Hoảng hốt, tôi níu lấy áo Mẹ tôi…
“Chim kêu côi núi túi rồi
O không toan liệu, o ngồi rứa răng” *
Rứa răng chừ** biết mần*** răng?
Mất tia nắng đỏ, níu con trăng vàng.
Nửa đêm vượn hú râm ran
Tiếng kêu thê thiết đến tan nát lòng.
Giằng tay bứt sợi tơ hồng
Buộc con trăng lại trong phòng quạnh hiu.
Vượn kêu thì mặc vượn kêu
Đã ra răng rứa, phải liều rứa răng.
Hai tay bấu chặt con trăng
Nửa đêm khuya khoắt ánh trăng sáng ngời.
Chim kêu trên núi sáng rồi,
Nhìn ra thấy phía chân trời hừng đông.
25.07.1988
* Phỏng thơ dân gian miền Trung có nghĩa là:
“Chim kêu trên núi tối rồi
Cô không toan liệu, cô ngồi thế sao?”
** giờ
*** làm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét