những kỳ diệu ấy. Quả thật, vì ai đó mà ta càng coi nhẹ nhiều điều kể cả những điều lớn lao thì càng chứng tỏ ta quý trọng và tôn dương người ấy.

3 - Thêm vào đó, Thiên Chúa còn được tán dương theo cách thứ hai, khi ta rút lòng muốn ra khỏi loại công việc ấy. Ta càng tin tưởng Thiên Chúa và phục vụ Ngài mà không cần đến các điềm thiêng và dấu lạ, thì càng tôn vinh Thiên Chúa hơn, bởi ta đang tin vào Thiên Chúa hơn những gì các các điềm thiêng và dấu lạ ấy có thể nói với ta về Ngài.

4 - Lợi ích thứ hai là linh hồn được nâng cao, bởi khi đã triệt thoái lòng muốn khỏi mọi chứng tích và dấu chỉ tỏ tường. Linh hồn sẽ được nâng cao lên trong một đức tin rất tinh tuyền mà Thiên Chúa tuôn đổ vào linh hồn và gia tăng phong phú thêm gấp bội. Cùng với đức tin ấy, Thiên Chúa cũng gia tăng cho linh hồn hai nhân đức đối thần còn lại là đức mến và đức cậy. Từ đó linh hồn hưởng được những tri thức rất cao vời về Thiên Chúa nhờ nếp quen tăm tối và trơ trụi của đức tin. Linh hồn còn được vui hưởng niềm hoan lạc lớn lao của tình yêu nhờ đức mến, nhờ đó lòng muốn chẳng vui thỏa nơi bất cứ điều gì ngoài vị Thiên Chúa hằng sống. Rồi nhờ vào đức cậy, linh hồn cũng hưởng được sự thỏa mãn trong dạ nhớ. Tất cả những điều ấy là một lợi ích diệu kỳ có tầm quan trọng thiết yếu và trực tiếp đối với sự nên một hoàn hảo giữa linh hồn và Thiên Chúa.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Video về Đức thánh cha Phanxicô do một tạp chí dân sự công chiếu


 

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 31: Về các đoàn sủng (2) (tiếp theo)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 31
VỀ CÁC ĐOÀN SỦNG (2) * (tiếp theo)

8 - Thiệt hại thứ hai có thể đến từ thiệt hại thứ nhất là tổn hại về đức tin. Nó liên quan đến hai phía:

-Thứ nhất liên quan đến những người khác: vì kẻ được ơn ấy cố tình thực hiện các việc diệu kỳ và thi thố quyền năng không đúng lúc và không cần thiết nên họ đã thử thách Thiên Chúa — đây là một trọng tội. Tiếp đến, nếu việc ấy không thành công thì sẽ làm nảy sinh nơi các tâm hồn sự suy giảm tin tưởng và khinh dể đức tin. Đôi khi việc thực hiện trái thời vẫn được thành công bởi lẽ Thiên Chúa muốn như thế vì những lý do và động cơ khác - như trường hợp mụ phù thủy của vua Saulê (1Sm 28,12 tt) nếu quả thực ngôn sứ Samuel đã hiện ra với mụ. Tuy nhiên, người ta vẫn không khỏi sai lầm và đắc tội bởi đã dùng các ơn ấy không đúng lúc đúng thời.

- Thứ hai liên quan người thực hiện những việc nói trên: Họ có thể bị thiệt hại về công trạng đức tin, bởi việc quá tự hào về các “phép lạ” này làm suy yếu nếp quen cơ bản của đức tin, vốn quen đi trong tăm tối. Quả vậy, nơi nào càng có nhiều dấu lạ và chứng tích thì càng ít công trạng đức tin. Vì thế thánh Grêgôriô nói rằng đức tin sẽ chẳng còn công trạng một khi lý trí con người có thể kiểm định được (bài giảng 26 về Tin Mừng I Pl. 76,1197).

Do đó, Thiên Chúa không bao giờ thực hiện các việc diệu kỳ trừ khi chúng cần để giúp người ta tin.

Chúa không muốn các môn đệ bị mất công trạng do chỉ tin Ngài sau khi nhìn thấy Ngài đã từ cõi chết sống lại. Do đó, trước khi chính thức tỏ mình ra cho họ, Chúa đã làm nhiều điều giúp họ tin Ngài dù không nhìn thấy Ngài. Trường hợp Maria Mađalêna cũng thế, chị được chỉ cho thấy ngôi mộ trống rồi sau đó mới được các thiên sứ báo cho biết Chúa đã sống lại (Lc 24,3-7; Ga 20,1-2). Như lời thánh Phaolô, "đức tin đến từ việc nghe nói" (Rm 10,17), nhờ nghe lời thiên sứ, Maria đã tin trước khi nhìn thấy Chúa. Cả khi chị trông thấy Chúa, Chúa cũng chỉ mặc hình dáng một người bình thường để qua sự hiện diện nồng ấm của Ngài, Ngài hoàn tất công việc dạy dỗ chị về niềm tin còn thiếu sót của chị. (Ga 20,11-18; Mt 28,1-6; Lc 24, 4-10). Về phần các môn đệ, trước hết Chúa sai các phụ nữ đến báo tin cho họ rồi họ chạy tới xem ngôi mộ (Ga 20,1-10; Mt 28,7-8). Với hai môn đệ trên đường về Emmau (Lc 24,35), Chúa đã tàng hình theo bước họ và đã hâm nóng đức tin trong lòng họ trước khi cho họ được nhận biết Ngài. Cuối cùng Chúa khiển trách tất cả môn đệ Ngài vì đã không chịu tin những kẻ tường thuật cho họ về việc Ngài phục sinh (Mc 16,14). Ngài cũng khiển trách thánh Tôma vì ông muốn chạm vào các thương tích Ngài rồi mới chịu tin và Chúa đã phán với ông rằng "phúc cho ai không thấy mà tin" (Ga 20,29).

9 - Quả là Chúa thường chẳng thích làm phép lạ. Nếu Ngài có làm cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ. Bởi thế Chúa đã khiển trách các biệt phái bởi đám này chỉ chịu tin khi nào Chúa ban cho họ những dấu lạ. Ngài phán: "Nếu các ngươi chẳng thấy những sự kỳ diệu và những dấu lạ, hẳn các ngươi chẳng tin" (Ga 4,48). Do đó, kẻ nào khoái chí vui thỏa nơi những chuyện siêu nhiêu này sẽ bị thiệt thòi nhiều về phương diện đức tin.

10 - Tệ hại thứ ba là do hí hửng vui thỏa về những công việc này, người ta thường bị rơi vào chỗ ham danh hoặc hão huyền nào đó. Sự vui thỏa nơi các kỳ công ấy không thuần túy đặt vào Chúa và vì Chúa cho nên thật hão huyền. Bằng cứ là Chúa đã khiển trách các môn đệ vì đã vui thỏa khoái chí về việc bọn quỉ bị họ khắc phục (Lc 10,20). Nếu sự vui thỏa ấy không mang tính hão huyền thì hẳn Chúa đã chẳng trách cứ họ.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 31: Về các đoàn sủng (2) (tiếp theo)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 31
VỀ CÁC ĐOÀN SỦNG (2) * (tiếp theo)

5 - Không phải chỉ có thế! Sự vui thỏa và lòng ham hố các công chuyện ấy còn đẩy họ xa hơn. Nếu như trước đây họ chỉ ngấm ngầm hợp đồng với ma quỷ (bởi nhiều người trong số họ làm những việc ấy qua một giao ước bí mật), nay họ lại dám công khai và minh nhiên giao kết trở thành đồ đệ và theo phe ma quỷ. Do đó mới có những thầy phù thủy, thầy ngải, thầy ma thuật, thầy bói, thầy pháp.

Sự vui thỏa nơi những việc ấy còn đi xa tới chỗ một số người, như trường hợp phù thủy Simon (Cv 8,18), chẳng những muốn dùng tiền bạc để mua những ơn ấy hòng phục vụ ma quỷ mà còn tìm cách cho có được các đồ vật linh thánh và những điều thuộc về Thiên Chúa (ta không thể nhắc đến mà không run rẩy). Có trường hợp thật đáng kinh hãi như Mình Thánh Chúa Giêsu Kitô rất đáng tôn thờ của chúng ta đã bị họ cưỡng chiếm để dùng vào các việc gian tà ghê tởm của họ. Cầu xin Chúa mở rộng lòng thương xót tha thứ!

6 - Ai cũng có thể hiểu những kẻ trên đây đã gây thiệt hại cho chính họ cũng như cho Kitô giáo biết bao. Cần ghi nhận sự kiện những thầy đồng bóng và bói toán từng sống giữa con cái Israel và đã bị vua Saulê trục xuất khỏi xứ. Vì muốn bắt chước các vị ngôn sứ chân chính của Thiên Chúa, họ đã rơi vào những điều ghê tởm ấy và đã làm hại cho biết bao người(x. 1Sm 28,3).

7 - Như vậy, người nào được Thiên Chúa ban cho những ơn siêu nhiên ấy thì khi hành động cần tránh ham hố và vui thỏa nơi ơn ấy và cần cẩn trọng khi thể hiện ơn ấy (tức là chẳng nên bận tâm đến việc mình đang thi thố những chuyện đó - ND) bởi lẽ Thiên Chúa đã ban cho họ những ơn ấy cách siêu nhiên là nhằm phục vụ lợi ích cho Hội thánh hoặc các thành viên trong đó. Ngài cũng sẽ thôi thúc họ cách siêu nhiên để biết phải làm cách nào và lúc nào cho đúng. Bởi vì, chính Chúa đã dạy các tín hữu Ngài đừng lo sẽ nói gì và nói cách nào (Mt 10,19), vì đó là một vấn đề siêu nhiên thuộc đức tin. Những sự việc đang nói đây thuộc lãnh vực siêu nhiên, nên Thiên Chúa cũng muốn những người được các ơn này phải chờ đợi Ngài hành động qua việc thôi thúc tâm hồn họ, bởi lẽ mọi năng lực đều phải được thực thi bởi quyền năng Thiên Chúa (Tv 59,14). Vì thế, trong sách Công Vụ Tông Đồ (Cv 4,29-30), ta thấy các môn đệ mặc dầu đã được phú ban cho các ơn ấy, vẫn khẩn nài Chúa thương đưa tay làm các dấu lạ, điềm thiêng và chữa lành bệnh nhân thông qua các ngài ngõ hầu dẫn dắt các tâm hồn tin vào Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 31: Về các đoàn sủng (2)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 31
VỀ CÁC ĐOÀN SỦNG (2) *

Chương này bàn về những thiệt hại xảy ra cho linh hồn khi để cho lòng muốn tìm vui thỏa nơi những điều tốt siêu nhiên.

1 - Theo tôi thấy, linh hồn có thể rơi vào ba tệ hại chính khi tìm vui thỏa nơi những điều tốt siêu nhiên: thứ nhất linh hồn sẽ vừa phỉnh gạt vừa bị phỉnh gạt, thứ hai là thiệt hại về đức tin và thứ ba là thói ham danh hoặc một thứ hão huyền nào đó.

2 - Tệ hại thứ nhất: Khi hí hửng vui thỏa nơi những công việc loại này người ta rất dễ phỉnh gạt kẻ khác và chính mình. Lý do là vì muốn nhận rõ thật giả nơi những việc ấy, muốn biết được nên làm những việc ấy cách nào và khi nào, phải được nhiều khôn ngoan và ánh sáng từ Thiên Chúa, thế nhưng cả hai điều này đều bị cản trở rất nhiều do sự vui thỏa và tự hào về những việc ấy.

Sở dĩ thế là vì hai lý do: Thứ nhất, sự vui thỏa làm cùn nhụt và tăm tối trí phán đoán. Thứ hai, do thích thú với việc này người ta không những mong muốn chúng được thực hiện nhanh mà còn cảm thấy bị thúc bách phải thi hành chúng khi chưa phải lúc.

Giả sử các điềm thiêng và dấu lạ người ta làm là chân thực thì hai khuyết điểm ấy cũng đủ khiến họ thường xuyên bị phỉnh gạt hoặc do không hiểu cho đúng cách, hoặc do không vận dụng được chúng và không dùng chúng theo cách thức và thời điểm thích hợp. Khi ban các quà tặng và ân sủng ấy, quả thực Thiên Chúa cũng ban cho họ ánh sáng và động lực để biết phải làm cách nào và lúc nào, tuy nhiên có thể do ham chiếm hữu và còn bất toàn, họ bị phỉnh gạt nghiêm trọng, không dùng những ơn ấy cách hoàn hảo như Thiên Chúa mong muốn, cũng không theo đúng cách thức và thời điểm Ngài muốn. Như chúng ta đọc thấy trong câu chuyện Balaam. Ông này muốn làm điều trái ý Thiên Chúa khi quyết ra đi nguyền rủa dân Israel, khiến Thiên Chúa phẫn nộ, muốn giết ông (Ds 22, 22-23). Thêm nữa là chuyện hai thánh Tông đồ Giacôbê và Gioan muốn khiến lửa từ trời xuống thiêu hủy đám dân Samaria vì họ từ chối đón tiếp Chúa, thế nhưng Chúa đã khiển tránh hai ông về điều đó (Lc 9,54-55).

3 - Đã rõ là ở đây những người được ơn đã bị một động cơ lệch lạc nào đó thúc đẩy làm các việc ấy vào một lúc không thích đáng, có thể là do quá coi trọng các việc ấy hoặc do được vui thỏa và tự hào về chúng. Còn những người đã thoát khỏi sự bất toàn sẽ chỉ được thôi thúc và quyết định làm những việc ấy vào đúng lúc và theo đúng cách Thiên Chúa thúc đẩy họ, bằng không họ sẽ xem như chưa tới lúc thích hợp. Trong sách Giêrêmia, Thiên Chúa đã phàn nàn về một số ngôn sứ như sau: "Ta chẳng sai chúng làm ngôn sứ thế mà chúng cứ chạy, Ta chẳng hề nói với chúng thế mà chúng vẫn tuyên sấm!" (Gr 23,21). Ở chỗ khác Chúa phán: "Chúng đã phỉnh gạt dân Ta bằng lời dối trá và các phép lạ của chúng trong khi Ta chẳng hề truyền bảo chúng mà cũng chẳng sai chúng đi" (Gr 23,32). Cũng ở đoạn trên, Chúa nói về bọn ngôn sứ ấy như sau: "Chúng đã trông thấy thị kiến của chính tâm hồn chúng rồi công bố ra" (Gr 23,26). Nếu họ không quyến luyến cách đáng tởm đối với các việc ấy thì hẳn đã chẳng xẩy ra như thế!

4 - Những trích dẫn trên cho thấy cái tệ hại của sự vui thỏa này không chỉ là đưa người ta đến chỗ vận dụng cách lệch lạc các ơn Thiên Chúa ban, như Balaam và các ngôn sứ giả đã từng làm nhiều phép lạ để phỉnh gạt thiên hạ, mà còn đưa người ta tới chỗ làm những việc không được Thiên Chúa chỉ định, chẳng hạn công bố ra những thị kiến tự tạo hoặc những chuyện do quỉ ma bày vẽ cho họ. Khi ma quỷ thấy các vị này say mê những chuyện ấy, nó liền cung cấp cho họ mảnh đất rộng rãi với thật nhiều chất liệu. Nó xen mình vào đó bằng nhiều cách thức và thế là các vị nọ giương buồm và tung hoành thực hiện các “kỳ công” ấy một cách táo bạo trơ trẽn.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 30: Về các đoàn sủng (1) (tiếp theo)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 30
VỀ CÁC ĐOÀN SỦNG (1) * (tiếp theo)

4 - Về ơn ích thứ nhất, thuộc phương diện vật chất, các việc làm và phép lạ siêu nhiên được xem là ít đáng hoặc không đáng cho linh hồn vui thỏa. Nếu loại trừ phần ơn ích tâm linh ra, chúng sẽ chỉ còn ít quan trọng hoặc chẳng quan trọng gì cả đối với con người. Bởi lẽ tự chúng, chúng không phải là phương thế nối kết linh hồn với Thiên Chúa. Chỉ có đức mến mới nối kết được. Thế nhưng người ta có thể thực hiện các việc và các ơn siêu nhiên ấy mà không ở trong tình trạng ơn thánh và đức mến; dù vẫn thật sự là chính Thiên Chúa ban cho họ các ơn ấy như trường hợp ngôn sứ Balaam (x. Ds 2,20) và trường hợp vua Salômôn. Cũng có người, như trường hợp Simon Phù Thủy, làm được những điều ấy cách giả tạo nhờ ma quỷ (x. Cv 8,9-11), hoặc do những năng lực tự nhiên bí mật khác. Chỉ những công việc và kỳ công nào sinh ích cho kẻ thực hiện chúng mới đích thực là ân sủng Thiên Chúa ban. Còn những chuyện kỳ lạ không kèm theo ơn ích tâm linh và trường cửu, thì thánh Phaolô nói rõ: "Giả như nếu tôi nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần mà không có đức mến thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm chọe xoang xoảng. Giả như tôi được nói tiên tri và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu và nếu tôi có đức tin toàn vẹn đến độ chuyển dời núi non mà không có đức mến tôi vẫn chỉ là không" vv... (1Cr 13,1-2).

Tự hào về công việc mình đã làm theo kiểu ấy, nhiều người muốn xin Chúa Kitô ban vinh quang sẽ thưa Ngài: "Nào chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao?" Nhưng Chúa sẽ trả lời họ: "Xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác!" (Mt 7,22-23).

5 - Như vậy, người ta nên vui thỏa không phải vì mình có được và đang hưởng dùng những ơn ấy nhưng chỉ vì từ đó mình đã rút ra được hoa quả tâm linh thứ hai, tức là đã nhờ chúng mà có thể phụng sự Thiên Chúa với một đức mến chân thực là thứ sẽ sinh hoa kết quả trong cuộc sống đời đời. Do đó, khi thấy các môn đệ hí hửng vui thỏa vì xua trừ được ma quỷ, Chúa Cứu Thế đã trách họ: "Các con chớ vui thỏa vì đã khuất phục lũ quỉ ma nhưng hãy vui thỏa vì tên các con được ghi vào sách hằng sống" (Lc 10,20). Theo thần học chính thống, lời này muốn nói: “Hãy vui thỏa nếu tên các con được ghi vào sách hằng sống”. Thế nên phải hiểu rằng người ta chỉ được vui thỏa khi đi trên con đường đưa tới sự sống tức là làm các công việc trong đức mến. Thử hỏi những việc không làm vì lòng mến Chúa nào ích gì và đáng giá gì trước nhan Ngài? Lòng mến sẽ không hoàn thiện nếu nó không mạnh mẽ và kín đáo thanh tẩy sự vui thỏa nơi mọi vật để chỉ vui thỏa nơi việc làm tròn thánh ý Thiên Chúa mà thôi. Chỉ theo cách ấy, lòng muốn mới được nên một với Thiên Chúa qua những điều tốt siêu nhiên này.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 30: Về các đoàn sủng (1)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 30
VỀ CÁC ĐOÀN SỦNG (1) *

Chương này bắt đầu bàn về những điều tốt siêu nhiên, tức là loại điều tốt thứ năm có thể khiến cho lòng muốn được vui thỏa. Bản chất chúng là gì? Làm thế nào để phân biệt chúng với những điều tốt tâm linh? Phải hướng sự vui thỏa về chúng lên Thiên Chúa bằng cách nào?

1 - Bây giờ chúng ta cần bàn đến loại điều tốt thứ năm có thể khiến linh hồn vui thỏa, đó là những điều tốt mang tính siêu nhiên. Ở đây chúng tôi muốn ám chỉ đến mọi quà tặng và ân sủng Thiên Chúa ban được gọi là những ơn Chúa ban không, vượt hẳn khả năng và nhân đức tự nhiên. Chẳng hạn ơn khôn ngoan và thông hiểu Thiên Chúa ban cho vua Salômôn cũng như các ân sủng thánh Phaolô nói đến như: đức tin, ơn chữa bệnh, ơn làm phép lạ, ơn nói tiên tri, ơn hiểu biết và nhận rõ các thần khí, ơn giảng thuyết, ơn nói được nhiều ngôn ngữ (1Cr 12,9-10).

2 - Những điều tốt này đúng ra cũng có tính tâm linh như loại điều tốt tâm linh sẽ bàn sau nhưng do có sự khác biệt lớn lao giữa hai loại nên tôi muốn tách riêng ra ở đây. Việc thực thi những điều tốt siêu nhiên này trực tiếp liên hệ đến lợi ích của nhiều người và Thiên Chúa đã ban những ơn này chính là vì lợi ích và mục đích ấy; như lời thánh Phaolô: "Thần Khí tỏ mình ra nơi mỗi người một cách, là vì ích chung" (1Cr 12,7). Câu này được hiểu về các ơn siêu nhiên chúng ta đang đề cập. Còn đối với các ân sủng tâm linh gồm việc thể hiện và thông giao chỉ diễn ra giữa Thiên Chúa và linh hồn trong sự hiệp thông của trí hiểu và lòng muốn... chúng tôi sẽ bàn sau.

Như thế, giữa hai loại ân sủng này có sự khác biệt về đối tượng. Đối tượng của các ơn tâm linh là Đấng Tạo Hóa và linh hồn, còn đối tượng của các ơn siêu nhiên là loài thụ tạo. Đồng thời cũng có sự khác biệt về bản chất nên sẽ khác nhau trong hoạt động và nhất định cũng phải khác nhau về mặt học thuyết.

3 - Tuy nhiên bây giờ hãy bàn đến các quà tặng và ơn siêu nhiên theo lối hiểu của chúng ta ở đây. Tôi xin nói rằng để thanh tẩy sự vui thỏa hão huyền nơi các ơn siêu nhiên này, ta phải nhớ rằng chúng bao gồm hai ơn ích: vật chất và tâm linh.

Ơn ích vật chất là việc chữa lành bệnh nhân, làm cho kẻ mù được thấy, phục sinh kẻ chết, khử trừ ma quỷ, dự báo tương lai để thiên hạ đề phòng và các ơn ích khác cùng loại.

Ơn ích tâm linh và trường cửu: nhờ những việc nói trên, Thiên Chúa được nhận biết và phụng sự nơi người thực hiện cũng như nơi người thụ hưởng những việc ấy.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 29: Nghèo khó tâm linh

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 29
NGHÈO KHÓ TÂM LINH *

Chương này bàn về những lợi ích nhờ loại trừ sự vui thỏa nơi những điều tốt về luân lý.

1 - Linh hồn sẽ lãnh nhận được nhiều lợi ích lớn lao khi không đặt sự vui thỏa của lòng muốn vào loại điều tốt này cách hão huyền. Trước tiên, linh hồn sẽ tránh được nhiều chước cám dỗ và cạm bẫy của ma quỷ núp dưới sự vui thỏa về các việc lành ấy. Lời sau đây trong sách Gióp có thể giúp chúng ta hiểu: "Nó ngủ trong bóng râm, nơi kín ẩn của cây lau và nơi những chỗ ẩm ướt" (G 40,16). Gióp ám chỉ đến ma quỷ. Nó núp trong chỗ ẩm ướt của sự vui thỏa và sự hão huyền của cây lau (tức các công việc hão huyền) để mê hoặc linh hồn. Chuyện ma quỷ bí mật phỉnh gạt linh hồn tại sự vui thỏa này chẳng đáng ngạc nhiên. Thật vậy, không đợi ma quỷ xúi giục, sự vui thỏa hão huyền từ bản chất đã là một sự lệch lạc, nhất là khi trong lòng đã có chút ngạo mạn về những công việc ấy. Ngôn sứ Giêrêmia nói rất đúng: "Sự ngạo mạn của ngươi đã phỉnh gạt ngươi" (Gr 49,16). Bởi lẽ còn trò bịp bợm nào lớn hơn tật ngạo mạn? Và linh hồn sẽ thoát được tật ngạo mạn này khi thanh tẩy mình khỏi sự vui thỏa nói trên.

2 - Lợi ích thứ hai là người ta sẽ làm các công việc tốt lành cách phù hợp và hoàn chỉnh hơn. Điều này sẽ không có được nếu người ta vẫn còn đam mê sự vui thỏa và thích thú nơi các công việc ấy. Cái đam mê vui thỏa ấy dẫn đến chỗ dễ cáu giận và ham dục vọng khi người ta bị cướp mất sự điềm đạm quân bình của lý trí. Từ đó họ thường đi đến chỗ hay thay đổi trong các dự phóng cũng như công việc, bỏ cái này lấy cái kia, bắt đầu rồi bỏ ngang, chẳng hoàn tất được chuyện gì cả. Khi đã hành động dựa theo sự thích thú vốn là yếu tố hay thay đổi, nhiều ít tùy cá tính, thì nếu thiếu sự thích thú, họ sẽ ngưng luôn cả quyết tâm lẫn công việc, dù đó là một việc có tầm quan trọng. Nơi những người này, cái thú vị ấy chính là linh hồn và sức mạnh của công việc họ làm. Mất đi sự thú vị ấy, công việc của họ liền tiêu ma kết thúc và họ chẳng còn kiên gan bền chí nữa. Chúa Kitô đã nói về họ như sau: "Họ vui mừng đón nhận Lời gieo nhưng rồi vì họ thiếu kiên gan bền chí, lập tức ma quỷ đến cướp lấy ngay" (Lc 8,12-13). Sở dĩ thế là vì với họ, tất cả sức mạnh và gốc rễ sâu xa đều tập trung cả nơi sự vui thỏa ấy. Vì thế, loại bỏ sự vui thỏa ấy và rút lòng muốn khỏi đó, người ta sẽ có được sự bền chí và thành công. Như thế, lợi ích ở đây lớn lao ngần nào thì sự tệ hại ngược lại cũng lớn lao dường ấy. Người khôn ngoan sẽ để mắt chăm chú vào bản chất và lợi ích của công việc chứ không chú tâm vào cái thú vị. Như thế họ sẽ không bắn tên vào 'không khí' (x. 1Cr 9,26), cũng sẽ không đòi các công cuộc tốt lành phải góp phần làm cho họ vui thỏa, nhưng sẽ rút lấy sự vui thỏa vững chắc nơi công việc họ làm mà không hề chán nản.

3 - Lợi ích thứ ba có tính cách thần linh. Một khi dập tắt được sự vui thỏa hão huyền nơi các công việc của mình, người ta sẽ thành "nghèo khó trong tâm linh", là một trong những mối phúc thật Con Thiên Chúa đã nói đến: "Phúc cho ai có tinh thần nghèo khó vì Nước trời là của họ" (Mt 5,3).

4 - Lợi ích thứ tư là hễ ai loại bỏ được sự vui thỏa ấy sẽ trở nên dịu dàng, khiêm nhường và khôn ngoan trong khi hành động. Họ sẽ không hành động cách hung hăng và hấp tấp do bị lòng ham hố và dễ cáu giận (mà sự vui thỏa nói trên gây ra) thúc đẩy, cũng không hành động cách tự phụ do sự tự hào về các công việc mình mà niềm vui thỏa ấy đem lại và cũng không bất cẩn do bị sự vui thỏa ấy khiến cho mù lòa.

5 - Lợi ích thứ năm là làm cho Thiên Chúa lẫn tha nhân được hài lòng, tự giải thoát mình khỏi tính tham lam keo kiệt, háu ăn và sầu muộn tâm linh cũng như tính ghen tỵ tâm linh và hàng ngàn nết xấu khác.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 28: Nơi những điều tốt về luân lý (tiếp theo)



ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 28
NƠI NHỮNG ĐIỀU TỐT VỀ LUÂN LÝ (tiếp theo)


7 - Tệ hại thứ năm là người ta sẽ dừng lại trên đường hoàn thiện. Do đã gắn bó với cái thích thú và ủi an nơi các việc mình làm, nhiều người thường nản lòng và mất kiên nhẫn khi không còn thấy thú vị nơi những việc đang làm và đang tập luyện. Thông thường khi Thiên Chúa muốn cho ai tiến bộ Ngài sẽ cho họ bánh khô là thứ bánh dành cho người muốn nên hoàn thiện và đòi họ thôi dùng thứ “sữa” của con nít. Ngài thử sức họ và thanh tẩy cái mê thích trẻ con của họ để họ có thể thưởng thức thứ thực phẩm dành cho người lớn.

Thế nhưng những người ấy lại thường nhụt chí và mất kiên trì bởi không tìm được thứ hương vị cũ nơi các công việc của họ. Đây chính là ý nghĩa tinh thần của lời trong sách Giảng viên: "Những con ruồi chết làm thối dầu thơm" (Gv 10,1). Một khi thấy cần phải hãm mình chịu khó, họ liền “chết” đối với các việc lành của họ, nghĩa là họ bỏ bê công việc và đánh mất sự kiên trì vốn là chỗ ẩn náu cho sự êm dịu tâm linh và an ủi nội tâm của họ.

8 - Tệ hại thứ sáu là họ thường lầm lạc khi coi trọng các việc vừa ý họ hơn các việc họ không thấy thích thú. Họ ca tụng và quí chuộng các việc vừa ý họ và khinh chê các việc kia. Tuy nhiên thường thì những công việc đòi hãm mình chịu khó nhiều hơn, nhất là khi người ta chưa tiến xa trên đường hoàn thiện, vẫn đẹp lòng Thiên Chúa hơn và quí giá trước nhan Ngài hơn, bởi chúng đòi người ta phải bỏ mình hơn, còn những công việc đem lại an ủi thì có thể sẽ rất dễ khiến người ta tự tìm mình. Như ngôn sứ Mikêa đã nói: "Việc họ làm xấu xa họ lại cho là tốt" (Mi 7,3). Sở dĩ thế là vì họ tìm tự thỏa mãn nơi các việc họ làm chứ không nhắm làm hài lòng duy một mình Thiên Chúa.

Điều tệ hại này hiện đang thống trị nơi đám người sống theo tâm linh cũng như đa số loài người, và nó quả là lớn lao không thể kể xiết! Khó mà tìm được lấy một người làm điều lành chỉ nguyên vì Thiên Chúa chứ không chút nào vì được sự an ủi và thích thú nâng đỡ hoặc vì được kẻ khác kính nể.

9 - Tệ hại thứ bảy là nếu không dập tắt được thứ vui thỏa hão huyền nơi các công việc luân lý, người ta sẽ mất khả năng đón nhận định hướng và những lời khuyên cần cho những gì họ đang phải làm. Sự bạc nhược do quen làm việc theo cái thúc đẩy của sự vui thỏa hão huyền đã trói buộc họ, cho nên hoặc họ chẳng xem trọng lời khuyên của kẻ khác, hoặc dù có thấylời khuyên ấy hữu ích họ cũng chẳng muốn làm theo, bởi không đủ can cảm để làm.

Những người như thế sẽ rất nguội lạnh về lòng mến Chúa yêu người. Chính sự yêu mình do vui thỏa với những việc nói trên đã làm cho họ bị nguội mất lòng mến.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 28: Nơi những điều tốt về luân lý (tiếp theo)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3
CHƯƠNG 28
NƠI NHỮNG ĐIỀU TỐT VỀ LUÂN LÝ (tiếp theo)

5 - Tệ hại thứ tư phát xuất từ tệ hại vừa nói, là họ sẽ chẳng được Thiên Chúa ban thưởng bởi vì ở đời này đã chỉ tìm vui thỏa và an ủi, lợi lộc về danh dự hay về những thứ khác từ các công việc mình làm. Chúa Cứu Thế bảo rằng "họ đã nhận được tiền công rồi" (Mt 6, 2). Như thế, họ sẽ bị bỏ lại một mình, trơ trụi với công việc lao nhọc và bị tủi hổ chẳng nhận được một phần thưởng nào cả.

Thiệt hại này gây cho loài người chúng ta biết bao khốn nạn. Tôi cho rằng phần lớn các công việc mà người ta làm trước mắt thiên hạ, nếu chẳng đầy tì vết hoặc chẳng giá trị gì thì cũng đều bất toàn trước nhan Thiên Chúa, bởi chúng không siêu thoát khỏi các thứ lợi lộc và sự kính nể của người đời. Thật vậy, làm sao có thể đoán định khác về một số công trình và đài tưởng niệm mà một số người đã thực hiện? Liệu họ có muốn làm những sự việc trên nếu chúng chẳng đem lại cho họ danh dự và sự nể trọng của thiên hạ? Nếu nơi những đền đài ấy danh tánh, dòng họ hoặc quyền uy của họ không được lưu truyền? Thậm chí họ còn đặt huy chương và chiến bào của họ vào các giáo đường như thể họ muốn đặt mình vào thay cho các ảnh tượng mà có lẽ mọi người đều quì gối! Nơi những công trình ấy, có thể nói rằng một số người đã tôn thờ bản thân hơn là tôn thờ Thiên Chúa! Điều chúng ta nói đây quả là đúng thực nếu như số người kia đã thực hiện các công trình của họ vì những lý do vừa nêu, mà nếu không thì hẳn họ đã không làm.

Tuy nhiên ngoài những cá nhân thuộc loại tồi tệ nhất đã nêu, còn biết bao kẻ khác đang rơi vào tệ hại này nơi các công trình của họ bằng nhiều cách thức khác nhau! Trong số những người này, kẻ thì muốn thiên hạ ca tụng họ về công trình ấy, kẻ thì muốn thiên hạ cảm ơn mình, kẻ khác thì muốn kể lại những chuyện ấy và thích thú vì kẻ nọ người kia thậm chí cả thế giới đều biết đến các công trình của họ. Đôi khi họ muốn những của họ bố thí hoặc những gì họ làm đến tai người thứ ba để thiên hạ biết rõ hơn, còn một số khác thì muốn được tất cả những gì đã nêu. Đây chẳng qua chỉ là chuyện “khua chuông gõ mõ” mà những kẻ háo danh vẫn thường làm, theo như lời Chúa Cứu Thế đã nói trong Tin Mừng (x. Mt 6,2). Chính vì thế, họ sẽ chẳng nhận được từ nơi Thiên Chúa một phần thưởng nào về các công việc họ làm.

6 - Để tránh tệ hại ấy, người ta cần che giấu các công việc mình làm hầu chỉ duy một mình Thiên Chúa nhìn thấy, chẳng nên mong được ai chú ý tới. Không những phải che giấu chúng đối với kẻ khác, người ta còn phải che giấu chúng đối với chính mình nghĩa là không được thỏa chí về chúng hoặc xem chúng là điều đáng giá, theo đúng tinh thần lời Chúa dạy: "Chớ gì tay trái của ngươi không biết được việc tay phải ngươi làm" (Mt 6,3), chẳng khác nào Chúa nói: Đừng dùng đôi mắt vật chất và xác thịt mà đánh giá công việc tâm linh ngươi đang thực hiện. Bằng cách ấy, người ta sẽ tập trung sức mạnh của lòng muốn vào Thiên Chúa và công việc của họ sinh được hoa trái trước nhan Ngài. Nhờ đó người ta sẽ không phí “công sức” mà trái lại gặt hái được “công trạng” lớn. Đây chính là ý nghĩa câu nói của ông Gióp: "Nếu tôi lặng lẽ để cho lòng bị lôi cuốn và đưa tay lên miệng mà hôn, thì đó cũng là tội ác đáng trừng phạt" (G 31,26-28). Bàn tay ở đây ám chỉ công việc đã làm và miệng ám chỉ cái lòng muốn vui thỏa nơi công việc đó. Như chúng tôi đã nói, đây là sự thỏa mãn với chính mình, nên Gióp mới nói: “Nếu lòng tôi thầm kín vui thỏa thì quả đây là một điều gian ác và chối bỏ Thiên Chúa”; nghĩa là Gióp muốn nói ông chẳng hề lặng lẽ thích chí cũng không lặng lẽ thỏa lòng.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 28: Nơi những điều tốt về luân lý

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 28
NƠI NHỮNG ĐIỀU TỐT VỀ LUÂN LÝ

Chương này bàn về bảy thiệt hại có thể gặp phải khi để cho lòng muốn được vui thỏa nơi những điều tốt về luân lý.

1 - Người ta có thể rơi vào bảy thứ thiệt hại do vui thỏa hão huyền về các việc thiện và thói quen của mình. Các tệ hại này có tính tâm linh, vì thế chúng rất hiểm độc.

2 - Tệ hại thứ nhất là tính hão huyền, kiêu căng, chuộng hư danh và tự phụ. Thường thì người ta không thể vui thỏa về các công việc của mình mà lại không quí chuộng chúng. Từ đó sinh ra tính khoe khoang và những tính khác như những gì được nói về gã biệt phái trong Tin Mừng: Y cầu kinh và tự tán tụng trước Thiên Chúa bằng cách khoe mình đã ăn chay và làm nhiều việc lành khác (x. Lc 18,12).

3 - Tệ hại thứ hai thường gắn liền với tệ hại thứ nhất, đó là tính đoán xét. Người ta đoán xét kẻ khác bằng cách so sánh này nọ, cho rằng kẻ khác là xấu xa bất toàn, hành vi và việc làm của kẻ khác không tốt như mình. Chẳng những họ xem thường kẻ khác trong lòng mà đôi khi còn thốt ra ngoài miệng. Gã biệt phái nói trên cũng mắc khuyết điểm này khi thốt lên trong lời cầu nguyện của gã: "Con tạ ơn Chúa vì con không như những người khác: trộm cướp, bất công, ngoại tình" (Lc 18,11).

Thế là trong chỉ một động tác y đã rơi vào hai thứ tệ hại trên: Vừa tự tán dương mình vừa khinh chê kẻ khác.

Đó cũng là điều nhiều người thời nay thường làm: “Tôi chẳng giống người kia, tôi không hề làm chuyện này chuyện kia, như ông kia bà nọ đã làm”. Nhiều người còn tệ hơn gã biệt phái. Gã này không những chê bai kẻ khác mà còn chỉ thẳng vào một cá nhân: "Tôi không như tên thu thuế kia!" Còn những người nọ không dừng lại ở hai thái độ ấy mà còn tỏ ra phẫn nộ, ghen tức khi thấy người ta khen ngợi kẻ khác, khi kẻ khác làm tốt hơn hoặc trổi vượt hơn mình.

4 - Tệ hại thứ ba là do chăm chú tìm cái lý thú nơi các việc mình làm nên người ta thường chỉ làm những việc nào khiến mình thích thú và được ca ngợi. Như thế, theo lời Chúa Kitô tất cả những gì họ làm chỉ "cốt cho thiên hạ xem thấy" (Mt 23,5), chớ không phải vì lòng yêu mến Thiên Chúa.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 27: Niềm vui từ các nhân đức (1) (tiếp theo)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 27
NIỀM VUI TỪ CÁC NHÂN ĐỨC (1) * (tiếp theo)

4 - Dù có vui thỏa theo hướng thứ nhất trên đây, vui thỏa về những điều tốt luân lý và các việc lành mình thực hiện được xét về mặt thế tục, người Kitô hữu vẫn không được dừng lại ở mức mà dân ngoại dừng lại. Đôi mắt linh hồn của dân ngoại không vượt qua được những chuyện mau qua của cõi phù sinh này. Còn các Kitô hữu, nhờ được ánh sáng đức tin soi dẫn, luôn hy vọng vào cuộc sống vĩnh cửu; thiếu đức tin ấy, mọi sự ở đời này và đời sau sẽ chẳng giúp ích gì cho họ. Vì thế, người Kitô hữu chỉ được vui thỏa về sự chiếm hữu và thực thi những điều tốt luân lý ấy chủ yếu và duy nhất theo hướng thứ hai, tức là làm mọi việc vì lòng yêu mến Thiên Chúa, để chúng đem lại cho họ sự sống vĩnh cửu.

Như thế, người Kitô hữu chỉ được lưu tâm và vui thỏa vì đã dùng các thói quen và nhân đức của họ để phục vụ và tôn vinh Thiên Chúa. Nếu không nhìn theo hướng ấy, các nhân đức sẽ không là gì trước nhan Thiên Chúa. Hãy xem mười trinh nữ trong Tin Mừng. Cả mười người đều giữ lòng trinh khiết và làm nhiều việc thiện, nhưng năm người trong bọn họ đã chẳng vui thỏa theo hướng thứ hai, tức là chẳng nâng sự vui thỏa nơi những điều ấy lên với Thiên Chúa. Họ đã sử dụng chúng theo hướng thứ nhất, tức là vui thỏa hão huyền chỉ vì có được những điều tốt ấy. Vì thế họ đã bị loại ra khỏi thiên đàng, chẳng hề được Đức lang quân biết ơn hay tưởng thưởng gì cả. (Mt 25,1-12). Lắm người thời xưa đã có được nhiều nhân đức và làm nhiều việc lành và lắm Kitô hữu thời nay cũng đang có được các nhân đức và đang làm những chuyện vĩ đại. Thế nhưng những thứ ấy sẽ chẳng giúp họ đạt tới sự sống đời đời nếu họ không mưu cầu vinh quang và danh dự cho một mình Thiên Chúa nơi các điều đó.

Như vậy, người Kitô hữu có vui thỏa vì làm được nhiều việc lành hoặc đã noi theo những tập tục đáng khen chính là bởi họ đã làm những điều ấy vì yêu mến Chúa chứ không vì nguyên do nào khác. Phần thưởng dành cho kẻ làm những điều tốt lành ấy chỉ nhằm phục vụ Thiên Chúa lớn lao chừng nào thì trước nhan Chúa sự tủi hổ dành cho kẻ làm các điều ấy vì những động cơ khác cũng lớn lao chừng nấy.

5 - Muốn cho niềm vui nơi những điều tốt luân lý được hướng về Thiên Chúa, người Kitô hữu phải xác tín rằng giá trị các việc lành của họ như chay tịnh, bố thí, hãm mình, cầu nguyện vv... không hệ tại số lượng hay phẩm chất của chúng mà hệ tại tình yêu mến Thiên Chúa được thể hiện nơi đó. Như thế các việc này sẽ càng cao cả hơn khi ta làm với một lòng yêu mến Thiên Chúa tinh tuyền trọn vẹn hơn; và cũng là khi ta ít muốn tìm sự vui thỏa, an ủi hoặc tán dương ở đời này cũng như đời sau. Ta không được để lòng mình dừng lại nơi cái thích thú, an ủi và ngọt ngào cũng như các lợi ích khác vốn thường đi kèm với việc tập luyện và các việc tốt lành khác, nhưng hãy dồn sự vui thỏa vào Thiên Chúa, khát khao dùng chúng để phụng sự Ngài. Nhờ thanh tẩy lòng muốn, giữ mình khỏi tìm vui thỏa nơi những điều thiện luân lý, họ âm thầm khao khát chỉ làm thỏa lòng một mình Thiên Chúa và vui thích với những việc tốt lành ấy. Ta sẽ chẳng quan tâm hay thích thú điều gì khác ngoài danh dự và vinh quang Thiên Chúa. Như thế, tất cả sức mạnh của lòng muốn liên quan đến những điều tốt luân lý ấy ta đều dồn hết vào Thiên Chúa.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)