Trời cao, hãy đổ sương xuống...
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Hớp lấy hơi sương mát đậm đà.
Cho dịu hết đi cơn nóng bỏng,
Để nghe rười rượi cả thịt da.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Mới biết rằng tôi quả thật là
Một kẻ dại khờ, tên phá tử
Để cháy khô lòng, sương vẫn sa.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Căng hết lòng ra kẻo lỡ mà
Một xó xỉnh nào co quắp lại
Không thấm sương trời, đau xót xa.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Hít thở cho bưa, hít đẫy đà.
Cho sạch bớt ngông cuồng ngây dại
Cho tan đi hết nỗi điên tà.
Tôi cảm ơn Trời đổ sương sa,
Tôi chết, vâng tôi chết thật mà.
Không sương, chảy bỏng sao sống nổi ?
Cảm tạ ơn Trời đổ sương sa./.
I Vọng 12.1987
Thứ Ba, 24 tháng 7, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét