Thứ Tư, 26 tháng 12, 2007

Bài Hát Ru Đêm Thánh - slideshow

-Tranh: Vũ Thái Hoà -

BÀI HÁT RU ĐÊM THÁNH
Nhạc: Phạm Trung
Thơ: Trầm Tĩnh Nguyện
Tiếng hát: Thùy Dương
*
Giữa đêm trường, cô quạnh trên cánh đồng
Gió rít lên, gió rít lên - gió thổi mạnh từng cơn
***
(Bấm vào đây download xong rồi mở bằng cách bấm vào F5, Nhạc và hình sẽ chạy tự động)
http://www.dunglac.org/slideshow/RuDemThanh.ppt

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2007

Khúc Nhạc Thiên Thần - GNĐT3


Hồi còn nhỏ, khi nơi nơi vang lên những bài hát Giáng Sinh, nhất là bài “Tiếng Hát Thiên Thần”, tôi lại thắc mắc không biết các thiên thần đàn hát tuyệt vời đến cỡ nào. Cái đầu óc non nớt của tôi cứ thầm ước mong sao cho mình được nghe các âm thanh huyền diệu đó. Và ước mơ trẻ con này vẫn âm thầm theo tôi qua năm tháng, cho tới một ngày nọ, khi đã bước vào tuổi thanh niên, tôi bất ngờ được nghe tận tai một “khúc nhạc thiên thần” tấu lên ngay bên cạnh mình. Câu chuyện là như thế này :



Hồi đó tôi đang trọ học tại đường Nguyễn Thông, gần nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, Sài Gòn. Trong những tháng ngày loạn lạc chiến tranh, tôi tự nhiên “ngoan đạo” hẳn ra : những lúc lo lắng hay buồn chán, tôi thường đến cầu nguyện tại hang đá Đức Mẹ. Đứng dưới chân Mẹ, tôi tìm được nơi nương tựa và nguồn an ủi cho linh hồn “lang bạt kỳ hồ” của mình. Dần dà, hang đá Đức Mẹ trở thành nơi “hẹn hò” của Mẹ và tôi. Tôi đâm “ghiền” đến đó để nhìn lên Mẹ, như một đứa con lãng bạt sau những giờ phút lang thang tạt về nhà để nhìn người mẹ hiền hậu dịu dàng của mình.


Hôm đó, tôi đang khoái chí ngắm nhìn Mẹ tôi, thì bỗng đâu có một người bước tới gần bên tôi. Đó là một người đàn ông trung niên, vai mang túi hành khất, tay cầm đàn măng-đô-lin. Nghĩ rằng người hành khất này đến để xin bố thí, tôi thọc tay vào túi định lấy tiền để giúp ông. Nhưng thật bất ngờ, người hành khất không chìa tay ra phía tôi mà lại ngước nhìn lên Mẹ, tay nâng đàn lên, ông say sưa gảy một khúc nhạc mà tôi nghe rất réo rắt. Ông đăm đăm nhìn lên Mẹ, khuôn mặt ông sáng lên một cách lạ lùng. Trọn cả con người lẫn khúc nhạc của ông như quyện chặt vào nhau bay về phía Mẹ. Dường như đối với ông thời gian và không gian đang chựng lại. Không còn gì có thể làm ông chia trí được nữa. Ông như không còn thấy gì, không còn nghe gì từ bên ngoài nữa. Tôi thấy ông đang thật sự xuất thần : cơn xuất thần của một nghệ sĩ đang dâng lên trời tiếng đàn mà cũng là tiếng lòng của linh hồn mình. Phút giây đó, tôi chắc chắn mình đã nghe được “khúc nhạc thiên thần” mà tôi vẫn thường mơ ước từ khi còn là chú bé tẻo teo : với tôi, khúc nhạc của người hành khất này trong veo và thiêng liêng thánh thiện quá, chắc chắn nó sẽ bay vọt thẳng về trời và hoà nhập với muôn ngàn khúc nhạc mà các thiên thần đang không ngừng tấu lên để ca tụng Thiên Chúa trên thiên quốc. Trời ơi, khúc nhạc gì mà lạ lùng quá đỗi !


Cũng trong giây phút tuyệt vời đó, tôi cảm nghiệm được rất rõ một điều : người hành khất cao cả này đang góp phần“rửa tội” cho nền âm nhạc của nhân loại, một nền âm nhạc vốn tinh tuyền lành thánh, nhưng lắm lúc đã bị những con người phàm trần tội lỗi làm vẩn đục băng hoại đi. Thay vì dùng âm nhạc để dẫn đưa nhân loại vươn lên đến Chân, Thiện, Mỹ ; thì một số nhạc sĩ, ca sĩ, nhạc công... đã dùng âm nhạc để lôi kéo con người xa rời nhân tính và rơi vào hố sa đoạ ! Âm nhạc thay vì xây dựng và nuôi sống thì lại phá đổ và làm cho chết đi. Vì thế, âm nhạc cũng cần được “cứu độ” !


Ngôi Hai Thiên Chúa đã xuống thế làm người để cứu độ và ban lại cho con người hình ảnh nguyên tuyền trong thuở đầu tạo dựng. Sau khi đã cứu độ con người, Ngài lại ban cho con người khả năng tiếp tay với Ngài trong công cuộc cứu độ thế giới. Nhờ Chúa Giê-su Ki-tô, người Ki-tô hữu được thông dự vào việc “canh tân bộ mặt trái đất” với tất cả các thực tại trần thế của nó. Do đó, người Ki-tô hữu có khả năng và có sứ mạng “thánh hóa” âm nhạc, làm cho âm nhạc trở thành đôi cánh nâng con người bay lên thiên quốc, nơi mà “các thiên thần đàn ca chúc tụng Thiên Chúa ngày đêm không ngớt”.


Ôi, người hành khất tuyệt vời mà tôi may mắn được gặp trong đời. Xin hết lòng tri ân khúc nhạc thiên thần ông đã tấu lên ngày hôm ấy. Nhờ ông, tôi đã được hưởng nếm một chút xíu niềm hân hoan của trời cao. Niềm hân hoan mà nếu tôi trung thành với ơn gọi Ki-tô hữu của mình đến cùng thì chắc chắn ngày sau tôi sẽ được cùng ông chung hưởng đến muôn đời. Xin kính tặng ông - một người mà chắc tôi sẽ không bao giờ được gặp lại trong cuộc sống này - bài thơ đã được cưu mang trong tiếng đàn kỳ diệu của ông ngày hôm ấy, thay cho lời cám ơn mà tôi đã không nói được thành lời :


GIAO DUYÊN


“Chốc ấy Ngôi thứ Hai đã xuống thế làm người
và ở cùng chúng tôi”
(Kinh Truyền Tin)

Bao giờ nhạc là thơ ?
Trăng gác núi trông chờ.
Mây bay đời phiêu dạt.
Gió buồn ru hững hờ.

Bỗng dưng gió ngẩn ngơ
Xui trăng vàng thảng thốt
Gom mây kết lời thơ
Thành bài ca thánh thót.

Bây giờ nhạc là thơ
Trăng thôi hết trông chờ
Cho gió về mở hội
Mây xe kết mộng mơ ./.




Giáng Sinh 2006

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2007

Trời Đất Giao Duyên


TRUYỀN TIN
Cơ trời tỏ lộ phút này,
Đất Trời nối lại duyên may bây giờ.
Thiên duyên đã đến thời cơ.

MARIA BỐI RỐI
Làm sao đất chứa được trời ?
Làm sao suối nhỏ dám mời đại dương ?
Phận này nhi nữ tầm thường !

LỜI THƯA XIN VÂNG
Một lời gói trọn tâm tình,
Một lời ôm hết nhân sinh vào lòng.
Diệu kỳ hai tiếng “Xin Vâng”.

TÂM SỰ GIUSE
Làm sao gỡ rối tơ mành ?
Khẽ khàng buông cánh hoa quỳnh ủ hương,
Xót xa như nỗi đoạn trường !

THIÊN THẦN BÁO MỘNG
Diệu huyền bao bọc diệu huyền,
An nhiên mà đón linh thiêng vào đời.
Cớ chi lo lắng bồi hồi ?

GIUSE XIN VÂNG
Mở tay đón đoá hoa quỳnh,
Hương này đâu phải một mình tôi thơm.
Nâng niu hoa quý trong vườn .

THĂM VIẾNG
Tấc lòng chung nhịp tơ rung
Hỉ hoan hoà điệu song trùng tri ân.
Núi đồi rộn tiếng vọng ngân.

BÊLEM
Bỗng dưng đồng vắng hoan ca,
Bỗng dưng trần thế hoá ra thiên đàng,
Chói ngời ngàn vạn hào quang.

EMMANUEL
Trời đất từ ấy giao duyên.
Con Trời từ ấy ở bên con người.
Ngôi Hai nhập thể vào đời ./.


Giáng Sinh 2004

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2007

Trăng Cuối Năm

Trăng cuối năm vẫn sáng tròn,
Nên đời nghiêng bóng vẫn còn ươm mơ.
Còn mê nhạc, còn yêu thơ ./.

Cuối Năm Quý Mùi

Con dê ngứa mõm húc càn,
Tai ương hoạn nạn tràn lan tư bề.
Tiếng dê da diết thảm thê !

Làm Cỏ

Chiều nay làm cỏ vườn nhà,
Bao nhiêu thứ cỏ bò ra lan tràn.
Cỏ nào mọc tự tâm can ?

Nguyệt Quế

Đêm về nguyệt quế toả hương.
Suốt ngày nguyệt quế như tuồng dở hơi.
Hưong thơm ủ kín một nơi ./.

Chăn Trâu

Cảm hứng “Thập mục ngưu đồ”
Thân tặng anh Thiện Pháp

Con trâu ta, thả ngoài đồng.
Ta cho ăn cỏ, nó lồng nó đi.
Bây giờ cho nó ăn gì ?

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2007

Đèn Cao Áp và Trăng

Trăng và Đèn - Ảnh: Đặng Đức Cương
www.dunglac.org

Cái đèn cao áp vô duyên
Vênh vênh váo váo che duyên chị Hằng.
Thôi rồi một tối đầy trăng !

Cắc Kè Bông

Cắc kè đổi sọc thay bông,
Cái da thì đổi, cái lòng thì không.
Cắc kè là cắc kè bông ./.

2002 - Nhâm Ngọ


Hai ngàn Con Ngựa hí vang,
Hai Con Ngựa thắng kiệu vàng về dinh.
Mai vàng trong gió rung rinh ./.

Giao Mùa

Tàn đông rồi tới lập xuân
Thời gian cũ mới tần ngần giao nhau.
Ai hay rồi sẽ ra sao ?

Hoạ Năm Con Rắn

Cái đuôi Con Rắn ngo ngoe,
Nào ngờ Con Rắn nó khè nọc ra.
Rắn làm điên đảo gần xa !

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

Mẹ Con Nhà Mèo

Mèo con bú sữa thoả thuê.
Mẹ mèo ôm ấp vỗ về mèo con.
Tình này có phải vô hồn ?

Quê Mùa

Chân trần nón lá loay hoay,
Tay lem lấm đất, mặt mày dơ dơ.
Quê mùa có một chút thơ ./.

Thức Khuya

Thức đêm mới biết đêm dài.
Sống lâu mới biết cuộc đời ngắn thôi.
Bình minh thấp thoáng chân trời ./.

Đi Đâu Về Đâu?

Đi đâu trên đoạn đường này.
Về đâu cuối nẻo trời tây u huyền?
Bàn tay ai nắm trong đêm ./.