Thứ Tư, 15 tháng 8, 2007

Cứu Thế

Từ trên cúi xuống nỗi đau
Bạc đen nhầy nhụa một màu nhân sinh.
Thế gian bảy nổi ba chìm,
Vương chi phiền lụy lênh đênh kiếp người ?
Đầu sông một cánh bèo trôi,
Cuối truông một nhánh rong xuôi vật vờ.
Mỏng manh cọng chỉ sợi tơ,
Tử sinh cách chỉ một bờ cỏn con.
Đáng chi chút phận mỏng giòn,
Một cơn gió thoảng chẳng còn tăm hơi.
Sá chi tiếng khóc câu cười,
Ba sinh gom lại chưa vơi canh tàn.
Thương chi cái nghiệp đa đoan
Mà mang lấy lụy mà quàng lấy đau ?
Mười phương gom một chén sầu
Cớ chi uống trọn cả bầu oan khiên ?

Cây khô dựng đứng trên triền,
Giang tay đón hết ưu phiền nhân gian ./.

15.02.1995

0 nhận xét: