Thứ Năm, 26 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 11 (tiếp theo)

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 11 (tiếp theo)

3 - Khi Thiên Chúa dẫn linh hồn vào đêm này để thanh tẩy giác quan thuộc phần hạ đẳng, cho nó thích ứng, thuận phục và hiệp nhất với phần tâm linh bằng cách bắt nó phải chịu tối tăm và chấm dứt thói quen suy luận (về sau cũng thế, để thanh tẩy tâm linh và cho nó được hiệp nhất với Ngài, Thiên Chúa cũng đặt linh hồn vào đêm tâm linh, như chúng tôi sẽ nói sau), linh hồn sẽ được nhiều điều lợi ích - mặc dù lúc ấy có vẻ không ích lợi gì cho nó - đến nỗi nó kể như mình đang được diễm phúc may mắn nhờ đêm tối ấy mà thoát khỏi cạm bẫy và sự áp bức của giác quan thuộc phần hạ đẳng. Vì thế linh hồn reo lên câu thơ: "Ôi vận may diễm phúc!". Ở đây, ta nên chú ý tới những lợi ích linh hồn gặp được nơi đêm ấy, bởi chính là vì những lợi ích này mà linh hồn đã xem việc trải qua đêm ấy là một vận may diễm phúc. Tất cả những lợi ích ấy được hàm chứa trong câu thơ kế tiếp:

Tôi đã ra đi không bị để ý.

4 - Cuộc ra đi này của linh hồn được hiểu như cuộc ra đi để khỏi bị lệ thuộc phần cảm giác, sự lệ thuộc mà linh hồn đã từng phải chịu khi tìm kiếm Thiên Chúa qua những hoạt động quá yếu nhược, quá giới hạn và quá dễ sai lạc, tức những hoạt động của phần hạ đẳng: ở đó, mỗi bước đi, linh hồn lại vấp vào cả ngàn điều bất toàn và ngu dốt như chúng ta đã ghi nhận trên đây khi bàn về bảy mối tội đầu. Linh hồn thoát khỏi tất cả những bất toàn ấy khi đêm dày tiễu trừ hết nơi nó mọi thích thú thượng đẳng lẫn hạ đẳng, khiến cho mọi kiểu suy luận thành tăm tối và tạo cho linh hồn vô số những ơn lành khác trong việc gặt hái các nhân đức, như chúng tôi sắp nói đây. Bởi lẽ người nào tiến bước qua lối này sẽ được thoả lòng và đầy an ủi khi thấy chính những điều có vẻ quá cam go, bất lợi cho linh hồn và trái ngược với sự thích thú tâm linh lại sản sinh ra nơi linh hồn biết bao nhiêu ơn lành. Như chúng tôi vừa nói, những ơn lành ấy được gặt hái một khi nhờ vào đêm tối tăm này, linh hồn ra đi lìa khỏi mọi loài thụ tạo - xét cả về mặt tình cảm cũng như hoạt động - để tiến bước tới những phúc lành vĩnh cửu, vốn là một hạnh phúc lớn lao và một vận may hoạ hiếm. Trước hết, quả là một điều tốt lớn lao khi dập tắt được sự mê thích và nghiêng chiều đối với mọi sự, và hơn nữa, cũng có quá ít người chịu kiên tâm bền chí bước vào cửa hẹp và đường chật là đường dẫn tới sự sống, như lời Đấng Cứu Thế đã phán (x. Mt 7,14).

Cửa hẹp chính là đêm giác quan. Linh hồn gỡ mình khỏi giác quan và hóa trần trụi để bước qua cửa ấy cùng với đức tin là yếu tố xa lạ đối với mọi giác quan, để rồi tiến bước trên con đường hẹp là đêm tâm linh mà đến với Thiên Chúa trong đức tin tinh tuyền là phương thế giúp linh hồn hiệp nhất với Thiên Chúa. Tuy nhiên bởi vì con đường này rất hẹp, tối tăm và khủng khiếp (tới nỗi như chúng tôi sẽ nói, không thể nào so sánh giữa đêm giác quan với cái tối tăm và vất vả của đêm tâm linh) cho nên số người tiến vào đây hết sức hiếm hoi, thế nhưng những lợi ích mà đêm tâm linh mang lại cũng lớn hơn nhiều so với những lợi ích của đêm giác quan.

Giờ đây, chúng tôi xin nói đôi điều về những lợi ích của đêm giác quan, một cách vắn gọn hết sức, để bước qua phần trình bày về đêm tâm linh.

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 11

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 11

[Minh giải ba câu của ca khúc thứ nhất]

1 - Thường thì trong những bước đầu, người ta không cảm thấy được sự nồng nàn ấy của tình yêu bởi nó chưa bắt đầu được đốt lên hoặc vì bản tính tự nhiên của con người vẫn còn ô trọc hoặc vì linh hồn chưa hiểu được chính mình nên chưa dành cho ngọn lửa ấy một chỗ an thái nơi chính mình. Thế nhưng dầu đáp ứng các điều kiện vừa nêu hay không, thỉnh thoảng người ta lại cảm thấy khắc khoải về Thiên Chúa, và rồi càng tiến bước, linh hồn càng cảm thấy bị cuốn hút và bừng cháy trong tình yêu Thiên Chúa mà chẳng hiểu sự cuốn hút và tình yêu ấy đã phát sinh nơi mình cách nào và từ đâu. Linh hồn chỉ thấy rằng thỉnh thoảng ngọn lửa và sự bừng cháy ấy tăng vọt lên trong nó khiến nó khắc khoải khát mong yêu mến Thiên Chúa như lời vua Đavít nói về chính mình khi đang ở trong loại đêm này: "Lòng tôi đã bừng cháy (trong tình yêu chiêm niệm), ruột gan tôi cũng được đổi thay” (Tv 72/73,21-22) nghĩa là, các nghiêng chiều của cảm tính khả giác đã được đổi thay, từ nếp sống cảm giác sang nếp sống tâm linh xuyên qua sự khô khan và chán ngán mọi thứ như chúng tôi đã đề cập. Vua Đavít nói tiếp: "Tôi đã bị dồn vào hư không và bị “hư vô hóa” mà tôi không hề hay biết” (Tv 72,22 vulg.). Bởi như đã nói, trong khi chẳng biết mình đang đi về đâu, linh hồn cảm thấy mình chỉ còn là hư không đối với mọi điều trên trời dưới đất mà trước đây nó thường hưởng nếm, chỉ còn thấy mình đang đắm say tình yêu mà chẳng biết thế nào và tại sao.

Đôi khi sự bừng cháy của tình yêu nơi tâm linh tăng cao, nỗi khắc khoải linh hồn dành cho Thiên Chúa quá lớn lao tới nỗi xương cốt dường như khô kiệt đi vì khát, các năng lực tự nhiên đều héo hắt, cả hơi ấm và sức mạnh cũng tiêu tan vì cơn khát dữ dội ấy của tình yêu. Linh hồn cảm thấy cơn khát tình yêu này thật quá sức mãnh liệt. Vua Đavít đã từng cảm nghiệm điều này khi thốt lên: “Linh hồn tôi khao khát Thiên Chúa hằng sống” (Tv 41/42,3) như thể ngài muốn nói: cơn khát linh hồn tôi đang chịu thật là dữ dội. Bởi cơn khát này quá dữ dội nên ta có thể nói rằng nó khiến người ta chết khát. Tuy nhiên cần ghi nhận rằng sự dữ dội của cơn khát này dâng lên từng hồi từng chặp không liên tục, mặc dù thường xuyên linh hồn vẫn cảm thấy một sự khát khao nào đó.

2 - Như tôi đã bắt đầu bàn ở đây, xin hãy nhớ rằng vào những bước đầu, người ta thường không cảm thấy được thứ tình yêu này mà chỉ thấy sự khô khan trống rỗng chúng ta đang nói. Lúc ấy thay vì thứ tình yêu sẽ dần dần bừng lên mà linh hồn cảm nghiệm được giữa những khô khan và trống rỗng của các quan năng là một nỗi bận tâm và lo lắng thường xuyên kèm với nỗi khổ tâm sợ mình đã không phụng sự Thiên Chúa. Thế nhưng khi Thiên Chúa thấy linh hồn đang bước đi trong ưu sầu lo lắng là vì yêu mến Ngài (Tv 50/51,17) thì đó đã là một lễ hy sinh đẹp lòng Thiên Chúa không ít. Nỗi ưu sầu lo lắng ấy gieo vào linh hồn một ơn chiêm niệm bí mật cho tới khi phần giác quan dần dần được thanh tẩy khỏi những năng lực và nghiêng chiều tự nhiên nhờ sự khô khan đi kèm với ơn chiêm niệm, thì ơn này sẽ đốt cháy lên trong tâm linh thứ tình yêu ấy của Thiên Chúa. Tuy nhiên giống như người đã khởi sự dùng thuốc chữa trị, giờ đây linh hồn không nên làm gì khác hơn là chịu đựng sự khô khan và tăm tối này để thanh tẩy các mê thích ngõ hầu nhờ đó mà được chữa trị khỏi nhiều bất toàn và gặt hái được nhiều nhân đức và trở nên xứng đáng với thứ tình yêu nói trên như câu thơ tiếp theo giải thích:

Ôi vận may diễm phúc!

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 10 (tiếp theo)

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 10 (tiếp theo)

4 - Phong cách họ phải giữ lấy trong đêm giác quan này là đừng nghĩ gì đến việc lý luận và suy gẫm nữa, bởi không còn là lúc để làm những việc ấy, mà hãy để linh hồn nghỉ ngơi an tịnh mặc dù rõ ràng có vẻ như họ chẳng làm gì và đang lãng phí thời giờ, và mặc dù có vẻ như là do biếng nhác nên họ đã không màng nghĩ đến điều gì cả. Thật vậy, họ sẽ làm được rất nhiều nếu chỉ kiên trì nhẫn nại trong tâm nguyện mà chẳng làm gì cả.
Điều duy nhất họ phải làm là để cho linh hồn được tự do, rảnh rỗi, thoát khỏi mọi ghi nhận và tư tưởng, không lo lắng về những gì họ sẽ tưởng nghĩ hay suy niệm, mà chỉ hài lòng và mãn nguyện hướng cái nhìn yêu thương và an bình lên Thiên Chúa, sống thanh thản không gắng sức, không khát khao nếm hưởng hay cảm nhận Ngài. Bởi lẽ mọi tham vọng này đều khiến linh hồn âu lo và sao lãng sự nghỉ ngơi an tịnh và thư thái dịu dàng của ơn chiêm niệm đang được ban cho nó ở đây.

5 - Có thể họ còn bối rối hơn vì thấy mình bị mất thời giờ và thấy có lẽ nên làm một điều gì khác thì tốt hơn vì giờ đây khi tâm nguyện họ chẳng làm được gì hay nghĩ được gì cả. Dù vậy, họ nên kiên nhẫn và cứ ở an tịnh, như thể cầu nguyện chẳng gì khác hơn là tỏ ra hài lòng và rộng mở cõi lòng. Thật vậy nếu cứ đòi làm một điều gì đó nhờ các quan năng bên trong, họ sẽ cản trở và đánh mất những ơn lành Thiên Chúa đang trao ban và khắc sâu vào linh hồn họ nhờ sự an bình và thư thái ấy. Cũng như khi một họa sĩ đang muốn phác họa hay vẽ chân dung một người mà người ấy lại cứ loay hoay làm một chuyện gì đó thì họa sĩ sẽ bị cản trở chẳng làm được gì và công việc sẽ bị trục trặc. Tương tự như vậy, một khi linh hồn đã muốn sống an bình tĩnh lặng bên trong, thì bất cứ một công việc, một nghiêng chiều hay một chú tâm nào khác cũng đều sẽ khiến linh hồn chia trí, bất an và cảm thấy các giác quan khô khan trống rỗng. Vâng, linh hồn càng tìm cách bám vào một nghiêng chiều hay nhận thức nào đó, càng cảm thấy thiếu thốn, bởi lẽ sự thiếu thốn này không thể nào lấp đầy được bằng con đường giác quan ấy.

6 - Như thế, linh hồn không nên lo lắng về việc các quan năng không còn hoạt động, trái lại, tốt hơn phải mong sao cho các hoạt động ấy mất đi nhanh hơn. Thật vậy, khi chúng không cản trở hoạt động của ơn chiêm niệm Thiên Chúa đang phú ban cho linh hồn, thì linh hồn lại nhận được ơn ấy một cách dồi dào và an thái hơn, đồng thời khiến tâm linh được rực nóng và bốc cháy lên với thứ tình yêu mà ơn chiêm niệm tối tăm và bí mật này mang theo và khắc sâu vào linh hồn. Thật vậy, ơn chiêm niệm chẳng gì khác hơn là ơn Thiên Chúa tuôn đổ một cách bí mật, an bình và đầy yêu thương mà nếu không bị cản trở thì ơn này sẽ đốt cháy linh hồn trong tinh thần yêu thương, như điều linh hồn muốn nói với ta trong câu thơ kế tiếp:

Nồng nàn yêu thương và âu lo.

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 10

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 10

[Về cách xử sự trong đêm giác quan này]

1 - Như đã nói trên, trong đêm giác quan này, Thiên Chúa thực hiện một cuộc thay đổi lớn bằng cách kéo linh hồn ra khỏi nếp sống giác quan và đưa vào cuộc sống tâm linh, nghĩa là từ suy niệm tiến lên chiêm niệm, là nơi linh hồn không còn khả năng dùng các quan năng của mình để hành động và suy luận về những gì thuộc về Thiên Chúa. Như vậy, vào thời điểm này, những người sống theo tâm linh phải chịu nhiều nỗi khổ rất lớn, chẳng phải vì những khô khan đang gặp cho bằng vì sợ đang lạc đường; họ cứ ngỡ mình chẳng gặp được sự nâng đỡ hay thích thú nơi các việc lành là do đã mất hết các ơn lành và đang bị Thiên Chúa bỏ rơi.

Bấy giờ họ trở nên mệt mỏi và theo thói quen, họ cố gắng tự tạo lấy một chút thích thú nào đó để tập trung các quan năng vào một chủ đề suy niệm, bởi họ nghĩ rằng nếu không làm thế và nếu không cảm thấy mình đang hoạt động thì kể như mình chẳng làm gì cả. Cố gắng ấy chỉ khiến nội tâm thêm chán chường và cảm thấy ghê tởm bởi thật ra lúc ấy linh hồn đang thích được nghỉ ngơi và an tịnh, không muốn đụng chạm gì tới các quan năng. Do đó họ mất cả chì lẫn chài, thay vì tìm được tâm linh, họ lại đánh mất đi cái tâm linh thanh thản và bình an đã có sẵn nơi họ. Họ giống như kẻ phế bỏ công việc đã thực hiện để bắt đầu làm lại chính công việc ấy, như kẻ chạy trốn khỏi thành phố chỉ để lại quay về đó, hay như người bỏ con mồi để rồi quay trở lại săn con mồi ấy. Như thế thật vô ích, vì như đã nói, việc quay lại với phong cách cũ chẳng đem lại một chút lợi ích nào.

2 - Vào lúc ấy nếu không được ai hiểu, họ sẽ lùi bước, rời bỏ con đường đã đi hoặc bước chậm lại, ít ra cũng bị cản trở không tiến bước được, do bởi họ quá lo lắng tìm cách để tiến bằng con đường cũ là suy niệm và lý luận. Họ mệt mỏi và bắt mình làm việc quá độ bởi nghĩ rằng sự thất bại là do họ biếng nhác hoặc do tội lỗi của họ. Thật ra giờ đây việc suy niệm đã trở nên thừa thãi bởi vì Thiên Chúa đang dẫn họ theo nẻo đường khác, tức nẻo đường chiêm niệm, rất khác xa với nẻo đường thứ nhất, vì bên nọ là suy gẫm và lý luận còn bên này thì chẳng dính dự gì với chuyện tưởng tượng hoặc lý luận.

3 - Những ai thấy mình lâm vào tình trạng này nên tự an ủi bằng sự kiên trì nhẫn nại, đừng dằn vặt mình, hãy trông cậy vào Thiên Chúa, Đấng không bao giờ bỏ rơi những ai tìm kiếm Ngài với một trái tim đơn sơ và ngay thẳng (Tv 9,11); Ngài cũng không thể không ban cho họ những thứ cần thiết trên đường cho tới khi dẫn họ vào ánh sáng tinh tuyền trong suốt của tình yêu mà Ngài sẽ ban cho họ nhờ đêm tối tâm linh, nếu họ xứng đáng để được Ngài đưa vào đêm tối ấy.

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 9 (tiếp theo)



THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 9 (tiếp theo)

8 - Dấu hiệu thứ ba giúp nhận biết một cuộc thanh tẩy giác quan chính là sự kiện linh hồn dầu có cố gắng hết sức cũng không sao còn suy niệm hay suy luận được theo tưởng tượng như đã quen trước đây. Bởi giờ đây Thiên Chúa bắt đầu thông truyền chính Ngài cho linh hồn không qua nẻo giác quan dựa vào việc phân tích và tổng hợp suy diễn các ý tưởng như trước đây Ngài thường làm, nhưng bằng con đường thuần túy tâm linh là nơi không hề có các chuỗi suy luận. Thiên Chúa tự thông truyền cho linh hồn qua một tác động chiêm niệm giản dị mà các giác quan hạ đẳng thuộc bên ngoài lẫn bên trong đều không thể đạt tới. Từ đây trí tưởng tượng và óc sáng tạo vẽ vời không thể dựa vào bất cứ sự cân nhắc suy xét nào và cũng không còn chỗ đứng.

9 - Dấu hiệu thứ ba này giúp thấy rất rõ rằng sự lúng túng và nhàm chán nói trên của các quan năng không hề do một khí chất tiêu cực, bởi nếu thế thì, một khi khí chất ấy được bình ổn thì linh hồn chỉ cần chú tâm một chút là sẽ có thể làm được điều trước đây đã từng làm và các quan năng sẽ tìm lại được chỗ dựa của chúng. Thế nhưng trong cuộc thanh tẩy mê thích ở đây sự việc không như thế, bởi một khi đã bắt đầu vào cuộc thanh tẩy này, linh hồn sẽ càng lúc càng không thể suy luận bằng các quan năng. Và cho dầu nơi một số linh hồn, thỉnh thoảng vẫn còn gặp lại được những thích thú và suy luận khả giác của họ (Có thể vì họ còn quá yếu nên không thể cho thôi bú một cách đột ngột), nhưng rồi nếu họ tiến bộ, sự khô khan ấy sẽ ngày càng tăng khiến cho các hoạt động thuộc giác quan đi đến chỗ chấm dứt.

Còn nơi những kẻ không bước đi trên đường chiêm niệm, mọi sự sẽ diễn ra khác hẳn. Với họ, đêm tối khô khan này thường không mang tính liên tục đối với giác quan bởi lắm lúc họ cảm thấy khô khan, lắm lúc không cảm thấy và dầu có lúc không thể suy luận nhưng lúc khác lại có thể suy luận. Thiên Chúa chỉ đặt họ vào đêm này để thao luyện họ và dạy họ khiêm nhường đồng thời cải tạo mê thích của họ để họ khỏi rơi vào tật tham ăn xấu xa trên lãnh vực tâm linh, chứ không phải để dẫn họ vào nẻo đường tâm linh, tức nẻo đường chiêm niệm. Không phải tất cả những người dốc quyết thao luyện trên đường tâm linh đều được Thiên Chúa dẫn tới ơn chiêm niệm, mà có lẽ chỉ không đến một nửa. Tại sao như thế thì chỉ một mình Thiên Chúa biết. Đó cũng là lý do tại sao Thiên Chúa không bao giờ để cho giác quan những người ấy hoàn toàn rút được khỏi núm vú của cân nhắc và suy luận mà chỉ thực hiện cho họ trong một khoảng thời gian ngắn nào đó và không liên tục, như đã nói ở trên.

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 9 (tiếp theo)

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 9 (tiếp theo)

4 - Nguyên nhân sự khô khan này là vì Thiên Chúa đang chuyển đổi các điều tốt và sức mạnh từ giác quan sang tâm linh; phần giác quan và sức mạnh tự nhiên của linh hồn không đủ khả năng nhận thức điều ấy nên vẫn cứ trơ trơ, khô khan và trống rỗng. Phần giác quan không có khả năng tiếp nhận những điều tốt thuần tuý tâm linh, vì thế đang khi tâm linh nếm được nhiều hương vị thì xác thịt chẳng được thích thú gì cả và trở thành uể oải trong công việc của nó. Tuy nhiên phần tâm linh nhờ được bổ dưỡng, lại trở nên mạnh mẽ hơn, tỉnh táo hơn và chăm chú hơn trước, luôn lo sao để khỏi thiếu sót đối với Thiên Chúa.

Sở dĩ linh hồn không ý thức ngay được cái hương vị và sự hoan lạc tâm linh mà chỉ thấy khô khan vô vị chính là vì sự thay đổi này quá mới mẻ, khẩu vị của nó vốn quen với những thích thú khả giác kia nên vẫn cứ hướng mắt về đó. Vì khẩu vị tâm linh chưa tập quen và chưa được thanh tẩy để nếm được sự thú vị tinh tế như thế, bao lâu tâm linh chưa được chuẩn bị sẵn sàng nhờ đêm khô khan và tối tăm này, nó chưa thể cảm nghiệm được cái thú vị và điều tốt tâm linh mà chỉ cảm được sự khô khan vô vị và tiếc nhớ những gì nó từng được nếm hưởng trước kia cách quá ư dễ dàng.

5 - Quả thực, những người mà Thiên Chúa bắt đầu dẫn vào những chốn hoang mạc tịch liêu này thật giống với con cái Israel ngày xưa. Khi Thiên Chúa bắt đầu ban cho thứ lương thực từ trời chứa đủ hương vị thơm ngon (Kn 16,20-21) và, theo lời truyền tụng, phù hợp mọi khẩu vị, họ vẫn cứ tiếc nuối thèm khát thứ hương vị thịt thà, củ hành củ tỏi từng ăn bên Ai Cập, bởi họ đã quen và đã ghiền thứ lương thực này hơn là thứ manna dịu ngọt vốn dành cho các thiên thần. Họ khóc lóc than thở vì thiếu thứ lương thực trần thế ấy đang khi đã có được dư dật lương thực từ trời (Ds 11,4-6). Mê thích của ta quá thấp hèn đến nỗi khiến ta thèm khát những nỗi khốn cùng của mình và chán ngán những phúc lộc khôn tả của trời cao!

6 - Tuy nhiên, như vừa nói, khi những khô khan này phát sinh từ con đường thanh tẩy mê thích giác quan thì mặc dầu thoạt đầu tâm linh không cảm nghiệm được hương vị, vì những lý do chúng tôi vừa nêu, nó vẫn cảm thấy can đảm và mạnh mẽ để hoạt động nhờ vào cái tinh túy mà lương thực nội tâm ấy đem đến cho nó. Thứ lương thực nội tâm ấy là bước đầu của ơn chiêm niệm vốn khô khan và tối tăm đối với giác quan. Ơn chiêm niệm ấy là một cái gì ẩn khuất và bí mật ngay cả đối với người nhận lãnh nó. Thông thường, cùng với sự khô khan trống rỗng tạo ra nơi phần giác quan, ơn chiêm niệm này còn cho linh hồn cái khuynh hướng và khát mong được ở yên tĩnh một mình, không còn khả năng tưởng nghĩ đến một sự vật cụ thể nào mà cũng chẳng màng nghĩ đến chuyện đó.

Khi sự kiện nói trên xảy đến, nếu người ta biết trầm tĩnh, không bận tâm làm bất cứ một việc bên trong hay bên ngoài nào cả, cũng không lo nghĩ sẽ phải làm gì, thì sẽ cảm nghiệm được ngay sự bình phục nội tâm một cách tinh tế trong sự quên lãng và thư thái này. Ơn bình phục nội tâm này tinh tế tới nỗi nếu linh hồn cứ khao khát hay tìm cách cảm nghiệm cho được thì thường sẽ không cảm nghiệm được. Thật vậy, như tôi đã nói, ơn chiêm niệm chỉ hoạt động khi nào linh hồn ở trong tình trạng hết sức thư thả và quên lãng. Nó chẳng khác nào khí trời, hễ ta muốn đưa tay chụp lấy là nó vuột mất.

7 - Trong ý nghĩa này chúng ta có thể giải thích điều Đức Tình quân nói với Tình nương trong sách Diễm Ca: “Đừng nhìn ta, kẻo làm ta choáng váng!” (Dc 6,4). Bởi lẽ, bằng cách ấy Thiên Chúa đưa linh hồn đến tình trạng này và dẫn nó qua một nẻo đường quá khác biệt tới nỗi nếu linh hồn muốn hành động bằng các quan năng của mình, nó sẽ cản trở hơn là hợp tác vào công việc Thiên Chúa đang thực hiện nơi nó - Trước kia, lúc khởi đầu cuộc sống tâm linh, điều ấy hoàn toàn ngược lại. Lý do là vì từ nay ở bậc chiêm niệm này, linh hồn đã rời bỏ việc nguyện gẫm suy lý để tiến tới tình trạng của người đã tiến khá xa, thì chính Thiên Chúa mới là Đấng hoạt động nơi nó. Thiên Chúa buộc hết các quan năng bên trong của linh hồn lại, không để cho linh hồn bám vào trí năng, sự vui thỏa nơi lòng muốn hoặc suy luận nơi dạ nhớ (ký ức). Vậy, như chúng tôi đã nói, vào thời điểm này, bất cứ điều gì linh hồn làm theo ý riêng đều ngăn cản sự an bình nội tâm và công việc Thiên Chúa đang hoàn tất nơi tâm linh qua sự khô khan giác quan ấy. Sự bình an này có tính cách tâm linh và tinh tế cho nên nó hoạt động trong thinh lặng, tinh tế, cô tịch, đem lại sự hài lòng và bình an, xa cách hẳn mọi thích thú khác của thuở đầu, những thích thú thật sôi động, gần như cảm thấy và đụng chạm được. Theo lời vua Đavít (x. Tv 84,9/85,8), đây chính là sự bình an do Thiên Chúa nói lên trong linh hồn để tâm linh hóa nó.

Từ đây phát sinh dấu hiệu thứ ba.

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 9



THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 9

[Về các dấu hiệu để nhận biết xem người sống theo tâm linh có đang bước qua nẻo đường của đêm thanh tẩy giác quan này không]

1 - Tuy nhiên, những khô khan nói trên nhiều khi có thể không phát sinh từ đêm thanh tẩy giác quan mà từ tội lỗi hay bất toàn, hoặc do hèn nhát và nguội lạnh hoặc do khí chất xấu hay một sự khó chịu thể lý nào đó, vì thế tôi xin nêu ra đây vài dấu hiệu giúp nhận biết xem sự khô khan đang gặp phát sinh từ sự thanh tẩy này hay từ một trong những tiêu cực vừa nói. Về vấn đề này tôi thấy có ba dấu hiệu chính.

2 - Dấu hiệu thứ nhất là khi không thấy được thú vị và ủi an nơi những gì thuộc về Thiên Chúa thì đồng thời cũng chẳng thấy thú vị và ủi an nơi bất cứ loài thụ tạo nào, bởi một khi Thiên Chúa đưa linh hồn vào đêm tối tăm này để thanh tẩy nó và dập tắt các mê thích khả giác của nó thì Ngài cũng không để cho nó thấy thích thú hoặc gặp được hương vị nơi bất cứ sự vật nào. Khi có dấu hiệu ấy gần như ta có thể suy diễn rằng thứ khô khan vô vị này không phát sinh từ những tội lỗi hay bất toàn nào mới mắc phải. Bởi nếu có chuyện này thì, theo bản tính tự nhiên, người ta sẽ cảm thấy có phần hướng về hoặc thèm muốn nếm hưởng một điều gì đó ngoài những điều thuộc về Thiên Chúa, bởi vì mỗi lần để cho mê thích được buông theo một bất toàn nào đó người ta liền cảm thấy nghiêng chiều về đó nhiều hay ít tùy theo mức độ sự thích thú và quyến luyến của mình. Tuy nhiên sự không tha thiết cả với siêu nhiên và tự nhiên như thế cũng có thể phát sinh từ một sự khó chịu hay một khí chất đa sầu nào đó khiến cho người ta không còn thấy thích thú bất cứ thứ gì, do đó cần phải nhờ đến dấu hiệu và điều kiện thứ hai sau đây.

3 - Dấu hiệu và điều kiện thứ hai (để linh hồn có thể tin mình đang trải qua cuộc thanh tẩy ấy) là linh hồn thường vẫn tưởng nhớ tới Thiên Chúa với nỗi bận tâm và âu lo khổ sở nghĩ rằng mình đang thoái hóa chẳng phụng sự Thiên Chúa gì cả vì chẳng còn thích thú với những gì thuộc về Thiên Chúa. Điều đó cho thấy sự chán chường và khô khan này không phát xuất từ sự hèn nhát hay nguội lạnh, bởi nếu nguội lạnh thì cũng chẳng còn tha thiết hoặc lo lắng gì lắm đến những điều thuộc về Thiên Chúa.

Như thế, giữa sự khô khan và tật nguội lạnh có sự khác biệt rất lớn. Tật nguội lạnh khiến cho lòng muốn và tinh thần trở nên thờ ơ và uể oải, chẳng lo gì đến việc phụng sự Thiên Chúa, còn sự khô khan thanh tẩy thì thường kèm theo nỗi bận tâm canh cánh pha lẫn sự âu lo khổ sở vì chưa phụng sự Thiên Chúa đúng mức. Đàng khác, dù đôi khi có đi kèm với nỗi sầu muộn hay tính khí nào khác nhưng không vì vậy mà sự khô khan này không đem lại hiệu quả thanh tẩy các mê thích, bởi linh hồn chẳng còn thích thú điều gì ngoài nỗi quan tâm về Thiên Chúa. Quả vậy, nếu tính khí ấy là nguyên nhân duy nhất gây ra sự dửng dưng vô vị thì mọi thứ sẽ kết thúc trong sự chán ngán và hủy hoại bản tính tự nhiên chứ không thể có được niềm khao khát phụng sự Thiên Chúa như sự khô khan thanh tẩy mang lại. Với nỗi khô khan này, mặc dầu phần cảm giác rất mực sa sút, uể oải và yếu đuối trong các hoạt động của nó bởi không gặp được sự thích thú, nhưng tâm linh vẫn luôn mau mắn và mạnh mẽ.

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 8

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 8

[Khởi sự minh giải về đêm dày]

1 - Đêm chúng ta nói đây là sự chiêm niệm [Thuật ngữ “chiêm niệm” ở đây phải hiểu là ơn được Thiên Chúa thông ban chính Ngài cho ta để dẫn tới sự hiệp nhất với Ngài trong tình yêu. (Người dịch)] , gây ra nơi những người sống theo tâm linh hai thứ tối tăm hay hai cuộc thanh tẩy tương ứng với hai thành phần của con người tức phần cảm giác và phần tâm linh. Sự tối tăm thứ nhất hay cuộc thanh tẩy thứ nhất là đêm giác quan qua đó linh hồn tự thanh tẩy phần giác quan bằng cách làm cho nó được thích ứng với tâm linh; còn sự tối tăm kia là đêm tâm linh hoặc cuộc thanh tẩy tâm linh qua đó linh hồn được thanh tẩy và trở nên trơ trụi về mặt tâm linh bằng cách chuẩn bị và làm cho tâm linh được thích ứng với sự hiệp nhất trong tình yêu với Thiên Chúa.

Đêm giác quan là kinh nghiệm chung và xảy đến cho nhiều người - tức những người mới bắt đầu - và chúng tôi sẽ đề cập trước.

Đêm tâm linh chỉ xảy đến cho rất ít người, tức là chỉ những người nào đã được thao luyện và tiến bộ, chúng tôi sẽ bàn đến sau.

2 - Cuộc thanh tẩy thứ nhất hay đêm thứ nhất thật cay đắng và kinh khủng đối với phần giác quan. Còn đêm hay cuộc thanh tẩy thứ hai thì quả không gì sánh nổi vì nó thật ghê rợn và kinh hoàng đối với tâm linh. Đêm giác quan là phần đầu và diễn ra trước, cho nên chúng tôi sẽ nói trước và chỉ nói vắn gọn đôi điều vì đây là vấn đề khá thông thường, đã có nhiều sách vở bàn đến, chúng tôi sẽ bàn kỹ hơn về đêm tâm linh vốn không mấy ai bàn đến, kể cả bằng lời nói lẫn sách vở, mà kinh nghiệm về đêm này cũng hiếm người có được để minh giải ra.

3 - Trên đường nẻo Thiên Chúa cách xử sự của những người mới bắt đầu còn thấp kém và còn gắn liền với lòng yêu mình và với sở thích riêng nên Thiên Chúa muốn dẫn họ đi xa hơn và kéo họ ra khỏi cách yêu mến còn thấp để đưa lên cấp độ cao hơn trong tình yêu mến Ngài. Ngài giải thoát họ khỏi việc thao luyện giác quan còn quá thấp và việc nguyện gẫm suy lý vốn còn quá giới hạn và quá nhiều bất tiện trên đường tìm kiếm Thiên Chúa, để đưa tới một kinh nghiệm tâm linh mới giúp họ hiệp thông với Thiên Chúa cách phong phú hơn và thoát khỏi nhiều cái bất toàn. Ngài thực hiện cho họ điều đó sau khi họ đã thao luyện được một thời gian trên đường nhân đức, biết kiên trì suy niệm và tâm nguyện, rồi nhờ cảm nghiệm được hương vị và sự thích thú, họ thôi nghiêng chiều về các sự vật trần gian và thu tích được phần nào sức mạnh tâm linh nơi Thiên Chúa. Nhờ sức mạnh tâm linh này họ kiềm chế được lòng mê thích các thụ tạo và cũng nhờ đó họ đã có thể vì Chúa mà chịu được đôi chút nặng nề và khô khan mà không quay trở lại. Để rồi đến lúc khả quan hơn, khi họ nếm được nhiều hương vị và thích thú hơn trong những linh thao mới này, cũng là khi họ nghĩ rằng vầng thái dương các hồng ân Thiên Chúa đang chiếu dọi vào họ một cách sáng sủa hơn thì Thiên Chúa lại làm cho cả ánh sáng ấy tắt ngúm, cho họ chìm vào tối tăm. Ngài đóng sầm cửa lại và làm cạn nguồn nước tâm linh dịu ngọt mà họ từng được nếm hưởng bất cứ lúc nào và bao lâu tùy thích. Trước đây vì họ còn yếu đuối mỏng dòn nên Ngài để cho cửa mở ra trước mắt họ như lời thánh Gioan trong sách Khải Huyền (3,8). Giờ đây Thiên Chúa bỏ họ trong cảnh tối tăm dày đặc tới nỗi họ không biết đi về đâu với cái tưởng tượng và suy luận của họ. Họ không thể nào tiến được một bước trong việc suy gẫm như đã quen trước đây, mà hơn nữa, các quan năng bên trong bị chìm đắm trong đêm tăm tối ấy, khiến họ bị bỏ lại trong tình cảnh khô khan tới nỗi không còn thấy được sự thỏa mãn và sự thích thú nơi các việc tâm linh và thao luyện tốt lành như từng có trước kia. Thay vào đó họ cảm thấy chán chường và cay đắng nơi các việc ấy, bởi vì, như tôi đã nói, một khi Thiên Chúa thấy họ đã trưởng thành đôi chút, Ngài liền cất khỏi họ bầu sữa mẹ dịu ngọt và đặt họ xuống đất cho họ tự bước đi một mình hầu giúp họ nên mạnh mẽ và rời bỏ tã lót trẻ con. Điều ấy khiến họ hết sức sửng sốt vì mọi thứ có vẻ như bị đảo lộn.

4 - Đối với những người đã lắng đọng sau khi bắt đầu cuộc sống tâm linh, điều này thường xảy ra cho họ sớm hơn những người khác, bởi họ đã thoát được khỏi những nguy cơ có thể khiến họ quay lui lại. Đàng khác họ cũng đã cải đổi được các mê thích trần thế của họ cách mau lẹ hơn, vốn là một điều cần thiết để có thể bắt đầu bước vào đêm giác quan diễm phúc. Thường thì không bao lâu sau khi bắt đầu, họ đã phải bước vào đêm giác quan này. Hầu như mọi người đều phải trải qua cuộc thanh tẩy này vì, như ta thấy, thường ai cũng rơi vào những sự khô khan nói trên.

5 - Cuộc thanh tẩy giác quan này rất phổ biến, chúng tôi có thể nêu ra nhiều chứng cứ Thánh Kinh liên quan, nhất là nơi thánh vịnh và các sách ngôn sứ. Tuy nhiên tôi không muốn mất thời giờ vào việc ấy, bởi nếu ai không tìm được các chứng cứ ấy, kinh nghiệm chung chung người ta có được về việc thanh tẩy này cũng đã đủ cho họ rồi.

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 7 (tiếp theo)

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 7 (tiếp theo)

4 - Những người ấy cũng cảm thấy chán khi người ta truyền bảo họ một điều gì đó mà họ không thích. Và bởi cứ lo tìm kiếm sự thoải mái và hương vị tâm linh nên họ rất qơn hèn khi phải mạnh mẽ phấn đấu trên đường hoàn thiện. Họ giống như những người được nuôi nấng trong sự xa hoa ủy mị, luôn buồn bã chạy trốn tất cả những gì là vất vả và cảm thấy khó chịu với thập giá vốn là nơi ấp ủ những hoan lạc tâm linh. Gặp những chuyện càng có tính cách tâm linh, họ càng chán, bởi họ chỉ muốn bước đi trên đường tâm linh cách thoải mái và hợp với sở thích ý riêng họ. Họ lấy làm hết sức ghê tởm và buồn bã khi phải bước vào con đường hẹp là con đường Chúa Kitô đã nói là dẫn tới sự sống (Mt 7,14). ,

5 - Thiết tưởng tôi chỉ xin nói bằng ấy bất toàn giữa rất nhiều bất toàn mà ở bước đầu này những người mới bắt đầu thường mắc phải, ngõ hầu họ thấy mình cần kíp phải được Thiên Chúa đưa lên tình trạng của những người đã tiến khá xa. Điều ấy Thiên Chúa sẽ thực hiện bằng cách đặt họ vào đêm dày mà giờ đây chúng tôi sẽ bàn đến. Trong đêm tối này Thiên Chúa sẽ dùng những sự khô khan thuần túy và bóng tối nội tâm để khiến họ phải lìa bỏ những sở thích và hương vị ấy, Thiên Chúa sẽ cất đi khỏi họ những gì không thích hợp và ấu trĩ đồng thời giúp họ đạt được các nhân đức bằng những nẻo đường khác hẳn. Thật vậy, dù có tập hy sinh hãm mình tới đâu trong mọi hành động và xúc cảm, người mới bắt đầu vẫn không bao giờ có thể hoàn tất được tất cả những điều ấy, ngược hẳn lại, phải chờ mãi cho tới lúc Thiên Chúa cho họ đạt được điều ấy một cách thụ động qua sự thanh tẩy bằng đêm dày nói trên. Cầu xin Thiên Chúa ban cho tôi ánh sáng thần linh của Ngài để nói lên được đôi điều hữu ích về đêm dày ấy bởi đối với một đêm tối tăm và một đề tài khó bàn luận và trình bày đến thế, ánh sáng của Ngài cần thiết biết bao. Vậy xin bắt đầu câu thơ:

Giữa một đêm dày,

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 1: Đêm giác quan - Chương 7

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN

CHƯƠNG 7

[Về các bất toàn liên quan đến tật ghen tị và lười biếng tâm linh]

1 - Những người mới bắt đầu còn mắc phải nhiều bất toàn liên quan đến hai nết xấu khác là tật ghen tị và lười biếng tâm linh. về tật ghen tị, nhiều người trong họ thường hay cảm thấy khó chịu trước những điều tốt về mặt tâm linh của kẻ khác. Họ buồn khổ ra mặt khi thấy kẻ khác tiến bộ hơn họ trên đường hoàn thiện. Họ không muốn thấy kẻ khác được ca tụng, buồn lòng vì thấy kẻ khác có nhân đức, và đôi khi họ không chịu nổi những lời ca tụng ấy đến nỗi phải nói ngược lại và triệt hạ kẻ khác đến mức tối đa. Và - như người ta thường nói - mắt họ “đổ váng” lên vì không được ca tụng như kẻ khác, bởi họ muốn trong mọi sự họ đều phải được ưu ái hơn ai khác. Tất cả những điều ấy thật trái ngược với đức ái là nhân đức mà theo thánh Phaolô, biết mừng vui khi thấy điều chân thật (x. 1 Cr 13,6), mà nếu có chút ghen tị nào đó thì cũng chỉ là sự ganh đua thánh thiện, tiếc rằng mình không có được các nhân đức của kẻ khác và hân hoan vì kẻ khác có được các nhân đức ấy, vui mừng vì mọi người tiến bộ hơn mình trong việc phụng sự Thiên Chúa, dầu chính mình còn đang thiếu sót nhiều trong vấn đề này.

2 - Còn về tật lười biếng tâm linh cũng thế, những người mới bắt đầu thường cảm thấy chán với những việc có tính tâm linh nhất và trốn tránh những sự việc ấy bởi vì chúng đi ngược với cái thích thú khả giác. Vì đã quen chạy theo hương vị của các việc tâm linh, nên hễ không tìm được hương vị nơi các việc ấy là họ đâm chán. Thật vậy, một khi qua các giờ cầu nguyện mà không gặp được sự thỏa mãn theo sở thích của họ (điều mà rốt cuộc Thiên Chúa phải lấy đi để thử luyện họ), họ không muốn trở lại việc đó và đôi khi họ bỏ việc cầu nguyện hoặc chỉ làm một cách miễn cưỡng. Và như thế, đang khi con đường hoàn thiện chính là sự từ bỏ ý riêng và sở thích vì Thiên Chúa thì, do tật lười biếng này, họ xem nhẹ con đường ấy để chạy theo sở thích và hương vị của ý riêng, và như vậy họ tìm thỏa mãn ý riêng mình hơn là ý Thiên Chúa.

3 - Nhiều người trong họ còn ao ước Thiên Chúa muốn điều họ muốn và buồn rầu vì phải muốn điều đẹp ý Thiên Chúa. Họ không chịu được sự hoà hợp ý mình với ý Thiên Chúa. Từ đó, thường xảy ra là hễ điều gì không được theo ý riêng hoặc không đáp ứng được sở thích của họ thì họ nghĩ ngay đó không phải là ý Thiên Chúa, và ngược lại điều gì họ cảm thấy hài lòng, họ liền cho rằng Thiên Chúa cũng hài lòng. Như thế, họ đã lấy ý họ để đo ý Thiên Chúa chứ không đo ý họ theo ý Ngài, ngược hẳn với điều chính Chúa đã dạy trong Tin Mừng rằng kẻ nào từ bỏ ý riêng mình vì Ngài thì sẽ gặp lại được nó và bất cứ ai muốn giữ ý riêng mình thì sẽ mất nó (x. Mt 16,25).

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)