Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Chuyện Người Chèo Thuyền (1)

1.

Nhân mạnh tay khua mái dầm, chiếc thuyền nan tách ra khỏi bờ, men theo con kênh tẻ, hướng mũi ngược dòng sông Lớn. Phía trời đông, những tia sáng đầu ngày bắt đầu chiếu lên rực rỡ. Cảnh bình minh làm cho tâm hồn Nhân cảm thấy thư thái và hứng khởi. Bình minh bao giờ cũng đẹp và cũng mới. Cứ mỗi sáng thức dậy, trời đất lại trao tặng con người một vận hội mới, cho dù đó là một vận hội với nhiều thuận lợi xuôi chảy hay là một vận hội với bao thử thách trắc trở. Với Nhân, cái hấp dẫn của một ngày mới là ở đó: nó cung cấp cho chàng một chuỗi thời gian tinh khôi để chàng có thể dệt nên tác phẩm độc đáo là cuộc đời của chàng, một cuộc đời sẽ hoà quyện với bao nhiêu cuộc đời khác để làm nên bản hoà tấu vĩ đại của nhân loại, bản hoà tấu có lúc vui tươi bay bổng và cũng có khi sầu thảm ủ ê, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì đối với chàng đó vẫn luôn là bản hoà tấu tuyệt vời.

Hôm nay không phải là ngày nước lớn, cũng chưa phải là ngày nước ròng, con kênh êm ả trôi xuôi với vài gợn sóng lăn tăn. Nhân thong thả chèo thuyền nan theo con nước nhẹ. Hai bên bờ thật thanh vắng yên tĩnh. Khu vực này không có dân cư, chỉ có cây cối mọc hoang nên cảnh vật thanh bình đến lạ lùng. Những buổi đầu ngày, Nhân rất thích chèo thuyền ngang những khu vực hoang vắng như thế, nó khiến tâm hồn chàng thoáng đãng và như được hoà nhập vào thiên nhiên. Cái thiên nhiên hoang dã sao mà có sức cuốn hút đến lạ lùng. Nó không nói gì mà sao như có vô vàn tiếng nói cất lên từ khắp nơi. Càng lắng tai nghe, càng để mắt nhìn lại càng nghe thấy nhiều điều mà những lúc bình thường chàng không thể nào nghe thấy được. Thiên nhiên có cách trò chuyện rất đặc biệt, hết sức gần gũi nhưng cũng hết sức đòi hỏi người bạn của nó phải lắng nghe với trọn tấm lòng. Nếu chỉ nhìn bằng mắt và chỉ nghe bằng tai thì dường như thiên nhiên chỉ là một không gian câm lặng mà thôi!

Chiếc thuyền nan vẫn từ từ lướt đi. Thỉnh thoảng mấy cụm lục bình xuôi theo dòng nước va vào mạn thuyền rồi lại dạt ra ngoài. Một vài con cá quẫy nhẹ ở xa xa. Dòng nước cứ êm trôi một cách bình lặng. Đột nhiên có tiếng chim hót lảnh lót ở phía trước. Nhân ngừng chèo lắng nghe. Tiếng chim vang lên như bài ca vui nhộn của đứa trẻ đang hồn nhiên hát. Cái không gian tĩnh mịch bỗng dưng sinh động hẳn lên, tương tự như khoảng sân trường vắng lặng trở nên huyên náo vui tươi khi trẻ con xúm lại nô đùa. Nhân nín thở lắng nghe. Tiếng chim hót tuyệt quá, nó trong veo và lanh lảnh bay toả trong không gian. Dường như tiếng hót cũng nhún nhảy theo điệu múa của con chim thì phải? Nhân buông mái dầm, lấy tay khoát thật nhẹ vào dòng nước để đưa thuyền nhích lần tới lùm cây ven bờ nơi tiếng hót phát ra. Cái cành tràm hơi xà xuống trên mặt nước. Chắc là con chim đang nhảy múa trên đó? Nhân nghiêng đầu nhìn thật kỹ. Đây rồi! Thì ra đó là một chú chim xanh nhỏ xíu. Chú chỉ bằng chừng ngón tay cái thôi. Cái mỏ nhọn cũng bé xíu, cong cong dễ thương, đang há ra hết cỡ để tha hồ ca hát. Chú vừa hát vừa múa, nhảy tưng tưng từ cành này sang cành khác, đôi cánh vỗ vỗ ra chiều khoái chí. Chú múa hát một cách hồn nhiên, không đỏm dáng, không ỏng ẹo mà sao hút cả hồn Nhân vào đó. Nhân im lặng để cho lòng mình bay bổng với chú chim bé xíu đáng ngưỡng mộ kia. Hình như âm nhạc đang tràn ngập không gian chung quanh chàng và đang chiếm ngự tâm hồn chàng.
***

0 nhận xét: