ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3
CHƯƠNG 22
NƠI NHỮNG ĐIỀU TỐT TỰ NHIÊN (2) (tiếp theo)
3 - Tuy nhiên hãy trở lại điều tệ hại thứ hai nói trên. Tệ hại này hàm chứa nơi nó vô số tệ hại khác, mặc dù ta không thể dùng bút mực hay lời nói để diễn tả cho rành rẽ hết. Những tệ hại ấy quá rõ. Làm sao không nhận ra được những tệ hại lớn lao phát sinh do việc đặt sự vui thỏa vào cái duyên dáng và sắc đẹp tự nhiên? Mỗi ngày ta đều nghe thấy xảy ra biết bao chuyện bi thảm chỉ vì lý do ấy! Biết bao vụ giết người, bao chuyện ô nhục, bao vụ phỉ báng, bao vụ phá sản, bao vụ ghen tương và tranh chấp, bao vụ ngoại tình hãm hiếp và thông dâm; bao người thánh thiện bị té ngã, đến nỗi người ta ví họ với "một phần thứ ba của các tinh tú trên trời bị đuôi con cựu xà xô xuống đất" (Kh 12, 4), với "khối vàng ròng bị mất vẻ bóng sáng ban đầu vì rơi vào bùn nhơ", với những người danh giá quí phái của Sion từng khoác y phục vàng ròng giờ bị coi như bình đất vỡ tan tành (x. Ac 4,1-2).
4 - Có chỗ nào mà thứ nọc độc của tệ hại này không lan tới? Và có ai không từng uống nhiều ít nơi cái chén mạ vàng của mụ đàn bà Babylon trong sách Khải Huyền? (x. Kh 17,3). Sự kiện mụ leo lên ngồi trên con mãnh thú khổng lồ bảy đầu và mười triều thiên cho ta hiểu rằng khó người nào dù quí phái hoặc dân dã, thánh thiện hay tội lỗi mà không bị mụ cho uống rượu của mụ, và bị mụ khuất phục trái tim một cách nào đó, như lời đoạn ấy về mụ sau đây: "Vua chúa trần gian đã làm chuyện gian dâm với nó, và những người sống trên mặt đất đã say vì thứ rượu là sự gian dâm của nó" (Kh 17,2).
Mụ bá chủ muôn nước kể cả các chức vụ tối cao và lừng danh trong đền thánh và cả chức tư tế thần linh, bằng cách đặt cái chén ghê tởm của mụ vào tận nơi thánh (x. Đn 2,27). Hầu như khó tìm được một dũng sĩ nào không bị mụ cho uống ít nhiều thứ rượu trong chén mụ tức là sự vui thỏa hão huyền nói trên. Bởi đó mới có lời nói rằng: “Tất cả vua chúa trên mặt đất đều hóa say sưa vì thứ rượu này”. Thật rất ít người, cả trong những người thánh thiện nhất, không bị mê hoặc và bị quyến rũ cách nào đó bởi của uống “hoan lạc” và cái thích thú của sắc đẹp và nét duyên dáng tự nhiên.
5 - Cần chú ý đến cụm từ “họ đã say” nơi bản văn. Bởi vì, chỉ cần nhắp một chút thứ rượu hoan lạc này lập tức trái tim người ta bị trói buộc và si mê khiến lý trí trở thành tăm tối, y hệt những người say rượu vậy. Đến nỗi, nếu người ta không dùng ngay tức khắc một thứ thuốc giải độc để hóa giải cho nhanh thì sự sống của linh hồn sẽ bị lâm nguy. Bởi lẽ sự yếu nhược tâm linh sẽ tăng lên và đưa đến cho linh hồn một đại họa đến nỗi, khác nào Samson sau khi mắt bị chọc thủng và bộ tóc mang sức mạnh buổi đầu bị cắt, linh hồn sẽ thấy mình bị dồn ép, bị thành tù nhân của quân địch, phải quay cối xay đá và rồi có lẽ sẽ phải chết cái chết thứ hai của Samson, chết cùng với lũ quân thù của ông ta (x. Tl 16,19¬31). Xưa Samson đã tác hại về thể lý, còn ngày nay nhiều người chuốc phải tệ hại này về mặt tâm linh do uống phải rượu của niềm vui thỏa nói trên. Rồi quân địch sẽ đến nói với linh hồn trong cơn ê chề của nó, những lời mà bọn Philitinh đã nói với Samson: "Chẳng phải ngươi đã từng phá vỡ những cạm bẫy kiên cố, đã từng xé toạc hàm sư tử, từng giết ngàn quân Philitinh, từng phá tung các cổng thành và từng tự giải thoát khỏi tất cả thù địch của ngươi đấy sao?...
6 - Để kết luận, chúng ta hãy đưa ra những liều thuốc giải cho thứ độc dược này. Ngay khi lòng ta cảm thấy bị lôi cuốn tới sự vui thỏa hão huyền của những điều tốt tự nhiên ấy, cần phải nhớ rằng vui thỏa về bất cứ điều gì ngoài việc phụng sự Thiên Chúa chỉ là hão huyền và sẽ gặp phải hiểm nguy tệ hại biết bao. Hãy xem xét kỹ tệ hại các thiên thần từng gánh chịu vì thỏa lòng phỉ chí về nét đẹp và những điều tốt tự nhiên của mình nên đã bị đẩy xuống vực thẳm địa ngục. Hãy nhớ chính cái hão huyền ấy hằng ngày vẫn đang gây ra biết bao tệ hại cho nguời ta như thế. Bởi thế, phải kịp thời sử dụng cái phương dược mà thi sĩ Ovide đã khuyên những kẻ mới bắt đầu vấn vương sự vui thỏa nói trên: "Hãy vội vàng áp dụng phương dược này ngay từ đầu, nếu để các tai họa đủ thời gian tăng trưởng trong lòng rồi, thì phương dược thuốc men kể như đã quá muộn" (Ovide Remedia Amoris I, 91-92). Nhà hiền triết cảnh cáo: "Nhìn rượu làm chi: rượu màu đỏ hồng, óng ánh trong ly, rồi trôi xuống cổ. Nhưng rốt cuộc, rượu như rắn cắn, như nọc độc hổ mang" (Cn 23,31-32).
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét