Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2008

Chuyện Người Chèo Thuyền (4)

4.

Quan bưng cái khay trà ra. Bộ đồ trà của Quan tráng men màu xanh biếc, trông bắt mắt và sang hơn bộ đồ trà của Nhân, nhưng Nhân vẫn có cảm giác uống trà bằng chén đất nung thú vị hơn. Con người ta thật là rắc rối, mỗi người mỗi sở thích. Nếu ai cũng nhất quyết bảo vệ cho bằng được sở thích của mình thì thật là khó sống.

Quan rót một ít nước sôi tráng bình và hai chén trà cho nóng, rồi cho trà vào pha một bình thật đậm. Hương trà bốc lên rất dễ chịu. Cái hơi nóng bốc lên từ bình trà tạo cảm giác thanh thoát. Cứ lúc nào ngồi trước một bình trà đang bốc hơi là Nhân đều cảm thấy thoải mái như thế. Hèn gì các cụ nhà ta ngày trước ưa đàm đạo bên bàn trà. Các cụ cũng có lúc vui vầy bên chung rượu, nhưng chắc các cụ uống rượu khác với cung cách dô trăm phần trăm mà Nhân vẫn thấy nơi các quán nhậu ngày nay.

Nhân bưng chén trà lên, để hương trà toả vào mũi, rồi nhấp một ngụm nhỏ, cho vị trà đậm đà ngấm dần vào cuống họng. Chàng hỏi bạn:
- Dạo này má cậu có khoẻ không?
- Bà cụ vẫn khoẻ. Thỉnh thoảng nhớ nghề, bà vẫn ngồi đan bàng.

Má Quan đang ở với vợ con Quan trong xóm. Đất vườn nhà Quan khá rộng, do ba má Quan tạo lập đã lâu. Lúc ba Quan còn sống, ông chăm chút cái vườn rất kỹ, mấy gốc cây ăn trái năm nào cũng trĩu cành, rau ráng thì xanh mướt. Sau khi ông qua đời, nhiều cây tàn héo dần. Người ta nói đôi khi cây cối quen hơi người, khi người chăm sóc ra đi, cây cối buồn rũ và chết. Nhân nghĩ có lẽ khi chăm sóc, người đã chuyền cái điện âm dương của mình vào cây như kiểu người ta sạc bình accu. Khi không còn được sạc, cây mất điện âm dương mà chết. Chẳng biết có hợp lý không. Nhưng trong thực tế Nhân đã chứng kiến mấy trường hợp như thế. Con người ta với vạn vật có liên hệ mật thiết với nhau thì đồng cam cộng khổ cũng chẳng có gì lạ.

Hồi trước xóm này chuyên nghề đan bàng. Họ vừa trồng bàng vừa đi mua thêm bàng ở các làng lân cận về để đan giỏ và chiếu. Người ta gọi cái giỏ bàng là cái tụng. Cọng bàng dài và tròn, phải giã cho dập dẹp ra, sau đó phơi khô rồi đan. Đan chiếu bàng thì gọi là đương đệm. Cái âm thanh giã bàng trong đêm nghe trầm bỗng như tiếng đàn t'rưng. Nhất là những đêm sáng trăng, tiếng trầm bỗng vang lên khắp xóm cứ như âm thanh ngày hội. Trước kia, nghe người ta hát: "Tiếng ai giã bàng nhịp nhàng như tiếng lòng tôi", Nhân cứ thắc mắc không biết người ta giã trái bàng ra để làm gì mà giã nhiều thế. Sau này Nhân mới biết là mình lầm to. Thế mới rõ là trong cuộc đời cái mình chưa biết nó mênh mông dường nào.

Tụng và đệm bàng tuy quê mùa dân dã nhưng cũng có lắm điều hay. Đệm bàng nằm rất dễ chịu, trời nóng thì đệm mát mà hút mồ hôi, còn trời lạnh thì nó cũng giữ hơi ấm, không như chiếu nylon, nóng thì càng nóng thêm và lạnh thì càng nghe lạnh tanh. Có vẻ vô tình lắm. Tụng đệm xài hư cứ đem quẳng sau hố rác, ít lâu sau nó mục thành phân, đem bón cây cũng tốt. Tiếc một điều là lúc này người ta ít xài tụng đệm bàng vì trông nó nhà quê quá. Họ khoái xài đồ nylon hơn. Nhưng đồ nylon xài hư rồi thì vất đâu nằm đấy, một hồi đầy cả vườn, không biết lúc nào mới rã ra. Rồi cái nylon cũng làm cho xóm đương đệm phải điêu đứng. Ngày nay chẳng còn mấy ai biết giã bàng đương đệm nữa. Kể cũng tiếc thật.
***

0 nhận xét: