Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 25: Nơi điều tốt khả giác

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 25
NƠI ĐIỀU TỐT KHẢ GIÁC

Chương này bàn về những thiệt hại linh hồn phải chịu một khi để cho lòng muốn được vui thỏa nơi những điều tốt khả giác.

1 - Trước hết, nếu linh hồn không đặt mình vào tăm tối, không dập tắt sự vui thỏa có thể nảy sinh từ các sự vật khả giác, không qui nó về Thiên Chúa thì sẽ gặp phải mọi thứ tệ hại chung mà chúng tôi đã nói, phát sinh do bất cứ thứ vui thỏa nào khác, tức là từ những sự vật khả giác. Những tệ hại ấy là: lý trí bị tăm tối, tâm linh bị nguội lạnh và chán chường... Đặc biệt phải nói rằng thứ vui thỏa này còn có thể khiến linh hồn trực tiếp rơi vào nhiều tệ hại cả về mặt tâm linh, thể chất lẫn khả giác.

2 - Thứ nhất, do chẳng chịu chối bỏ sự vui thỏa nơi các thụ tạo hữu hình để tiến lên với Thiên Chúa, người ta có thể tiếp tục rơi vào sự hão huyền trong tâm, lơ đãng trong trí, lòng ham hố vô trật tự, tính thiếu lương thiện, buông xuôi cả nội tâm lẫn bên ngoài, nhơ uế trong tư tưởng, và tính ghen tỵ.

3 - Sự vui thỏa vì nghe những chuyện vô ích sẽ trực tiếp đưa đến tưởng tượng bị lệch lạc dẫn đến tính nói hành, tính ghen tuông, xét đoán bừa bãi, tư tưởng hỗn độn và tự đấy sẽ nảy sinh ra hằng loạt những tệ hại gớm ghiếc khác.

4 - Sự vui thỏa với những hương vị dịu dàng sẽ khiến ta ghê tởm kẻ nghèo khổ, là điều đi ngược với giáo lý Chúa Kitô, ngược với tinh thần phục vụ, lòng không thuận phục trong những điều khiêm nhường, vô cảm tâm linh, ít nhiều tùy theo mức độ mê thích.

5 - Sự vui thỏa với các món ăn ngon sẽ trực tiếp làm phát sinh ra tính tham ăn và say sưa, giận dữ, bất hòa, thiếu bác ái với cận nhân và những kẻ nghèo khổ, tựa gã giàu trong Tin Mừng ngày nào cũng yến tiệc linh đình trước mắt anh chàng nghèo khổ Lazarô (Lc 16,19). Từ đó sẽ phát sinh những hỗn loạn thể xác, các tật bệnh và những xung động xấu xa do sự gia tăng những khích thích của thói ham nhục dục. Điều ấy cũng trực tiếp tạo ra sự ươn lười thậm tệ, tắt mất niềm hâm mộ các thực tại tâm linh đến nỗi người ta không còn khả năng hưởng nếm hoặc lưu tâm suy luận đến chúng nữa. Sự vui thỏa này cũng tạo nên sự lệch lạc nơi các giác quan khác cũng như nơi tâm hồn, đưa đến chỗ bất mãn đối với nhiều việc.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

0 nhận xét: