Thứ Tư, 26 tháng 12, 2007

Bài Hát Ru Đêm Thánh - slideshow

-Tranh: Vũ Thái Hoà -

BÀI HÁT RU ĐÊM THÁNH
Nhạc: Phạm Trung
Thơ: Trầm Tĩnh Nguyện
Tiếng hát: Thùy Dương
*
Giữa đêm trường, cô quạnh trên cánh đồng
Gió rít lên, gió rít lên - gió thổi mạnh từng cơn
***
(Bấm vào đây download xong rồi mở bằng cách bấm vào F5, Nhạc và hình sẽ chạy tự động)
http://www.dunglac.org/slideshow/RuDemThanh.ppt

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2007

Khúc Nhạc Thiên Thần - GNĐT3


Hồi còn nhỏ, khi nơi nơi vang lên những bài hát Giáng Sinh, nhất là bài “Tiếng Hát Thiên Thần”, tôi lại thắc mắc không biết các thiên thần đàn hát tuyệt vời đến cỡ nào. Cái đầu óc non nớt của tôi cứ thầm ước mong sao cho mình được nghe các âm thanh huyền diệu đó. Và ước mơ trẻ con này vẫn âm thầm theo tôi qua năm tháng, cho tới một ngày nọ, khi đã bước vào tuổi thanh niên, tôi bất ngờ được nghe tận tai một “khúc nhạc thiên thần” tấu lên ngay bên cạnh mình. Câu chuyện là như thế này :



Hồi đó tôi đang trọ học tại đường Nguyễn Thông, gần nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, Sài Gòn. Trong những tháng ngày loạn lạc chiến tranh, tôi tự nhiên “ngoan đạo” hẳn ra : những lúc lo lắng hay buồn chán, tôi thường đến cầu nguyện tại hang đá Đức Mẹ. Đứng dưới chân Mẹ, tôi tìm được nơi nương tựa và nguồn an ủi cho linh hồn “lang bạt kỳ hồ” của mình. Dần dà, hang đá Đức Mẹ trở thành nơi “hẹn hò” của Mẹ và tôi. Tôi đâm “ghiền” đến đó để nhìn lên Mẹ, như một đứa con lãng bạt sau những giờ phút lang thang tạt về nhà để nhìn người mẹ hiền hậu dịu dàng của mình.


Hôm đó, tôi đang khoái chí ngắm nhìn Mẹ tôi, thì bỗng đâu có một người bước tới gần bên tôi. Đó là một người đàn ông trung niên, vai mang túi hành khất, tay cầm đàn măng-đô-lin. Nghĩ rằng người hành khất này đến để xin bố thí, tôi thọc tay vào túi định lấy tiền để giúp ông. Nhưng thật bất ngờ, người hành khất không chìa tay ra phía tôi mà lại ngước nhìn lên Mẹ, tay nâng đàn lên, ông say sưa gảy một khúc nhạc mà tôi nghe rất réo rắt. Ông đăm đăm nhìn lên Mẹ, khuôn mặt ông sáng lên một cách lạ lùng. Trọn cả con người lẫn khúc nhạc của ông như quyện chặt vào nhau bay về phía Mẹ. Dường như đối với ông thời gian và không gian đang chựng lại. Không còn gì có thể làm ông chia trí được nữa. Ông như không còn thấy gì, không còn nghe gì từ bên ngoài nữa. Tôi thấy ông đang thật sự xuất thần : cơn xuất thần của một nghệ sĩ đang dâng lên trời tiếng đàn mà cũng là tiếng lòng của linh hồn mình. Phút giây đó, tôi chắc chắn mình đã nghe được “khúc nhạc thiên thần” mà tôi vẫn thường mơ ước từ khi còn là chú bé tẻo teo : với tôi, khúc nhạc của người hành khất này trong veo và thiêng liêng thánh thiện quá, chắc chắn nó sẽ bay vọt thẳng về trời và hoà nhập với muôn ngàn khúc nhạc mà các thiên thần đang không ngừng tấu lên để ca tụng Thiên Chúa trên thiên quốc. Trời ơi, khúc nhạc gì mà lạ lùng quá đỗi !


Cũng trong giây phút tuyệt vời đó, tôi cảm nghiệm được rất rõ một điều : người hành khất cao cả này đang góp phần“rửa tội” cho nền âm nhạc của nhân loại, một nền âm nhạc vốn tinh tuyền lành thánh, nhưng lắm lúc đã bị những con người phàm trần tội lỗi làm vẩn đục băng hoại đi. Thay vì dùng âm nhạc để dẫn đưa nhân loại vươn lên đến Chân, Thiện, Mỹ ; thì một số nhạc sĩ, ca sĩ, nhạc công... đã dùng âm nhạc để lôi kéo con người xa rời nhân tính và rơi vào hố sa đoạ ! Âm nhạc thay vì xây dựng và nuôi sống thì lại phá đổ và làm cho chết đi. Vì thế, âm nhạc cũng cần được “cứu độ” !


Ngôi Hai Thiên Chúa đã xuống thế làm người để cứu độ và ban lại cho con người hình ảnh nguyên tuyền trong thuở đầu tạo dựng. Sau khi đã cứu độ con người, Ngài lại ban cho con người khả năng tiếp tay với Ngài trong công cuộc cứu độ thế giới. Nhờ Chúa Giê-su Ki-tô, người Ki-tô hữu được thông dự vào việc “canh tân bộ mặt trái đất” với tất cả các thực tại trần thế của nó. Do đó, người Ki-tô hữu có khả năng và có sứ mạng “thánh hóa” âm nhạc, làm cho âm nhạc trở thành đôi cánh nâng con người bay lên thiên quốc, nơi mà “các thiên thần đàn ca chúc tụng Thiên Chúa ngày đêm không ngớt”.


Ôi, người hành khất tuyệt vời mà tôi may mắn được gặp trong đời. Xin hết lòng tri ân khúc nhạc thiên thần ông đã tấu lên ngày hôm ấy. Nhờ ông, tôi đã được hưởng nếm một chút xíu niềm hân hoan của trời cao. Niềm hân hoan mà nếu tôi trung thành với ơn gọi Ki-tô hữu của mình đến cùng thì chắc chắn ngày sau tôi sẽ được cùng ông chung hưởng đến muôn đời. Xin kính tặng ông - một người mà chắc tôi sẽ không bao giờ được gặp lại trong cuộc sống này - bài thơ đã được cưu mang trong tiếng đàn kỳ diệu của ông ngày hôm ấy, thay cho lời cám ơn mà tôi đã không nói được thành lời :


GIAO DUYÊN


“Chốc ấy Ngôi thứ Hai đã xuống thế làm người
và ở cùng chúng tôi”
(Kinh Truyền Tin)

Bao giờ nhạc là thơ ?
Trăng gác núi trông chờ.
Mây bay đời phiêu dạt.
Gió buồn ru hững hờ.

Bỗng dưng gió ngẩn ngơ
Xui trăng vàng thảng thốt
Gom mây kết lời thơ
Thành bài ca thánh thót.

Bây giờ nhạc là thơ
Trăng thôi hết trông chờ
Cho gió về mở hội
Mây xe kết mộng mơ ./.




Giáng Sinh 2006

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2007

Trời Đất Giao Duyên


TRUYỀN TIN
Cơ trời tỏ lộ phút này,
Đất Trời nối lại duyên may bây giờ.
Thiên duyên đã đến thời cơ.

MARIA BỐI RỐI
Làm sao đất chứa được trời ?
Làm sao suối nhỏ dám mời đại dương ?
Phận này nhi nữ tầm thường !

LỜI THƯA XIN VÂNG
Một lời gói trọn tâm tình,
Một lời ôm hết nhân sinh vào lòng.
Diệu kỳ hai tiếng “Xin Vâng”.

TÂM SỰ GIUSE
Làm sao gỡ rối tơ mành ?
Khẽ khàng buông cánh hoa quỳnh ủ hương,
Xót xa như nỗi đoạn trường !

THIÊN THẦN BÁO MỘNG
Diệu huyền bao bọc diệu huyền,
An nhiên mà đón linh thiêng vào đời.
Cớ chi lo lắng bồi hồi ?

GIUSE XIN VÂNG
Mở tay đón đoá hoa quỳnh,
Hương này đâu phải một mình tôi thơm.
Nâng niu hoa quý trong vườn .

THĂM VIẾNG
Tấc lòng chung nhịp tơ rung
Hỉ hoan hoà điệu song trùng tri ân.
Núi đồi rộn tiếng vọng ngân.

BÊLEM
Bỗng dưng đồng vắng hoan ca,
Bỗng dưng trần thế hoá ra thiên đàng,
Chói ngời ngàn vạn hào quang.

EMMANUEL
Trời đất từ ấy giao duyên.
Con Trời từ ấy ở bên con người.
Ngôi Hai nhập thể vào đời ./.


Giáng Sinh 2004

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2007

Trăng Cuối Năm

Trăng cuối năm vẫn sáng tròn,
Nên đời nghiêng bóng vẫn còn ươm mơ.
Còn mê nhạc, còn yêu thơ ./.

Cuối Năm Quý Mùi

Con dê ngứa mõm húc càn,
Tai ương hoạn nạn tràn lan tư bề.
Tiếng dê da diết thảm thê !

Làm Cỏ

Chiều nay làm cỏ vườn nhà,
Bao nhiêu thứ cỏ bò ra lan tràn.
Cỏ nào mọc tự tâm can ?

Nguyệt Quế

Đêm về nguyệt quế toả hương.
Suốt ngày nguyệt quế như tuồng dở hơi.
Hưong thơm ủ kín một nơi ./.

Chăn Trâu

Cảm hứng “Thập mục ngưu đồ”
Thân tặng anh Thiện Pháp

Con trâu ta, thả ngoài đồng.
Ta cho ăn cỏ, nó lồng nó đi.
Bây giờ cho nó ăn gì ?

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2007

Đèn Cao Áp và Trăng

Trăng và Đèn - Ảnh: Đặng Đức Cương
www.dunglac.org

Cái đèn cao áp vô duyên
Vênh vênh váo váo che duyên chị Hằng.
Thôi rồi một tối đầy trăng !

Cắc Kè Bông

Cắc kè đổi sọc thay bông,
Cái da thì đổi, cái lòng thì không.
Cắc kè là cắc kè bông ./.

2002 - Nhâm Ngọ


Hai ngàn Con Ngựa hí vang,
Hai Con Ngựa thắng kiệu vàng về dinh.
Mai vàng trong gió rung rinh ./.

Giao Mùa

Tàn đông rồi tới lập xuân
Thời gian cũ mới tần ngần giao nhau.
Ai hay rồi sẽ ra sao ?

Hoạ Năm Con Rắn

Cái đuôi Con Rắn ngo ngoe,
Nào ngờ Con Rắn nó khè nọc ra.
Rắn làm điên đảo gần xa !

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

Mẹ Con Nhà Mèo

Mèo con bú sữa thoả thuê.
Mẹ mèo ôm ấp vỗ về mèo con.
Tình này có phải vô hồn ?

Quê Mùa

Chân trần nón lá loay hoay,
Tay lem lấm đất, mặt mày dơ dơ.
Quê mùa có một chút thơ ./.

Thức Khuya

Thức đêm mới biết đêm dài.
Sống lâu mới biết cuộc đời ngắn thôi.
Bình minh thấp thoáng chân trời ./.

Đi Đâu Về Đâu?

Đi đâu trên đoạn đường này.
Về đâu cuối nẻo trời tây u huyền?
Bàn tay ai nắm trong đêm ./.

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2007

Thanh Thoát

Ảnh: Cao Tường - www.dunglac.org

Đem nhau lên đỉnh non ngàn,
Dìu nhau đến tận hồng hoang đất trời.
Xem gì ? Một cõi chơi vơi ./.

WTC 11.09.01

Tháp đôi sừng sững giữa trời,
Phút chốc nghiêng ngã rã rời tan hoang.
Phù vân một vệt bàng hoàng ./.

Luẩn Quẩn

Con cà đi với con kê,
Đi quanh đi quẩn chẳng hề đến nơi.
Đầu đường, chiếc lá vàng rơi ./.

Trồng Kiểng

Chăm chăm chút chút từng ngày.
Ngày qua tháng lại mà cây chưa thành.
Thành hoa, thành quả, thành nhân ?

Thân Tình

Con chó ngủ với con mèo,
Cả hai thanh thản chèo queo yên lành.
Kể chi cái vuốt cái nanh !

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2007

Làm Thơ

Làm chi thơ thẩn cả đời,
Quay ra quẩn lại chẳng rời được thơ.
Lẽ nào mà lại ơ hờ!

Duyên Trăng

Ngồi trong cửa sổ ngắm trăng
Buông màn không nỡ, đi nằm không yên.
Ánh trăng cứ sáng điềm nhiên !

Virus Máy Tính

Chỉ là hoặc “có” hoặc “không”
Hại nhau chi để lòng thòng dây dưa.
Phím này chẳng giống phím xưa !

Chị Dung

Chị Dung bị bệnh tâm thần,
thường ghé nhà tôi xin tiền mỗi ngày.
Tôi vẫn lo có ngày chị sẽ không còn đến nữa.
Thế rồi chị bị xe đụng và đã qua đời.

Chiều chiều chị đến nhà tôi
Chút tình chút nghĩa ở đời trao nhau.
Mất rồi, mới biết lòng đau !

Học

Gần già mới học chữ Nho
Cái nghiên cái bút tròn vo một mình.
Chữ “tâm”, chữ “tính”, chữ “linh” ./.

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2007

Nhạc Mưa

Sàigòn Mưa Ký Ức - Ảnh: Nguyễn Đức Cung

Đêm mưa giọt xuống máng tôn
Nhịp nhàng rỉ rả theo nguồn mưa rơi.
Bất ngờ, giọt trúng hồn tôi !

Tiếng Việt

Sắc huyền hỏi ngã ô ơ,
Ạ à ă â lời thơ bổng trầm.
Du dương vọng mấy ngàn năm ./.

Tâm Viên Ý Mã

Con vượn thì khoái chuyền cành,
Con ngựa thì thích loanh quanh chạy hoài.
"Tâm viên ý mã" là ai ?

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2007

Thời Thơ Ấu


Bãi biển Gia Đẳng, Quảng Trị 1967

Nghe Lý Mười Thương

Tình tang cô gái Thần Kinh
Lời ca dìu dịu bóng hình quê hương.
Mười thương, mười mấy cũng thương !

Tân Tỵ 2001

Hai ngàn lẻ một ngo ngoe,
Có Con Rắn Mới bên hè bò ra.
Chúc Xuân thay thảy gần xa ./.

Xuân đầu thế kỷ 21
Xuân đầu thiên niên kỷ thứ 3

Giao Thừa

Giao qua mà vẫn còn thừa,
Còn chờ, còn đợi, còn chưa thoả lòng.
Một năm những ngóng cùng trông ./.

Tiễn Đưa Ông Táo

Hăm ba ông Táo về trời,
Cái nồi ở lại bồi hồi nhớ thương
Leo lên úp mặt vô tường!

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2007

Lụt

Lụt An Hạ 10.1996

Mở mắt đã thấy nước lên.
Con sâu, con kiến trước thềm ngẩn ngơ.
Biết đâu là bến là bờ ?

Viết Tiếp Ca Dao

"Con gà tục tác lá chanh,
Con lợn ủn ỉn: mua hành cho tôi."
Có hành, còn thiếu nồi xôi !

Nối Mạng

Sợi dây nối mạng gần xa.
Chui vô ổ cứng, chui ra dĩa mềm.
Mạng nào là mạng vô duyên ?

Nối Lại Vòng Tay

Hành hương "Nối Lại Vòng Tay" Saigon - Huế
26.06 - 05.07.2000

Lên xe đi một chuyến này
Vòng tay nối lại tháng ngày đã qua.
Ngày qua. Tình chẳng hề qua ./.

Tĩnh Mịch

Đêm đêm tắt điện tắt đèn
Nhìn lên thấy một màn đêm tuyệt vời.
Có sao, và có cả tôi ./.

Túm Hoa Ngây Thơ

Túm hoa ai cắm ngây thơ
Cơn mưa chiều đến, bất ngờ sáng lên
Đẹp như một nụ cười hiền ./.

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2007

Về Vườn

Cuối năm thôi việc, ở nhà
Làm quen đất đá cỏ hoa trong vườn.
Cái gì cũng thấy dễ thương ./.

Bé Thơ

Phố đông, bé nhoẻn miệng cười.
Tôi nhìn và thấy cuộc đời đáng yêu
Dẫu cho xuôi ngược trăm chiều ./.

Chúc Mừng Năm Mới


Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2007

Chờ Đón Tương Lai

Cuối năm đón phút giao thừa,
Đón ngàn năm mới mở mùa tương lai.
Chờ đào khoe nụ với mai ./.

Đêm giao thừa Kỷ Mão - Canh Thìn
04.02.2000

2000

Ngàn năm rồi lại ngàn năm
Nhân gian kẻ đứng người nằm tiếp nhau.
Hôm nay chở tới hôm sau ./.

Xóm Quê (2)

MAY
Ảnh của Trần Cao Tường, Lm. , tại Paradise, Washington, từ thác Narada.

Xóm tôi may hãy còn trăng,
Còn trời, còn đất, còn hàng rào cây.
Ngó lên còn thấy chim bay ./.

Hương Lúa

Đi ra khỏi chốn thị thành,
Về ngang đồng lúa mượt xanh rờn rờn.
Hương thơm vào tận trong hồn ./.

Quên

Làm sao mà nhớ rằng quên ?
Đã quên, lại nhớ rằng quên mất rồi.
Cái quên mới thật lạ đời !

Gánh Hàng Đổ

Thấy quang gánh đổ giữa đường,
Niềm vui đổ giữa phố phường ngựa xe.
Chị về, buồn cũng theo về !

Úp Ngửa

Ngửa tay thấy chỉ hồng trần.
Úp bàn tay lại, thấy ngần ấy thôi !
Cái danh, cái lợi đâu rồi ?

Tìm Mình

Buổi sáng sương mù tại St Ben, Louisiana
Ảnh: Cao Tường - www.dunglac.org

Tìm tôi như thể tìm chim.
Con chim bắt được, còn mình mất tiêu.
Nghĩ ra thật quá là liều !

Thấm Mệt

Chạy lên, chạy xuống giữa đời,
Đã nghe mệt mỏi rã rời chung quanh.
Con tim rồi có tan tành ?

Lục Bát

Ở trong câu sáu đong đưa,
Ở trong câu tám thân thưa nhịp nhàng,
Hồn quê vời vợi mênh mang ./.

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2007

1999

Chín năm, chín tháng, chín ngày,
Còn tôi chưa chín, mới hây hây vàng.
Bao giờ cho tới mùa sang ?

Bóng Hình

Giữa trời nắng đổ chang chang
Xoải chân đạp bóng giăng ngang cuộc đời.
Bóng nào đeo đẳng hình tôi ?

Tự Vấn

Cái gì mà chẳng vuột xa ?
Cái gì ở lại với ta suốt đời ?
Tôi ngồi tự hỏi lòng tôi ./.

Mẹ Tôi

Cây chưa mọc hết lá non
Trăng đà lặn xuống, đêm buồn hắt hiu.
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều./.

Ba Tôi

Trăng kia sớm rụng đầu non,
Mặt trời chiếu cả ngày tròn đêm thâu.
Mặt trời khuất núi đã lâu ./.

Tạ Ơn

Cơm cha, áo mẹ, công thầy.
Được dăm ba chữ, chưa đầy nửa trang !
Con xin lạy tạ muôn vàn ./.

Thúc Giục

Nơi tình yêu đương mọng,
E lạc bước chân đi.
Nơi trần gian lồng lộng,
Sợ quanh quẩn rồi thì…

Nhắn rằng: Một đến, hai đi,
Lần khân lưỡng lự làm gì hỡi ai!

15.02.1995

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2007

Cày Ruộng

“Trâu ơi ta bảo trâu này,
Trâu ra ngoài ruộng, trâu cày với ta”

Thân tặng anh Cẩn và tổ Hệ thống PIXIVN

Sáng vác cày đi, tối vác về,
Cày trên máy tính thế mà “phê”.
“Đao đao, ớp ớp” mờ mắt quá!
“Cóp cóp, lia lia” mỏi tay ghê! (*)
Thuở xưa trâu mệt, trâu há mõm.
Bây giờ chuột mát, chuột im re!
Mới hay cái ruộng thời tân tiến
Nhỏ xíu nhưng cày cũng đến… mê!!!

Sàigòn, 08.1998

(*) = down, up, copy, clear

Quay Đầu Ngẫm Lại

Khi gặp nhau, bạn bè thường thắc mắc
về cái đầu đang hói của tôi…

Tôi ngồi nghĩ lại đời tôi,
Mới thoắt mà đã bốn mươi tuổi đầu.
Ngày xưa nhiều tóc ít râu,
Ngày nay tóc ít… mà râu chưa nhiều!

Bốn mươi là đã bao nhiêu?

Sàigòn, 10.1996

PIXIVN

Riêng tặng hai chị Nữ Lan và Ánh Nguyệt

Vang vang là những trận cười,
Nhăn nhăn là những lúc người giận nhau.
Rồi ra trong cuộc bể dâu,
Có còn vọng lại ở đâu tiếng cười?
Vui luôn nhé các chị ơi!

Sàigòn, 1996

Trả Lời

Hỏi sao cứ ở một mình.
Thưa rằng: có ở một mình khi nao?
Hỏi sao cứ sống lao đao.
Thưa rằng: đời có lúc nào ngừng trôi?
Hỏi sao cứ mãi vui cười.
Thưa rằng: nước mắt có lời lẽ chăng?
Hỏi sao ăn nói lăng nhăng.
Thưa rằng: quen vẽ thẳng bằng đường cong!
Hỏi sao suy nghĩ lòng thòng.
Thưa rằng: ý một mà lòng mười mươi.
Hỏi sao vớ vẩn khác người.
Thưa rằng: …chẳng biết trả lời làm sao!

An Hạ, 09.1996

Hàn Huyên

Để nhớ hoài tổ ấm HOAN THIỆN
Riêng tặng lớp 1968

Mấy mươi năm gặp lại nhau
Tưởng chừng như mới hôm nào đây thôi.
Tranh nhau đứa nói đứa cười,
Râm ran cho bõ một thời xa nhau.
Đứa bá vai, đứa tựa đầu,
Quãng đời trai trẻ bỗng đâu quay về.
Đường trần khi tỉnh khi mê,
Bây giờ gặp lại bốn bề lặng yên.
Dù cho xuống lũng lên triền,
Bây giờ ngồi lại bình yên phút này.
Tạ ơn tháng, tạ ơn ngày,
Cám ơn tình bạn vẫn đầy như xưa.
Rồi ra khi nắng khi mưa
Vẫn còn ấm mãi hương mùa ấu thơ ./.

An Hạ, 09.1996

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2007

Gà, Thuyền và Biển

Mến tặng anh Phêrô Đặng Xuân Thành

Con gà tục tác lá chanh,
Con thuyền ngư phủ chòng chành ra khơi.
Mênh mông biển lớn gọi mời
Thả câu buông lưới một đời lênh đênh.

Thuyền ơi!
Gà gáy triền miên ./.

Lễ Phêrô – Phaolô 1993

Sang Ngang

Hãy thôi con mắt có đuôi,
Hãy thôi câu nói giọng cười lả lơi.
Hãy thôi cái thói ranh đời,
Hãy thôi buông lưới bắt người ngây thơ.
Cắm câu, chớ cắm ven bờ.
Bạc đen, chớ xử ơ hờ Tình Lang.
Con đò đã quyết sang ngang
Mái chèo chớ để lỡ làng chuyến đi:

Hỡi nàng, nấn ná làm chi?

Thứ tư Lễ Tro
24.03.1993

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2007

Em Chim Xanh Nho Nhỏ

Con chim xanh nho nhỏ,
Em bé quá đi thôi.
Bé hơn chiếc lá tươi,
Làm sao tôi thấy rõ!

Con chim xanh nho nhỏ,
Em hót cũng khẽ thôi.
Dù khẽ mà rất vui,
Làm tôi chăm chú ngó.

Con chim xanh nho nhỏ,
Nép trong cành lá tươi.
Tôi nhìn em, tôi cười,
Mà em đâu có tỏ!

Con chim xanh nho nhỏ,
Em cứ hát liên hồi.
Tiếng hát tựa sương rơi
Len vào trong cây cỏ.

Cám ơn chim xanh nhỏ
Tôi vừa gặp sáng nay.
Em hỡi, em có hay,
Đời thêm vui là nhờ em đó ./.

10.11.1992

Mây Hiền

"Trong như tiếng hạc bay qua"
Là em thơ hát ngân nga suốt ngày.
Nắng trưa đổ lửa trên cây,
Tiếng em như thể bóng mây dịu dàng.
Lưng tôi đỏ nắng chói chang,
Mây em che bớt phủ phàng nắng soi.
Cám ơn em nhỏ của tôi ./.

An Hạ, 08.05.1988

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2007

Lạ Lùng

Đôi khi quá mệt mỏi trên yên xe đạp,
Tôi đã nghĩ rằng:

Sỏi đá bên đường
Nắng không đổ mồ hôi,
Mưa không run cầm cập.
Bình thản đến lạ lùng.

Người lữ khách trên đường
Nắng ướt đẫm mồ hôi,
Mưa rét run cầm cập
Lạ lùng hơn tất cả mọi điều lạ lùng ./.

03.08.1988

Quán và Lữ Khách

Ba sinh tròn một kiếp người,
Ta là quán trọ một đời vắng tênh.
Mãi ngồi ôm nỗi mông mênh,
Lãng quên định mệnh cũng đành vui ca.
Trông chờ lữ khách không nhà
Phiêu du mỏi gối cùng ta tâm tình.
Quán đây, lữ khách với mình
Nhìn nhau bỗng nhận ra hình như quen ./.

Huế, 1973

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2007

Tượng Đá Tịnh!

Công viên Đầm Sen 1985

Níu Trăng


Sực tỉnh lại, tôi thấy mình đã đánh mất Ngài. 
Hoảng hốt, tôi níu lấy áo Mẹ tôi… 

“Chim kêu côi núi túi rồi 
O không toan liệu, o ngồi rứa răng” 
Rứa răng chừ** biết mần*** răng? 
Mất tia nắng đỏ, níu con trăng vàng. 
Nửa đêm vượn hú râm ran 
Tiếng kêu thê thiết đến tan nát lòng. 
Giằng tay bứt sợi tơ hồng 
Buộc con trăng lại trong phòng quạnh hiu. 
Vượn kêu thì mặc vượn kêu 
Đã ra răng rứa, phải liều rứa răng. 
Hai tay bấu chặt con trăng 
Nửa đêm khuya khoắt ánh trăng sáng ngời. 

 Chim kêu trên núi sáng rồi, 
Nhìn ra thấy phía chân trời hừng đông. 
  25.07.1988 

* Phỏng thơ dân gian miền Trung có nghĩa là: 
“Chim kêu trên núi tối rồi 
Cô không toan liệu, cô ngồi thế sao?”
** giờ 
*** làm

Cân Tình

Tình yêu mới thật lạ lùng :
Tôi đem bội bạc cân cùng yêu thương.
Đĩa cân tôi ngập lận lường
Cũng không thắng nổi đĩa thương của Người.
Tôi dồn thêm dối gian tôi,
Chiếc cân vẫn chẳng chịu rời chữ yêu.
Được rồi ! Đã thế, thì liều !
Tôi gom hết cả bao nhiêu lọc lừa.
Lạ chưa ! Người chẳng chịu thua,
Cán cân vẫn nặng, vẫn thừa chữ yêu.

Tôi về ngơ ngẩn đăm chiêu ./.

7.1988

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2007

Không Đề

Ngựa hoang chân cũng rã rời,
Ngưỡi du lãng cũng một đời tiêu hoang.
Đêm về đốt nến thắp nhang
Đào phần mộ sẵn để tang cho mình ./.

Tân Hà - Bình Tuy, 1975

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2007

Cô Nhỏ Tóc Thắt Bím

Như bao chàng trai mới lớn khác,
tôi cũng có một khoảnh trời áo trắng mực tím để mơ mộng vẩn vơ.

Này cô em nhỏ tóc thắt bím,
Xe đạp mỗi ngày duyên dáng qua,
Cặp sách, áo trắng vương mực tím,
Và nụ cười xinh, xinh cánh hoa.

Thời khắc biểu cô em, anh nhớ hết !
Thứ ba cô đi học buổi chiều nè !
Thứ sáu khung giờ không ghi chữ,
Thứ sáu anh buồn mong dáng yêu.

Những buổi cô lười không đi học,
(Cô lười hay bệnh, anh biết đâu !
Gán tội cho cô lưỡi đi nhé,
Đừng giận nhe cô.) Anh sầu !

Không hiểu sao cô còn yêu mực tím.
Khoảng trời trung học, lớn rồi nha cô !
Sao để mực vương tà áo trắng,
Chắc vì vào lớp mãi mộng mơ ?

Hôm qua anh dạo phố một mình
Gặp cô anh muốn nói cô xinh,
Nhưng sợ làm cô em bối rối
Anh đành lặng lẽ dõi mắt nhìn !

Rồi vào quán nước, thật tình cờ :
Anh ngồi góc vắng, lại gặp cô,
Cặp sách, áo trắng vương mực tím.
Cô có hay rằng anh yêu cô ?

Hôm sau anh đợi ở cửa vườn,
Xe đạp đi ngang, trời mờ sương.
Anh khẽ gọi : “Này cô, cho nhờ tí :
Chở hộ cánh hoa tới cổng trường !”

Bẽn lẽn cô cúi đầu không nói,
Đâu biết anh vừa cắm cánh hoa,
Cành pensée tím vào cặp sách.
Cô vẫn đạp xe. Anh vào nhà.

Anh ngồi thêu dệt tình ta
Xinh như tóc bím với tà áo em ./.

Sàigòn, 1975

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2007

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2007

Đông Nhớ Mẹ

Mùa đông đã đến chiếm khung trời,
Mẹ hỡi hồn con cũng chơi vơi.
Thương mẹ, con buồn như tuyết giá,
Lòng con buốt lạnh đến muôn đời.

Đâu nữa mẹ hiền ngày bé bỏng
Tay bồng tay bế nói thương yêu.
Mất mẹ hồn con chừ tuyệt vọng
Kiếm niềm thương, dáng mẹ gầy xiêu.

Vườn xưa còn đó, còn hoa nở
Thiếu bóng mẹ qua chẳng vui gì.
Ngàn cây hoà nhịp từng hơi thở,
Con lặng cúi đầu đếm bước đi.

Mẹ ơi, đông về trời ảm đạm,
Hồn con giờ kín cả buồn đau.
Tiếng xưa hiền dịu còn đâu nữa ?
Con thẫn thờ nghe vạn nỗi sầu ./.

Huế 27.10.1972

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2007

Đông Cầu Nguyện

Đông đã đến mang nguồn vui vô tận,
Giọt mưa khuya thánh thót khúc hoan ca.
Sương rưới xuống cho hoa tàn trở dậy,
Cho hồn con thôi tỉnh giấc yêu ma.

Hơi cỏ ấm cho hồn con cũng ấm,
Dậy thương yêu và dậy cả tin yêu.
Lời Mẹ hát con nghe chừng say đắm,
Thôi khổ đau, ôi dáng Mẹ diễm kiều.

Con Mẹ đó : Hài Nhi run hơi thở,
Đôi môi hồng mím lại, chút xót xa.
Gục đầu xuống nghe tim mình nức nở :
Cuộc đời con giờ đã lắm bê tha !

Hài Nhi khóc để hồn con thổn thức,
Thôi từ nay dứt cuộc sống buông trôi.
Nghe Chúa nhé, lời con qua tiếng nấc :
"Tội lỗi nhiều, con tệ quá đi thôi !"

TCV Hoan Thiện, Huế
Mùa Vọng, 29.11.1972

Quê Xưa


Đường Hồ Đắc Hanh, Thạch Hãn, Quảng Trị

Đông Tưởng

Tôi không dám nhận mình là thi sỹ
Ngồi than mây, khóc gió, tiếc thương sao,
Nhưng hồn tôi từng mạch máu dâng trào
Đầy ý vị, tay run lên dòng chữ.
Dù cái đẹp vời xa ngoài ngôn ngữ,
Cũng cố ghi, cố chép một đôi hàng.
Nhưng tâm tình thi tưởng quá cao sang
Ghi trên giấy chỉ là đôi mảnh vụn.

Thơ là muôn, là ngàn lời ca tụng,
Là diệu huyền như một khúc nhã ca,
Là tay măng lướt trên phím tơ ngà,
Là khúc nhạc mông lung như huyền thoại.

Đã yêu thơ là để tim khắc khoải
Buồn theo mây và ngơ ngẩn cùng mưa.
Làm kiếp mây biến ảo mấy cho vừa ?
Làm mưa rớt có khi nào tồn tại ?
Nên tôi phải chờ hoài và mong mải.

Chờ đông cho mưa sống chuỗi ngày dài,
Chờ đông cho mây kết tụ thành ngai,
Hết còn phải làm lãng du theo gió.
Và để cho hồn tôi còn mở ngỏ
Thấm tràn đầy nguồn thi vị của đông.
Để đêm đêm mỗi khi thiếp giấc nồng
Còn nghe gió nghe mưa âu yếm gọi ./.

Huế, Đông 1972

Vẩn Vơ

Bốn mươi năm, hỏi cuộc đời.
Hỏi mưa hỏi nắng mấy lời vu vơ.
Bốn mươi năm, hỏi nhạc thơ.
Hỏi trầm hỏi bổng vẩn vơ những lời ./.

1957 - 1996
"Tứ thập nhi bất hoặc"

Ngã Ngựa

(Phaolô trở lại)

Tưởng đâu đã vững yên cương
Nào ngờ lăn lóc bên đường thảm thê!
Hai tay quờ quạng tư bề:
Chao ôi sáng quá đến ghê rợn lòng!
Thôi rồi, bóng tối mông lung
Trùm lên đôi mắt anh hùng ruổi rong!
Trong đêm bỗng nhỏ lệ lòng,
Bỗng nghe Tiếng Nói âm thầm vọng lên.
Ngựa hoang trở vó ngoan hiền
Giấc mơ cuồng nộ biến nên chuyện tình.
Đêm đen rực ánh bình minh
Anh hùng ngã ngựa biết mình chớm yêu ./.

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2007

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2007

Vô Thường và Vĩnh Cửu

Chỉ là một giây thôi
Cánh sao khuya rụng rơi
Đoá quỳnh hương nở rộ
Đó đây khóc lẫn cười.

Chỉ là một giây thôi
Từ hư vô chơi vơi
Thoắt đã ra hiện hữu
Là tôi, và là người.

Chỉ là một giây thôi
Giữa muôn nghìn giây trôi
Vô thường thành vĩnh cửu
Tạ ơn Trời, ơn đời ./.

15.02.1995

Qui Hồi Cố Quận - (Bùi Giáng)

"Hãy qua cửa hẹp mà vào Nước Trời"
(Mt 7, 13-14)

Gò lưng trên chiến mã
Tay ghì chặt gươm đao
Vẫy vùng qua trăm ngã
Cát bụi phủ áo bào.

Hừng hực vượt tiền môn
Uất ức hét kinh hồn
Kiếm cung va loảng xoảng
Cười lên như điên cuồng.

Chiến chinh, hề, chiến chinh
Mịt mờ ải tâm linh
Nhờ nhờ màu tử khí
Sống chết, ai phân minh ?

Đâm nhào vào máu xương
Lầm lì vết tử thương.
A ha, hề, lãng bạt
Loạn mê hay can cường ?

Càng say ta càng điên
Gươm vung lên liên miên.
Ừ, đây chiêu tuyệt mệnh
Trối trăn chi thêm phiền !

Than ôi :
Chiến bào rách tả tơi,
Dũng sĩ mỏi mòn hơi,
Tuấn mã không buồn bước,
Kiếm cung treo rã rời !

Thôi rồi cơn cuồng mê
Tâm thần đau tái tê,
Vươn tay ra nắm lấy
Chỉ trống không thu về !

Hư vô, hư vô, hề !
Não nùng mộng Nam kê
Qui hồi về cố quận
Ngắm trăng soi bên hè.

Mang mang tình sơn khê.
Phá tử hoá si mê.
Tình ơi ! Tình ơi ! hề !

Tu xá Đaminh Tam Hà, 11.02.1995
Thân tặng Anh Đặng Chí San OP.

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2007

Cứu Thế

Từ trên cúi xuống nỗi đau
Bạc đen nhầy nhụa một màu nhân sinh.
Thế gian bảy nổi ba chìm,
Vương chi phiền lụy lênh đênh kiếp người ?
Đầu sông một cánh bèo trôi,
Cuối truông một nhánh rong xuôi vật vờ.
Mỏng manh cọng chỉ sợi tơ,
Tử sinh cách chỉ một bờ cỏn con.
Đáng chi chút phận mỏng giòn,
Một cơn gió thoảng chẳng còn tăm hơi.
Sá chi tiếng khóc câu cười,
Ba sinh gom lại chưa vơi canh tàn.
Thương chi cái nghiệp đa đoan
Mà mang lấy lụy mà quàng lấy đau ?
Mười phương gom một chén sầu
Cớ chi uống trọn cả bầu oan khiên ?

Cây khô dựng đứng trên triền,
Giang tay đón hết ưu phiền nhân gian ./.

15.02.1995

Nỗi Niềm

"Đây Chiên Thiên Chúa,
đây Đấng gánh tội trần gian"

Kiếp người
Mong manh.
Phận người
Lênh đênh.

Biển đời
Mông mênh.
Đường đời
Chông chênh.

Nụ cười
Tan mau.
Ưu phiền
In sâu.

Nghĩa tình
Nhẹ tênh.
Oán thù
Triền miên.

Ai khóc ?
Ai cười ?
Ai trả ?
Ai vay ?

Mở lớn
Đôi tay.
Vươn rộng
Bờ vai.

Ôm hết
Cõi đời.
Gánh trọn
Kiếp người.

Ai khóc ?
Ai cười ?
Ai ngược ?
Ai xuôi ?

Tôi khóc
Mình tôi.
Người cười
Vạn người.

Tôi trả
Cho đời
Món nợ
Người vay.

Ai đắng ?
Ai cay ?
Ai sầu ?
Ai thảm ?

Mình tôi
Tôi dám
Trả nợ
Cho đời.

Người hỡi !
Người ơi !
Hỏi người
Có biết ?

14.02.1995

Hạt Sương và Ánh Quang

(2Cr 4,7)

Ba sông đổ một nguồn
Đầy ắp ngàn muôn ơn
Láng lai tràn khắp cõi
Thấm đẫm mọi tâm hồn.

Chìm sâu trong thánh ân
Hạt sương mờ mong manh
Cưu mang nguồn ánh sáng
Loé lên nơi hồng trần.

Hạt sương quá nhỏ nhoi.
Ánh quang thật chói ngời.
Càn khôn thì rộng khắp.
Sương run lên liên hồi !

Ôi hạt sương là chi :
Giọt nước đầy sân si,
Có đó rồi tan đó
Phân phô để làm gì ?

Hạt sương trong ánh quang
Sáng tràn lên mênh mang
Sáng ngời lên như ngọc
Mặt trời lên, sương tan.

Còn trên cành lá xanh
Một chút nước long lanh
Mặt trời soi sáng lá
Và sương đi yên lành ./.

Tam Hà, 11.02.1995

Hãy Xé Lòng

Áo kia xé rách làm chi,
Mà lòng chai đá cứ y ngày nào!
Xé lòng là xé làm sao?

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2007

Vườn Đêm

Ghết-sê-ma-ni (Lc 22,39-45)

Vườn đêm lạnh
Ướt mồ hôi
Một mình thôi
Sầu tê tái.

Chén khổ ải
Đậm oan khiên
Đắng muộn phiền
Sao uống nổi ?

Vườn đêm tối
Lặng canh thâu
Đẫm âu sầu
Mươn mướt máu.

Cha yêu dấu
Cất hộ con
Gánh tủi buồn
Con phải vác.

Gió
Ào ạt...

Rụng rơi...
Cha,
Cha ơi !
Xin vâng ý ./.

23.01.95

Máu Tim

"Họ sẽ nhìn lên Đấng họ đã đâm thâu" (Ga 19,37)

Quắt quay một nguồn cơn
Đớn đau vùi cô đơn
Thê lương và thảm thiết
Còn xót xa nào hơn ?

Máu sôi trong buồng tim.
Tim ngừng, máu chưa im,
Vết đâm ri rỉ nước
Hòa máu tươi nên tình.

Tả tơi trên giá thô
Xác tàn treo chơ vơ
Tim mở ra toang hoác
Yêu no nê chừng mô !

Điên rồ hay say mê ?
Máu tuôn trào hả hê.
Tình trào ra theo máu,
Yêu trào ra tràn trề.

Máu tim ! Ôi máu tim !
Chảy thành suối thần linh
Mọc cây trời vĩnh cửu
Trái trĩu nặng ân tình ./.

Thương tặng anh chị em TTCG
19.01.1995

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2007

Đêm, Mơ

Ôi lạy Chúa, linh hồn con quạnh quẽ,
Khát khao Ngài, nứt nẻ vết cằn khô.
Với cô đơn và yếu đuối dày vò
Con run rẩy nơi đáy hồn trống vắng.
Đêm hoang vu, đêm cô liêu, tĩnh lặng,
Thấy lòng con thăm thẳm tợ hư vô.
Bước cheo leo chao đảo cạnh vực bờ,
Ôi hiện hữu sao mỏng giòn đến thế?
Không bi lụy, không tuôn tràn mắt lệ
Mà vẫn nghe ứ nghẹn một tim này!
Kiếp phù sinh dù gió thoảng mây bay
Nhưng hiện tại đáng ngàn lần trả giá.
Đêm tịch liêu, còn hồn thì nghiêng ngã
Mà yêu thương vẫn đầy ứ trong lòng.
Vực càng sâu, tình càng thấy mênh mông.
Càng phù sinh, càng thêm yêu da diết.

Ôi lạy Chúa, lạy Tình Yêu Bất Diệt
Xin đào thêm trống vắng ở trong con,
Cho khát mong khoét rộng cửa linh hồn,
Cho day dứt ăn vào trong máu huyết,
Biến cô liêu thành niềm vui diễm tuyệt,
Đổi hoang vu nên hoan lạc vô bờ.
Đêm đen thành sáng trời mơ
Thuyền con về tới bến bờ bình yên./.

12.01.1995

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2007

Cõi Lặng

Yên ắng như lòng không,
Mênh mang trùm mông lung.
Tĩnh mịch giăng muôn trùng,
Hư vô nhoà không trung.

Lao xao niềm cô đơn,
Nao nao muôn ngàn cơn.
Âm thanh nào dập dồn
Hay thinh không véo von ?

Chao ôi là ngất ngây !
Cõi lặng chìm đắm say.
Trống không bỗng tràn đầy.
Sững sờ không dám lay !

Tịch liêu ôm tịch liêu,
Ngơ ngẫn hoà đăm chiêu,
Ngỡ ngàng dâng trời mộng,
Diệu huyền ươm tình yêu ./.

15.01.1995

Tự Tình

Đêm qua trong cõi lặng mênh mông
Có tiếng gì rơi chạm đáy lòng
Xao xuyến bừng lên niềm linh thánh
Lan xa tới tận chốn thinh không ./.

13.01.1995

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2007

Ngẫm Nghĩ


Kính tặng thầy Nguyễn Khắc Dương
Đoá hoa nở giữa đồng không.
Con chim hót giữa mênh mông đất trời.
Sao lấp lánh giữa chơi vơi.
Cá tôm bơi lội giữa khơi nước ngàn.
Vô thường mà lại đa mang,
Thân con giữa chốn trần gian đông người.
Sinh ra để khóc hay cười?
19.01.1995

Nhiệm Thể

Chị bệnh nhân Việt kiều ở kế bên mấy hôm rồi bị sốt nặng,
muốn gặp trước khi 3 anh em chúng tôi ra về.

Chị đau mà em cũng đau,
Đau chung một Xác, một Đầu, một Tim.
Chị nằm im,
còn em thì ngồi lặng thinh
Như hai giọt máu vừa tìm được nhau.
Chị đau, ừ, em cũng đau !
Vâng em cũng bước trên cầu chị đi.
Ghếtsêmani ! Ghếtsêmani !
Chị chia một giọt trong ly của Người.
Một giọt thôi, uống trọn đời.
Một giọt thôi, đủ tới đỉnh đồi Canvê.

Chị đau, còn em tái tê !

Nagia Thủ Đức 1992

Nàng Thơ Ơi, Đợi Nhé!

Trong tuần Linh thao, tôi rất muốn làm thơ,
nhưng sợ kinh động đến tình tôi với Ngài nên đành gác lại.

Nàng Thơ ơi, đợi chờ cho chút nhé !
Chớ ghen tương giờ ân ái của ta.
Vì hôm nay tình ngời lên rất lạ
Làm say mê đến rợn cả linh hồn .
Ta chỉ muốn chết lặng thôi, chẳng muốn gì hơn.
Cho tình ái dập dồn lên như sóng.
Nàng Thơ ơi, xin nàng yên, chớ động
Vỡ tình ta, ai nối lại cho liền !
Men say này là men của thần duyên
Ta vừa uống, đất trời liền im bặt.
Nàng Thơ ơi, hãy khoan, khoan cất lên tiếng hát.
Ta chẳng nghe, chẳng nghe được gì đâu.
Vì trong ta một Tiếng Nói nhiệm mầu
Đã khai mở cho ngàn câu tình tự.
Nàng Thơ ơi, chớ buồn và cũng đừng tư lự.
Ta vẫn thương nàng như thuở mới quen nhau.
Ta với nàng tri kỷ đã từ lâu,
Nên xin chớ giận hờn ta đấy nhé !
Hãy ngồi bên ta, hãy ngồi yên, thật khẽ
Và lắng nghe những tiếng-nói-không-lời.
Đó, nàng thấy không, Quân Vương Tình Ái đã rời ngôi
Hạ cố đến trong lều này nhỏ bé.
Lòng bên lòng, tha hồ mà kể lể.
Mà có kể được gì đâu, chỉ mải miết nhìn nhau,
Như chưa hề được nhìn nhau từ trước !

Nàng Thơ ơi, làm sao nàng đành lòng ghen cho được,
Bởi tình này thật quá đỗi thiêng liêng.

Bởi tình này là Trời-Đất giao duyên,
Là Thơ -Nhạc kết liền trong một thể.

Nàng Thơ ơi, đợi chờ cho chút nhé !
26.06.1992

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2007

Khóc Vì Yêu

Khi nhận bí tích Hoà giải,
tôi đã khóc vì Chúa Giêsu biện hộ cho tôi qua linh mục giải tội.

Khi con đến run run quỳ thú tội
Có ngờ đâu nghe tiếng nói dịu dàng,
Đã không kết tội vương mang
Ngài còn bênh phận lỡ làng con đây.

Lạ thay, tình thật lạ thay,
Ghé vai gánh hết đọa đày nhân gian.
Chiên thiên oai, Chiên cao sang.
Ôi con : một kẻ hoang đàng tả tơi.
Tình ơi ! Con lạy tình ơi !
Làm sao rũ được tội đời oan khiên ?
Tình thiên thu. Tội triền miên.
Tình dung tha. Tội cuồng điên. Bẽ bàng !

Chiên uy linh, Chiên vinh quang.
Đây con : một kiếp lang thang vật vờ.
Ôi tình thơ ! Ôi trời mơ !
Làm sao trở lại bến bờ bình an ?

Lắng tai nghe tiếng dịu dàng
Bỗng dưng nước mắt tuôn tràn vì yêu ./.

15.10.1993

Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2007

Màu Đỏ Hẹn Hò

Trước đây, khi ở Tân Hà - Hàm Tân, trong những năm 75-78,
ngọn đèn chầu đỏ sưởi ấm tình tôi mỗi đêm.
Đêm nay, cũng màu đỏ hẹn hò đó tại nhà chầu Nagia Thủ Đức.

Đỏ ơi là đỏ hẹn hò
Ngày xưa màu đỏ tợ hồ màu son.
Đến nay màu đỏ vẫn còn,
Tình con xin giữ cho son màu tình.
Đỏ đêm nay, đỏ lặng thinh
Bao nhiêu năm vẫn hiển linh một màu.
Dù qua lắm cuộc bể dâu
Nhưng màu hò hẹn là màu thiên thu.

Đỏ ơi là đỏ tương tư !
Đỏ ơi là đỏ thắm từ trong tim !
Ngày xưa màu đỏ đi tìm,
Ngày nay màu đỏ lặng im ngóng chờ.

Mười mấy năm, một tình thơ.
Mười mấy năm, một bến bờ yêu đương.

Đỏ chi mà đỏ lạ thường !

25.6.92

Lời Thiêng

Khi cha Nghị dâng thánh lễ, anh Tám đọc thay các phần ngôn lễ,
nhưng tới lúc truyền phép Thánh Thể,
chính cha đọc với giọng ngọng nghịu vì căn bệnh chết đi sống lại của mình.

Sức hơi giờ đã cạn rồi,
Ơn trời còn nặng, nghĩa đời còn cao.
Lưỡi ơi, rán chút đi nào !
Môi ơi, hãy cố thì thào lời yêu !
Chiều năm xưa, tiệc huyền siêu.
Sáng hôm nay, vẫn tiệc như chiều năm xưa.
Tay run bưng chén mà đưa,
Mời ăn mời uống cho vừa khát khao.
Linh thiêng qua tiếng thì thào ./.

06.10.1993

Tiểu Bạch Am 92

Ba anh em chúng tôi sống tuần Linh thao
tại một túp lều nhỏ quét vôi trắng
ở Tu viện Nagia Thủ Đức, từ 09 - 16.03.1992

Tiểu bạch am ! Tiểu Bạch Am !
Người hẹn cùng tôi một chiều vàng.
Bỏ phố, bỏ thành, lên chốn lạ,
Túp lều nho nhỏ, rước Người sang.

Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Mới đến mà sao tim rộn ràng.
Chưa nói, đã nghe lời ân ái
Thì thầm đâu đó giữa mênh mang.

Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Ba đứa chúng tôi thật ngỡ ngàng :
Hay đây là đỉnh Tabor trước,
Ngắm hiển vinh Người trong ánh quang ?

Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Tôi dỗ hồn tôi : Chớ rộn ràng !
Cứ lặng im đi rồi sẽ biết
Hương tình tha thiết chốn đồng hoang.

Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Run rẩy hồn con chạm tình vàng.
Thưa : Con nào dám lơi lửa mến,
Đây trọn tim con đã sẵn sàng.

Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Thánh Thể, Người ơi, thật dịu dàng.
Con quỳ im lặng mà ngây ngất,
Tình đã lên rồi. Ôi Tình Lang !

Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Đất trời nhè nhẹ chở tình sang.
Chiều nay trên đỉnh Tabor mới
Ba đứa chúng tôi lặng ngỡ ngàng ./.

Hồi ức về Tiểu Bạch Am,
viết tại An Hạ 06.1992

Thứ Ba, 24 tháng 7, 2007

Nào Cùng Nhảy!

Khu du lịch sinh thái Củ Chi

Chờ Sáng

Mặt trời chưa lên
Mà đêm đã cuống cuồng bối rối.
Màn đêm vỡ vụn,
Từng mảnh tả tơi.

Ánh nắng đầu tiên chưa rọi tới
Mà đêm đã trốn chạy rồi.
Giữa nỗi bàng hoàng của đêm đen
Trời đất căng lên chờ đợi
Một buổi Bình Minh tuyệt vời ./.

III Vọng 1987

Lặng Sóng

Cơn sóng hôm nay đã dịu rồi.
Căng buồm lên lướt gió ra khơi.
Biển xanh hiền hậu như lòng Mẹ,
Ru chiếc thuyền con vượt bể đời ./.

Hé Nụ Trinh Nguyên

Búp non mới nhú hôm qua
Sáng nay đã thấy nở ra nụ hồng.
Môi còn ngậm hạt sương trong,
Tim còn ấp ủ hương nồng trinh nguyên.
Thẹn thùng hé nụ cười duyên ./.

III Vọng 1987

Náo Nức

Vui lên Sion, Chúa ngươi sắp tới

Tháng năm Chàng chẳng hẹn hò
Để em cứ đợi, cứ chờ thế kia !
Song thưa lọt ánh trăng khuya,
Một mình ngơ ngẫn, đầm đìa lệ tuôn.
Tiếng gà giục giã đầu thôn
Càng thêm hối thúc tiếng hồn trong em.
Đông phong nhẹ lướt qua rèm
Càng thêm lay động nỗi niềm nhớ mong.

Nhớ Người cỡi áng mây hồng,
Nhớ Người rẽ gió mênh mông vượt trời,
Nhớ Người xuyên nắng hồng tươi,
Nhớ Người đi dựng cuộc đời an vinh.

Hôm kia cánh nhạn đưa tin
Rằng vài hôm nữa Người Chinh Phu về.
Thế mà đợi mãi đợi mê
Chàng chưa thấy về, héo hắt lòng em !

Hừng đông đã rọi qua thềm,
Vầng dương rạng rỡ đã lên trước nhà.
Nghe đâu vang lại bài ca,
Vẳng đâu vó ngựa từ xa vọng về.

Chinh Phu đang vượt sơn khê
Tiếng kèn chiến thắng bốn bề râm ran.

Cài trâm em bước vội vàng
Đi ra đầu xóm đón Chàng hồi hương./.


III Vọng 1987

Mật và Tiếng Cười

Con ong hút nhụy cành hoa,
Còn tôi chia sẻ thịt da của Người.
Con ong góp mật cho đời,
Còn tôi xin góp tiếng cười nhỏ nhoi ./.

12.1987

Về Nguồn

Lần theo dòng nước trong xanh
Đi ngược lên ghềnh tìm ngọn suối tiên.
Uống đi cho hết muộn phiền,
Tắm đi cho sạch nỗi niềm vấn vương.

Đầu nguồn có ngọn suối Thương ./.

III Vọng 1987

Sương Sa

Trời cao, hãy đổ sương xuống...

Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Hớp lấy hơi sương mát đậm đà.
Cho dịu hết đi cơn nóng bỏng,
Để nghe rười rượi cả thịt da.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Mới biết rằng tôi quả thật là
Một kẻ dại khờ, tên phá tử
Để cháy khô lòng, sương vẫn sa.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Căng hết lòng ra kẻo lỡ mà
Một xó xỉnh nào co quắp lại
Không thấm sương trời, đau xót xa.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Hít thở cho bưa, hít đẫy đà.
Cho sạch bớt ngông cuồng ngây dại
Cho tan đi hết nỗi điên tà.
Tôi cảm ơn Trời đổ sương sa,
Tôi chết, vâng tôi chết thật mà.
Không sương, chảy bỏng sao sống nổi ?
Cảm tạ ơn Trời đổ sương sa./.

I Vọng 12.1987

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2007

Phù Vân

Mây vàng, mây đỏ, mây xanh,
Mây tan rồi tụ, mây gần rồi xa.
Mây vẽ bướm, mây thêu hoa,
Quay đi ngoảnh lại mây đà biệt tăm.

Tiếng ai khe khẽ khóc thầm !

12.1987

Nguyệt Thánh

Maria, Trăng của đời tôi.

Có một vầng Trăng rất đỗi cao,
Sáng lên vằng vặc, sáng làm sao.
Sáng cả đất trời, ô là sáng !
Sáng ngợp hồn tôi, sáng dạt dào.

Có một vầng Trăng rất đỗi êm,
Rất đỗi thanh cao, rất đỗi hiền.
Vầng Trăng ngà ngọc, Trăng huyền dịu.
Sáng rạng đời tôi, sáng triền miên.

Có một vầng Trăng rất đỗi trong,
Tinh khiết hơn muôn suối khơi dòng.
Sáng thấu tận cùng nơi u tối.
Sáng xuống hồn tôi, sáng mênh mông.

Có một vầng Trăng rất tinh khôi.
Nguyệt thánh, ôi Trăng của muôn đời.
Tôi nguyện ngước nhìn Trăng ân phúc
Để hướng hồn tôi mãi lên trời.

Nguyệt thánh, ô này Nguyệt của tôi.
Gọi tên, tôi gọi mãi không thôi.
Nguyệt thánh, lạy Trăng Trời Vĩnh Cửu,
Xin hãy là Trăng cứu đời tôi ./.

12.1987

Bụi

Bụi đâu bụi lắm thế này?
Bụi từ trên tóc, bụi đầy xuống vai.
Tôi đi trong bụi miệt mài
Mà lâu vẫn tưởng đi ngoài gió trăng.
Hóa ra mờ mịt bụi giăng
Nên tôi vẫn cứ ngỡ rằng hào quang !
Bụi đâu mà bụi phủ phàng,
Bụi đâu mà bụi ngổn ngang bộn bề !
Bụi dâng ngập cả lối về,
Bụi che cả mắt, bụi mê cả lòng.

Gió ơi, lạy Gió cuồng phong
Thổi lên cuốn hết bụi lòng tôi đi.
Kẻo mà tôi dại tôi si
Tôi vùi chết mất còn chi hỡi trời !

Gió ơi, lạy Gió tôi ơi
Thổi mau cuốn hết bụi đời tôi mang.
Kẻo tôi bụi đã phủ vàng !

II Vọng 12.1987

Khát Khao

Cây hoa khát nước gục đầu,
Cơn mưa đi vắng ở đâu chưa về ?
Hoa khô, hoa héo ủ ê,
Thèm hơi nước mát đến thê thảm lòng.
Mưa ơi, mưa có biết không ?


Mùa Vọng 12.1987

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2007

Nguyệt Lạc Bất Ly Thiên

Trăng kia có rụng xuống ghềnh
Cũng không xa cách trời xanh dịu dàng

Gia-kêu

Gia-kêu :
Có ai tủi phận đến như tôi,
Thấp bé không nom được mặt Người !
Thôi hẳn nhờ cây cao chắp gót,
Miễn sao hưởng kiến được thì thôi.

Chúa Giê-su :
Anh chàng thấp bé dễ thương ơi,
Ai bảo rằng cao mới tới trời ?
Nước Trời không ở đâu xa ngái,
Nước Trời ngay ở tự lòng thôi.

Gia-kêu :
Mời Ngài ghé lại nhà tôi
Cho trời cao hạ xuống đời hàn huyên ./.

IV Vọng, 21.12.1987

Đom Đóm

Đêm đêm đom đóm lập loè
Có xua đi được đêm che cuộc đời ?
Sáng lên một chút. Thế thôi ?


Đêm 17.12.1987

Cành Lá Gãy

"Cây lau bị giập
Ngài không nỡ bẻ."

Nâng niu cành lá gãy trên tay.
Bước chân ai dẫm đạp thế này !
Sao chẳng tiếc cho màu xanh của lá ?
Lá héo mất rồi. Ai có hay ?


18.12.1987

Thứ Tư, 18 tháng 7, 2007

Vu Qui

‘Người yêu tôi khi tôi còn là tội nhân’

Xe hoa đã sẵn kia rồi
Soi gương ngắm lại, ôi thôi sững sờ !
Áo xiêm tơi tả bơ phờ,
Má phai màu phấn, môi mờ màu son.
Đâu rồi dáng ngọc lưng tròn,
Đâu là kiều diễm, đâu còn thướt tha ?
Đầm đìa hai vạt lụy sa.
Tấm thân như thế, ai mà xun xoe !
Càng trông càng thấy não nề,
Càng trông càng thấy ê chề ruột gan.
Phải chi lá ngọc cành vàng,
Thì yêu cho thoả, cho tràn trề yêu !

Chàng rằng : Đừng nói năng nhiều !
Chàng yêu đâu phải mỹ miều mà yêu.

Đã yêu thì cái tiêu điều,
Cái phờ phạc ấy cũng yêu điên cuồng.
Cần chi quốc sắc thiên hương,
Đã yêu thì dẫu tầm thường cũng yêu.
Đã yêu ba bảy cũng liều.
Đã yêu thì biết bao nhiêu mới vừa ?

Xe hoa đã có chàng đưa,
Gạt nhanh giọt lệ mà thưa : Tùy chàng.
Thân này tiều tụy võ vàng,
Chàng yêu thì thiếp theo chàng lên xe.
Bảo về thì thiếp theo về,
Chút duyên còn lại xin thề dâng trao.

Đàn chim ngoài ngõ xôn xao,
Con tim trong thiếp nôn nao lạ thường.
Ô hay cái nghĩa yêu đương
Bừng lên khoé mắt còn vương lệ trào.

Lên xe mà ngỡ chiêm bao ./.


11.1987

Hoa Xuân


Mùa xuân trên đỉnh đồi cao
Có cây diệu vợi nở trào máu tươi.
Dưới đồi đưa mắt trông vời,
Đóa hoa lạ quá, cứ ngời sắc xuân.
Dốc nghiêng dọ dẫm bàn chân,
Leo lên hái cánh hoa xuân đem về ./.

13.01.1988

Chàng Hải Âu Với Đôi Cánh Gãy

Chàng hải âu bé nhỏ
Ôm mộng vượt đại dương
Bay qua biển vô thường
Đến làm tổ trên cành cây vĩnh cửu.

Đường thì xa tắp,
Mãi tít chân trời vẫn chưa thấy bóng đất liền hé lộ.
Đôi cánh gầy guộc đập liên hồi.
Mù khơi.
Cũng mặc, cứ thẳng đường bay tới.

Ngày lại ngày tiếp nối.
Tháng rồi tháng kề nhau.
Khi thì nắng quái, lúc lại mưa sâu,
Có lúc lại dữ dằn bão tố.

Dưới kia thì biển gầm sóng vỗ,
Biển há mồm như muốn hớp lấy cánh chim bay.
Có lúc quang đãng, có lúc lại vần vũ trời mây.
Cũng mặc, cánh chim cứ bay hoài như không hề biết mỏi.

Thế nhưng, chàng cũng chỉ là con hải âu yếu đuối.
Sức hơi nào rồi cũng đến rã rời,
Từng chiếc lông rụng xuống tả tơi,
Và đôi cánh kia bắt đầu rướm máu !

Máu thì máu, cũng mặc, chàng cứ bay mà chẳng hề muốn đậu.
(Dù trên những cánh buồm con cũng có chỗ cho chàng nương náu)
Chàng cứ bay, bay mãi miết không thôi.

Một hôm kia, đôi cánh, than ôi !
Gãy cụp xuống như cành khô trong cơn gió dữ.
Chàng cắn răng cố nén cơn đau để băng mình lên phía trước.
Cánh gãy rồi, sao mà bay được ?
Thế nhưng chàng vẫn cứ bay !

Và ô kìa, lạ kỳ thay
Chàng vẫn bay được dù chỉ là với đôi cánh gãy.

Ngày vẫn còn nối tiếp ngày.
Tháng vẫn còn liền kề tháng.
Đất hiền vẫn chưa ló dạng.
Và chàng hải âu với đôi cánh gãy vẫn còn bay ./.

13.01.1988

Con Sáo

"Hãy ăn năn sám hối
và tin vào Tin Mừng"

"Ai đem con sáo sang sông
Để cho con sáo sổ lồng bay xa !"
Sáo bay, con sáo sa đà,
Ai kêu con sáo về nhà giùm tôi !
Tháng năm tắt bặt tăm hơi,
Nhớ thương con sáo mù khơi lạc đàn.
Thu tan rồi tới đông tàn,
Thấy con én lượn giăng ngang bầu trời.
Én ơi có thấy sáo tôi
Thì xin nhắn giúp đôi lời thở than :
Rằng đông đã hết, xuân sang
Mà sao sáo mãi hoang đàng nơi đâu ?
Có hay những trắng đêm thâu
Có người trằn trọc những sầu những thương ?
Sáo ơi đã lỡ lạc đường
Thì quay nhanh lại kẻo vương lưới người.
Hoa kia đã chớm nụ rồi,
Về mau để đón đất trời vào xuân ./.


27.01.1988
Đông chí Đinh Mão

Giao Duyên - nhạc




Thứ Hai, 16 tháng 7, 2007

Xóm Quê

Xóm tôi may hãy còn trăng,
Còn trời, còn đất, còn hàng rào cây.
Ngó lên còn thấy chim bay./.

Con Sâu

Con sâu nó bảo nó buồn,
Còn tôi, tôi bảo tôi luôn yêu đời.
Con sâu nó sống đơn côi,
Còn tôi, tôi sống với người chung quanh.
Con sâu cắn lá trên cành,
Tôi mang nước tưới cho nhành đâm hoa.
Con sâu thơ thẩn bò ra,
Còn tôi, tôi trở lại nhà của tôi ./.

17.12.1987

Tình Yêu

Riêng tặng anh Xuân Thành

Chữ tình là chữ lặng thinh,
Cho nên yên ắng mới tìm thấy nhau.
Chữ yêu là chữ vô cầu,
Cho nên bỏ hết mới mau tròn đầy.

Ôm cho kín hết hai tay,
Ghì cho thịt nát xương bày thì thôi.
Hỏi ai có thấu tình tôi ?


20.12.1987

Nhà Tôi

Trước nhà có một con kênh
Trong nhà có một mối tình cỏn con.
Con kênh chờ bóng trăng tròn,
Mối tình đợi cuộc thành hôn với Người ./.


18.12.1987

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2007

Tìm Xóm Hoa Mai

Đi cho cuối núi cuối sông,
Hoa mai một xóm ẩn trong vô cùng.

Ngập Ngừng


“Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau,
thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa”
(Luca 9,62)

Đã nghe ra tiếng tỏ tình 
Nghe rồi, vẫn cứ làm thinh ậm ừ. 
Nghe rồi, vẫn cứ chần chừ. 
Vẫn ngài ngại thốt, vẫn ngần ngừ thưa. 
Vẫn còn sợ gió, e mưa. 
Vẫn còn tiếc chút hương thừa đâu đây. 
Con chim còn tiếc cành cây, 
Ánh trăng còn tiếc bóng mây rụt rè. 
 Rằng nghe thì hẳn là nghe 
Mà sao khó hứa, khó thề thế kia! 

11.1987

Vấn Vương

Hạt sương cũng biết thầm thì,
Cỏ cây cũng biết nằn nì nhỏ to,
Gió trăng cũng biết chuyện trò,
Đợi tôi, Người cũng hẹn hò yêu thương.
Nên chăng thì cũng lên đường,
Chiếc neo bỏ lại
Vấn,
Vương,
Bên bờ ./.


11.1987

Cát Vàng

Mũi Né, Phan Thiết



Thứ Tư, 4 tháng 7, 2007

Tình Lặng

Có tình yêu rất thực
Ở tận đáy lòng tôi,
Bỗng dưng Người chạm đến
Tình dậy, tình lên ngôi.

Tình im như hoa nở
Mà hương tình ngất ngây.
Tình thầm như sương đổ
Mà hơi tình đắm say.

Tình lan trong gió.
Tình hoà trong mây.
Tình chen trong cỏ.
Tình lẩn trong cây.

Có tình yêu rất lạ
Trải rộng khắp muôn nơi.
Ai yêu rồi mới rõ
Chuyện tình yêu không lời.

30.04.1988



Ngỡ Ngàng

Sao Người lại nói yêu tôi
Để nghe bối rối, bồi hồi, xôn xao.
Sáng mây thấp,
Chiều mây cao,
Tôi nhìn mà thấy nao nao trong lòng.
Sáng hừng đông,
Mà tối cũng hừng đông,
Tôi nhìn và thấy trong lòng nao nao.
Nước chảy lao xao,
Sóng khẽ thì thào,
Tôi nghe lại thấy nôn nao trong lòng.
Nước lờ lững một dòng,
Thuyền nhẹ lướt mặt sông,
Mà tôi cứ ngỡ thuyền lòng của tôi.
Ôi tình ơi, hỡi tình ơi !
Sao Người chọn lấy đời tôi hỡi Người ?

Phương Bắc đầy ắp sao trời,
Tôi nhìn bỗng thấy một ngôi rạng ngời.

Sao ơi !
Nầy hỡi Sao ơi !
Xin Sao gìn giữ tình tôi mặn nồng.
Để cho sáng cũng hừng đông.
Mà đêm đến cũng hừng đông cuộc tình.

Cúi đầu tôi cứ lặng thinh
Để nghe Người Ấy tỏ tình cùng tôi.
Ôi Người ơi !
Hỡi Người ơi !
Sao Người lại chọn đời tôi hỡi Người ?

11.1987



Thứ Ba, 3 tháng 7, 2007

Hờn Dỗi


(Hô-sê 2,15-22; 14,5-8)

Con trăng ngủ dưới dòng sông,
Con đò gọi mãi mà không trả lời.
Con đò giận, bỏ ra khơi.
Con trăng hoảng hốt rụng rời con tim.
Tim trăng từng mảnh im lìm
Trôi ra biển lớn để tỉm đò con.
Con đò quay mặt dỗi hờn,
Con trăng níu lại van lơn đủ điều.
Con đò không nén được yêu
Vớt con trăng vỡ nâng niu trong lòng...

Con đò trở lại dòng sông
Con trăng yên ngủ ở trong con đò.

09.02.1988

LỜI đã làm người


Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời.
Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta. (Ga 1,1.14)

Hạnh ngộ


"Họ đã đến xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy"
 (Ga 1,39)

Bởi chưng tôi gặp được Người,
 
Nên tôi cứ nói, cứ cười huyên thuyên. 
Phải đâu tôi cố làm duyên, 
Nhưng tôi vui quá, ưu phiền làm sao? 
Gặp Người dạ cứ nao nao. 
Tôi cười tôi nói phải nào tại tôi! 
Ai yêu mà lại không vui? 

17.01.1988

Tình Gọi

Qua sông có một chuyến đò,
Qua đời có buổi hẹn hò đầu tiên.
Mau lên kẻo hụt tình duyên
Lấy chi mà nối cho liền ái ân?
Lỡ đò thì đứng tần ngần,
Lỡ tình đành phải phân vân một đời.
Nhanh lên hỡi bạn tình ơi!

23.01.1988

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2007

Vui Thú Miền Quê

Khu du lịch sinh thái Củ Chi

Nhân

Được vào trong cõi nhân sinh
Phù vân là thế, nhưng tình thâm sâu.
Chữ "Nhân" là chữ làm đầu.






Nắng

Sáng nay trên ấy nắng làm sao?
Tôi ở dưới đây nắng ngạt ngào.
Nắng ấm sưởi lòng tôi cũng ấm,
Mấy kẻ quanh tôi ửng má đào.

Tôi ra đầu ngõ: nắng vàng tươi.
Ai nấy vui lên rộn rã cười.
Nắng chiếu long lanh trong đôi mắt,
Nắng đậu trên môi ánh hồng tươi.

Tôi ra phố chợ: nắng bừng lên.
Kẻ bán người mua dưới nắng hiền.
Nắng ôm tất cả, hôn tất cả.
Có kẻ ngây người, nét ngạc nhiên.

Tôi ra đồng ruộng: nắng tràn tuôn.
Cây lá hôm kia ủ rũ buồn,
Sáng nay chỗi dậy vui cùng nắng,
Đàn bướm vui lây, lượn chập chờn.

Tôi đi tôi tắm nắng vàng tươi,
Cho nắng tô thêm đẹp cuộc đời.
Chợt bỗng nghe bài ca của nắng:
'Nắng đến, ai ơi, nắng tự Trời'.


12.1987

Gió

Gió muốn thổi đi đâu thi thổi...

Gió đâu Gió thổi lạ thường,
Gió đâu vào tận bên giường nỉ non.
Gió đâu vào tận trong hồn
Mà nghe xao xuyến như tuồng tiếng Ai.
Gió đâu Gió suốt đêm dài.
Gió đâu mà thổi từ đoài đến đông.
Gió đâu rung động cõi lòng
Mà nghe vời vợi cả vùng linh thiêng.

Chắp tay lạy Gió diệu huyền
Cho tôi tới bến tình duyên đợi chờ,
Cho tôi chạm được trời mơ
Để tôi ngỏ hết lời thơ tâm tình.

Chắp tay lạy Gió thần linh
Cho tôi no thoả mối tình ước ao.

11.1987

Thứ Năm, 28 tháng 6, 2007

GIAO DUYÊN

Bao giờ nhạc là thơ?
Trăng gác núi trông chờ.
Mây bay đời phiêu dạt.
Gió buồn ru hững hờ.

Bỗng dưng gió ngẩn ngơ
Xui trăng vàng thảng thốt
Gom mây kết lời thơ
Thành bài ca thánh thót.

Bây giờ nhạc là thơ
Trăng thôi hết đợi chờ
Cho gió về mở hội
Mây xe kết mộng mơ.