Thứ Tư, 18 tháng 7, 2007

Vu Qui

‘Người yêu tôi khi tôi còn là tội nhân’

Xe hoa đã sẵn kia rồi
Soi gương ngắm lại, ôi thôi sững sờ !
Áo xiêm tơi tả bơ phờ,
Má phai màu phấn, môi mờ màu son.
Đâu rồi dáng ngọc lưng tròn,
Đâu là kiều diễm, đâu còn thướt tha ?
Đầm đìa hai vạt lụy sa.
Tấm thân như thế, ai mà xun xoe !
Càng trông càng thấy não nề,
Càng trông càng thấy ê chề ruột gan.
Phải chi lá ngọc cành vàng,
Thì yêu cho thoả, cho tràn trề yêu !

Chàng rằng : Đừng nói năng nhiều !
Chàng yêu đâu phải mỹ miều mà yêu.

Đã yêu thì cái tiêu điều,
Cái phờ phạc ấy cũng yêu điên cuồng.
Cần chi quốc sắc thiên hương,
Đã yêu thì dẫu tầm thường cũng yêu.
Đã yêu ba bảy cũng liều.
Đã yêu thì biết bao nhiêu mới vừa ?

Xe hoa đã có chàng đưa,
Gạt nhanh giọt lệ mà thưa : Tùy chàng.
Thân này tiều tụy võ vàng,
Chàng yêu thì thiếp theo chàng lên xe.
Bảo về thì thiếp theo về,
Chút duyên còn lại xin thề dâng trao.

Đàn chim ngoài ngõ xôn xao,
Con tim trong thiếp nôn nao lạ thường.
Ô hay cái nghĩa yêu đương
Bừng lên khoé mắt còn vương lệ trào.

Lên xe mà ngỡ chiêm bao ./.


11.1987

0 nhận xét: