(Phaolô trở lại)
Tưởng đâu đã vững yên cương
Nào ngờ lăn lóc bên đường thảm thê!
Hai tay quờ quạng tư bề:
Chao ôi sáng quá đến ghê rợn lòng!
Thôi rồi, bóng tối mông lung
Trùm lên đôi mắt anh hùng ruổi rong!
Trong đêm bỗng nhỏ lệ lòng,
Bỗng nghe Tiếng Nói âm thầm vọng lên.
Ngựa hoang trở vó ngoan hiền
Giấc mơ cuồng nộ biến nên chuyện tình.
Đêm đen rực ánh bình minh
Anh hùng ngã ngựa biết mình chớm yêu ./.
Thứ Ba, 28 tháng 8, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét