QUYỂN 3
CHƯƠNG 30
VỀ CÁC ĐOÀN SỦNG (1) * (tiếp theo)
VỀ CÁC ĐOÀN SỦNG (1) * (tiếp theo)
4 - Về ơn ích thứ nhất, thuộc phương diện vật chất, các việc làm và phép lạ siêu nhiên được xem là ít đáng hoặc không đáng cho linh hồn vui thỏa. Nếu loại trừ phần ơn ích tâm linh ra, chúng sẽ chỉ còn ít quan trọng hoặc chẳng quan trọng gì cả đối với con người. Bởi lẽ tự chúng, chúng không phải là phương thế nối kết linh hồn với Thiên Chúa. Chỉ có đức mến mới nối kết được. Thế nhưng người ta có thể thực hiện các việc và các ơn siêu nhiên ấy mà không ở trong tình trạng ơn thánh và đức mến; dù vẫn thật sự là chính Thiên Chúa ban cho họ các ơn ấy như trường hợp ngôn sứ Balaam (x. Ds 2,20) và trường hợp vua Salômôn. Cũng có người, như trường hợp Simon Phù Thủy, làm được những điều ấy cách giả tạo nhờ ma quỷ (x. Cv 8,9-11), hoặc do những năng lực tự nhiên bí mật khác. Chỉ những công việc và kỳ công nào sinh ích cho kẻ thực hiện chúng mới đích thực là ân sủng Thiên Chúa ban. Còn những chuyện kỳ lạ không kèm theo ơn ích tâm linh và trường cửu, thì thánh Phaolô nói rõ: "Giả như nếu tôi nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần mà không có đức mến thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm chọe xoang xoảng. Giả như tôi được nói tiên tri và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu và nếu tôi có đức tin toàn vẹn đến độ chuyển dời núi non mà không có đức mến tôi vẫn chỉ là không" vv... (1Cr 13,1-2).
Tự hào về công việc mình đã làm theo kiểu ấy, nhiều người muốn xin Chúa Kitô ban vinh quang sẽ thưa Ngài: "Nào chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao?" Nhưng Chúa sẽ trả lời họ: "Xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác!" (Mt 7,22-23).
5 - Như vậy, người ta nên vui thỏa không phải vì mình có được và đang hưởng dùng những ơn ấy nhưng chỉ vì từ đó mình đã rút ra được hoa quả tâm linh thứ hai, tức là đã nhờ chúng mà có thể phụng sự Thiên Chúa với một đức mến chân thực là thứ sẽ sinh hoa kết quả trong cuộc sống đời đời. Do đó, khi thấy các môn đệ hí hửng vui thỏa vì xua trừ được ma quỷ, Chúa Cứu Thế đã trách họ: "Các con chớ vui thỏa vì đã khuất phục lũ quỉ ma nhưng hãy vui thỏa vì tên các con được ghi vào sách hằng sống" (Lc 10,20). Theo thần học chính thống, lời này muốn nói: “Hãy vui thỏa nếu tên các con được ghi vào sách hằng sống”. Thế nên phải hiểu rằng người ta chỉ được vui thỏa khi đi trên con đường đưa tới sự sống tức là làm các công việc trong đức mến. Thử hỏi những việc không làm vì lòng mến Chúa nào ích gì và đáng giá gì trước nhan Ngài? Lòng mến sẽ không hoàn thiện nếu nó không mạnh mẽ và kín đáo thanh tẩy sự vui thỏa nơi mọi vật để chỉ vui thỏa nơi việc làm tròn thánh ý Thiên Chúa mà thôi. Chỉ theo cách ấy, lòng muốn mới được nên một với Thiên Chúa qua những điều tốt siêu nhiên này.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét