Thứ Tư, 28 tháng 6, 2017

Hành Trình Tâm Linh: Những nơi Cư trú Thứ Năm: linh hồn tác hợp với Chúa


5. Những nơi Cư trú Thứ Năm: linh hồn tác hợp với Chúa

5.1. Những nơi Cư trú Thứ Năm là gì?

Việc tiến vào những nơi Cư trú Thứ Bốn được xem như một cú sốc đối với người trải nghiệm đời sống tâm linh. Họ thật sự đi từ một thế giới này sang một thế giới khác. Thế rồi, dần dần, sau khi – và ngay cả trong khi – gặp những thử thách mà chúng ta sẽ thấy ở phần sau nữa, linh hồn tiến vào trong sự hợp nhất thường xuyên hơn với Chúa ngay tại trung tâm con người mình. Chúa ngự đến trong linh hồn, lấy linh hồn làm nơi cư ngụ của Ngài. Chúa trở nên thân thiết với chúng ta hơn cả chúng ta thân thiết với chính mình. Ta cảm nhận về mình rõ hơn bất cứ lúc nào trước đó, con người của ta tự tỏ lộ một cách đích thực và giản dị mà chúng ta chưa hề biết tới. Ta trở nên đơn sơ, nhiều thương tích được chữa lành, ta tìm được con người thật của mình. Đôi khi ta có tâm tình ngược lại, ta thấy mình được đặt vào trong Trái Tim Chúa. Vả lại hai ấn tượng này hoàn toàn không có gì đối nghịch nhau cả.

Ta không phải khổ sở nhắc cho mình ý thức về sự hiện diện này của Chúa “trong bầu trời của linh hồn mình”, như thánh Élisabeth Chúa Ba Ngôi đã nói. Linh hồn như bị Chúa chinh phục. Toàn thể phần thượng đẳng càng lúc càng bị sự hiện diện này xâm chiếm. Dù ta không biết rõ Chúa ở đâu trong linh hồn và Chúa làm gì nơi ấy, nhưng ta phát hiện ra rằng linh hồn rộng lớn đến nỗi cả một phần của nó vuột khỏi tầm nhìn của ta, thế nhưng điều đó không quan trọng. Ta cứ để Chúa làm việc.
Đây không đề cập đến một hành động. Đây không phải là một hành vi của ý chí: ta là như vậy, có thế thôi. Phải nói đến một tình trạng chứ không phải là một hành động. Thật ra, tình trạng này là hoàn toàn thụ động. Tư tưởng hoạt động rất ít, đặc biệt là trong cầu nguyện. Thánh Teresa Avila nói về “linh hồn mà Chúa làm cho trở nên hoàn toàn khù khờ”. “Lý trí muốn tự vận dụng tối đa để hiểu một vài điều về cái mà linh hồn cảm thấy, và vì không đủ sức, nó khựng lại sửng sốt như tuồng nó bị triệt tiêu hoàn toàn, nó chẳng cựa quậy chân tay gì cả.”

Dĩ nhiên, trong khi cầu nguyện, ta có thể cố gắng để lý luận, để suy niệm Lời Chúa, v.v... Nhưng ta bị căng thẳng và chẳng đạt được điều gì tốt đẹp. Việc duy nhất có thể làm là chấp nhận ta bị mất đi các tư tưởng và tình cảm. Lúc khởi đầu, ta lo lắng bất an. Ta tự hỏi phải chăng mình đã bị trở thành khù khờ. Nhưng vì ta thấy rõ công trình của Chúa tỏ hiện trong cả cuộc đời của ta, rốt cùng thì ta nguôi đi và ở yên đó, với Chúa, trong sự hiện diện ngọt ngào và mạnh mẽ của Ngài. Bấy giờ ta nói đến việc nguyện ngắm, nghĩa là việc cầu nguyện, sự kết hợp hoặc sự đơn sơ. Cha sở họ Ars thường thấy một nông dân vào nhà thờ và cứ bất động nhìn đăm đăm lên Thánh Thể. Một ngày kia, cha hỏi ông ta về điều gì thường xảy ra như thế giữa Chúa và ông. Người nông dân trả lời một cách đơn sơ: “Ngài nhìn con và con nhìn Ngài”.

Bossuet đã mô tả việc cầu nguyện này một cách rất hay như sau;

MỘT MÔ TẢ VỀ VIỆC CẦU NGUYỆN ĐƠN SƠ

Phải tập cho quen nuôi dưỡng linh hồn mình bằng một cái nhìn đơn sơ và yêu mến hướng về Thiên Chúa và hướng về Đức Giêsu Kitô Chúa chúng ta; và để đạt kết quả đó, phải nhẹ nhàng tách linh hồn ra khỏi lý luận, diễn từ và những tình cảm đủ loại, để giữ linh hồn trong sự đơn sơ, tôn kính và chăm chút, và càng lúc càng tiến gần đến Chúa như thế, là nguyên lý đầu tiên và là cùng đích tối hậu của mình...

Jacques Bénigne Bossuet (1627-1704)

Niềm vui còn gia tăng hơn nữa so với nơi Cư trú trước kia, và niềm vui ấy được thiết lập một cách bền vững. Đó là một niềm vui rất đặc biệt, không thuộc về lãnh vực con người, thường hằng, êm dịu và sâu đậm.

5.2. Sự hiểu biết thế giới siêu nhiên

Lạ lùng thay, trong khi trí khôn làm việc rất ít, ta càng lúc càng trở nên tinh tế hơn về đức tin và về đời sống với Chúa. Đó chính là kết quả của ơn thông minh đang tỏ lộ một cách tự do. Thật ra, ta không tìm cách giữ lại cho mình điều mà ta hiểu được. Nhờ những thử thách thiêng liêng, thói kiêu căng về trí tuệ được giảm bớt. Giờ đây ý thức thiêng liêng rất thức tỉnh. Ta thấy trong linh hồn mình và trong linh hồn những người khác nhiều điều mà trước đây ta không thể nào ngờ được. Ta “cảm thấy’ rất rõ sự hiện diện của Chúa và đường hướng hoạt động của Ngài, nhất là nơi những người khác, ta thấy Ngài ở đâu và Ngài làm gì. Ta có khả năng giúp các linh hồn một cách đúng đắn và sâu xa hơn, trong việc phân biệt các điều giả bộ của con người, tác động có thể xảy ra của ma quỷ và các thúc giục của Chúa. Giờ đây ta biết rằng điều mình nghiệm thấy là thật, ta không còn nghi ngờ gì nữa. Ta vận động một cách tương đối thoải mái trong thế giới mới này, nhưng ta chưa hề tiếp tay với nó. Ta đã bắt đầu thăm viếng nó.

Sự đơn sơ của trí khôn này làm cho hành động trực tiếp của Chúa, nếu cần thiết, trở nên dễ dàng. Ngài cũng có thể nói những tiếng nói nội tâm, những gợi ý trực tiếp, những lời khôn ngoan. Lúc ấy ta biết rất rõ rằng những điều này là đúng đắn và ta không lầm hoặc hiếm khi lầm lẫn.

Một khía cạnh nữa của tình thân mật với Trời thường là một sự tiếp xúc với Đức Trinh nữ Maria, một vài vị thánh và các thiên thần. Lúc ấy ta có thể “cảm thấy” sự hiện diện và sự trợ giúp của các ngài, theo một cách thức khác với cách của Chúa, nhưng rất rõ nét. Đây là một móm quà của Chúa để ta tiến nhanh hơn.

Như trong nơi Cư trú vừa qua, ở đây ta có thể sợ rơi vào thuyết thiên cảm, vào ảo tưởng hoặc thuyết vô vi. Quả thật ta có thể tưởng rằng mình “đạt đạo” rồi. Chỉ có việc đồng hành thiêng liêng với một người giàu kinh nghiệm mới cho phép ta nhìn ra tình trạng thật sự của những nơi này. Chúng ta cũng lưu ý rằng đời sống thật sự với Chúa luôn đi kèm với những tiến bộ khả quan về lòng khiêm nhượng, đức ái, cảm thức phục vụ, tình yêu Hội thánh. Điều này, ngay cả một người đồng hành không có kinh nghiệm về các tình trạng thần bí cũng có thể nhận thấy được. Ta vẫn còn yếu đối và tội lỗi. Nếu ta viện cớ những đặc sủng và những cảm thức thần bí để khỏi sống đức ái thì đó là dấu chỉ rất xấu. Ảo tưởng và ma quỷ sẵn chờ ta rồi đó.

6. “Cần Ngài lớn lên còn tôi nhỏ đi”: việc tái giáo dục con người

1. Tại sao phải chịu đựng việc “tái giáo dục”?

Để Chúa có thể đến ở một cách sâu thẳm trong linh hồn thì linh hồn cần phải mềm mỏng. Thế mà thường thì linh hồn không như vậy. Vào giai đoạn sống nội tâm này, chắc chắn ta không còn muốn sống cuộc đời tội lỗi nữa, và ít nhất ta đã đoạn tuyệt với các tội trọng thường phạm. Vẫn còn kiêu ngạo, nhục dục, ích kỷ, v.v..., nhưng không do tự nguyện nữa. Ngay khi có thể là ta sửa ngay, ta không ngại cầu xin Chúa và những người khác tha thứ. Ta đã tiến khá xa trong lãnh vực này.

Tuy nhiên, vẫn còn các vết tích của tội nguyên tổ. Bản tính con người đã bị tội này làm cho thương tổn. Bản tính ấy từng giống như ở thế thẳng đứng, nhưng đã bị trở nên vặn vẹo. Phải uốn nó lại để nó có khả năng sống một cách tốt đẹp với Chúa. Ta thử tự mình làm việc này, nhưng khả năng chúng ta hành động trên chính mình thì hạn hẹp. Một phần lớn vô thức vuột khỏi chúng ta. Chính vì vậy mà Thiên Chúa, như một nhà giáo dục thiện nghệ và một người Cha yêu thương, hoàn tất nơi chúng ta công trình “sắp xếp lại đâu vào đó” này. Ngài chỉ làm việc này khi chúng ta có khả năng để chịu đựng nó, chính vì vậy mà các “đêm tối”, như chúng ta vẫn gọi, thường chỉ xảy ra vào các giai đoạn này của đời sống tâm linh. Điều này không có nghĩa là trước đó không có những thử thách và khó khăn, nhưng chúng không cùng một loại. Giờ đây, tình yêu Thiên Chúa đã mạnh mẽ trong con tim ta đến độ chúng ta có thể làm những việc gan dạ mà chúng ta đã không thể hoàn thành trước đó. Chúng ta sẵn sàng nhỏ đi để Chúa lớn lên trong ta, như lời thánh Gioan Tẩy giả đã nói về Chúa Giêsu (Ga 3,30).

Theo truyền thống, người ta phân biệt hai “đêm tối”: “đêm tối giác quan” và “đêm tối tâm linh”, đêm tối thứ hai thường xảy ra trễ hơn. Chúng rất khác với những thử thách trước kia trong ý nghĩa là chúng “thụ động”. Trong phần đầu của đời sống tâm linh, ta thường ở dưới chế độ chiến đấu thiêng liêng. Ta chiến đấu với chính mình, ta cố gắng chế ngự và giới hạn các khuynh hướng xấu của mình, và với ơn Chúa, ta dần dần đạt được kết quả. Nếu ta không đạt được, điều đó chứng tỏ rằng hoặc có một chứng bệnh tâm lý, hoặc ta không thật sự tiến tới trong đời sống với Chúa. Giờ đây, công trình của Chúa sắp xảy ra, một cách nào đó, mà không có chúng ta. Chúng ta sắp trở nên thụ động. Chúng ta chỉ có thể thuận theo thôi. Đó là một điểm đau đớn, vì thánh Tôma Aquinô nói một cách chính xác rằng chịu đựng thì đòi phải có nhiều can đảm hơn là hành động.Chúng ta bị truất khỏi quyền sở hữu cuộc thanh tẩy nội tâm của mình. Điều đó chẳng phải là vô sự đâu!

2. Đêm tối giác quan

Đừng hiểu thành ngữ “đêm tối giác quan” theo cách quá văn chương, vì đêm tối này vượt xa các giác quan, theo nghĩa chặt nhất. Đêm tối giác quan trước hết đụng tới vùng cảm giác. Nó cũng có thể đụng tới thân xác, và không phải là chẳng có tác dụng gì tới trí khôn. Mục đích của nó là sắp xếp lại toàn bộ lãnh vực cảm giác và hành động, để chúng ta khỏi bị liên tục tràn ngập bởi những ấn tượng và những dự phóng chủ quan của mình, và để cho Chúa hoạt động trong chúng ta mà không bị nhiễu.
Hãy lưu ý rằng việc thanh tẩy trong lãnh vực này là cần thiết và có ý nghĩa tốt lành. Cảm tính của con người là một sức mạnh kỳ diệu. Chỉ cần nhìn hiệu quả của nó trong lãnh vực tình yêu hoặc giận hờn như một thí dụ là rõ. Ta có thể hoàn toàn bị tràn ngập, bị chế ngự, bị lôi kéo, bị gợi hứng bởi ký ức về điều mà chúng ta đã sống và đang sống hiện nay. Đây là một nguồn hứng bất tận cho các người viết tiểu thuyết và các người làm phim. Không phải chỉ có thế mà cần sắp xếp lại cho có trật tự lớp lang thôi đâu.

Nhưng còn hơn thế nữa: sự hiện diện cảm nghiệm được của Chúa trong chúng ta là một sức mạnh còn kỳ diệu hơn nhiều. Một vài hiện tượng thiêng liêng bất thường tỏ rõ điều này. Thân xác, cảm tính, như được ơn Chúa nâng lên và chuyển tới những trạng thái lạ lùng. Ngay cả khi chúng ta không sống các hiện tượng này thì tất cả những ai được Thiên Chúa tác động bên trong đều thấy cảm tính của mình được đụng chạm một cách mạnh mẽ nhất và sâu xa nhất. Đó là  một điều không thể tránh được, vì con người chúng ta là một toàn thể thống nhất. Thiên Chúa không thể tác động một cách lâu dài nơi cái “tôi sâu xa” mà chẳng đụng chạm chi đến các vùng khác của hữu thể. Thế nên, nếu tôi đón nhận Thiên Chúa trước hết với cảm tính của tôi thì đó sẽ không còn là Ngài sống trong tôi nữa, mà là chính tôi sắp lợi dụng những cảm giác mà Ngài ban cho tôi, và những cảm giác này không phải là nhỏ đâu. Như vậy tôi sẽ khép kín lại nơi bản thân thay vì mở mình ra, và tôi sẽ sớm thực hành lối thần bí giả tạo bị tình cảm thống trị. Tôi sẽ thu lượm ơn Chúa về cho mình và chèn vào trong hệ thống hiện hữu của riêng tôi. Vậy thì cảm tính phải được thanh luyện ở tận nơi sâu thẳm, để có thể đón nhận sự hiện diện của Chúa với sự tinh tuyền của một tâm hồn trẻ thơ.

Một cách tổng quát, đêm tối giác quan xảy ra trong các hoàn cảnh bình thường của cuộc sống. Sơ đồ của nó như sau: cho tới lúc ấy, mọi việc nhìn chung đều thành đạt. Giờ đây, mọi cái bị xáo tung cả lên. Mỗi một người đều xây dựng đời mình trên một số yếu tố căn bản nào đó đối với mình: một công việc bảo đảm, một mối quan hệ chắc chắn với những người thân thương, một dự phóng cho cuộc đời theo hướng này hoặc hướng nọ, một sức khỏe đầy đủ, một mối tương quan mạnh mẽ với Chúa trong kinh nguyện. Như một ngôi nhà xây trên những cọc móng được nâng cao dần lên. Và giờ thì tất cả bị lấy mất hoặc ít nữa cũng bị đe dọa đến sự tồn tại.

Thí dụ: Một nữ Kitô hữu trẻ có một dự phóng cuộc đời rõ ràng mà Chúa giữ vị trí quan trọng trong đó. Cô đạt kết quả tốt trong học tập và đang chuẩn bị cho một công việc chuyên môn mà sau này sẽ hữu ích cho xã hội. Cô luôn mạnh khỏe và Chúa đã thực sự tỏ ra là Ngài yêu thương cô một cách cá biệt. Mọi sự đang tiến triển và ăn khớp với nhau. Ấy thế mà giờ đây trong một thời gian ngắn ngủi việc học hành của cô trở nên khó khăn và cô tự hỏi rằng, dù mình đã có nhiều cố gắng, liệu mình có đủ thông minh ngang tầm ấy hay không. Cô đột ngột bị đe dọa mất sức khỏe. Chúa hoàn toàn rút lui khi cô cầu nguyện, cô chẳng cảm nhận về Ngài chút nào nữa. Trong bối cảnh này thì dự phóng cuộc đời của cô sẽ ra sao? Sẽ bám víu vào đâu? Đi về đâu? Đâu là chìa khóa? Mọi sự trở nên hoàn toàn không rõ ràng. Biết làm gì đây?

Một giáo chức Kitô hữu được đánh giá cao trong công việc và đang dự định làm luận án. Anh thuộc về một cộng đoàn đang nâng đỡ anh, cho dù có một vài vấn đề ở giữa cộng đoàn. Anh đang mạnh khỏe. Thế nhưng đột nhiên anh gặp những khó khăn trầm trọng với người bảo trợ cho luận án của anh và bước thăng tiến ở Đại học của anh tỏ ra gảy đổ. Vậy mà đây chính là nơi mà anh đã đầu tư trong nhiều năm để phục vụ Chúa và tha nhân, và anh không màng đến chuyện gì khác. Đời sống tâm linh của anh bất chợt thăng tiến bởi một cuộc gặp gỡ riêng tư với Chúa Giêsu, Ngài ban cho anh một sức mạnh thiêng liêng mới; nhưng cộng đoàn của anh, quá truyền thống, không hiểu sự tiến triển này và anh không còn có thể giữ mối tương quan với cộng đoàn này nữa. Sự căng thẳng bên trong và bên ngoài trở nên mạnh đến độ anh bắt đầu sợ rằng thể lý mình không chịu đựng nổi. Phải quyết định gì đây? Đâu là lối thoát?

Ta có thể nhân lên nhiều thí dụ nữa. Nét chung của những thí dụ này là ta bị “lệch chương trình”. Ta không còn làm chủ cuộc hiện hữu của mình nữa. Ta bị trúng đòn, trong khi ta đang ở trong một giai đoạn hạnh phúc và căn bản. Mọi chân trời dường như tối sầm lại. “Hệ thống đời sống” xem ra bị ảnh hưởng sâu xa. Ta đau khổ lắm. Đây rõ ràng không phải là một vết thương trở đau, mà là một điều khác hẳn, hết sức sâu xa và xáo trộn. Cũng thế, càng lúc ta càng hiểu ra rằng ta không tự mình thoát ra khỏi cảnh ngộ này được. Mọi toan tính để tiến lên, mọi dự phóng, đều ít nhiều thất bại. Đôi lúc ta nghĩ rằng cuộc đời sắp dừng lại, trong khi mới đây ta đang còn trên đà thẳng tiến. Nhưng như thế thì điều mà ta đã sống trong những thời kỳ trước đó có ý nghĩa gì? Đâu là sự nhân từ dịu dàng của Chúa mà ta vừa nhận biết cách đây không lâu?

Việc đọc các sách thiêng liêng mô tả hiện tượng này có thể giúp đỡ, nhưng không giải quyết được vấn đề. Việc duy nhất phải làm là hiểu rằng Chúa đã nắm quyền điều khiển các hoạt động. Ta đã phó mình cho Ngài, ta đã làm việc ấy trong ánh sáng. Bây giờ, ta bị tóm lấy. Một cách nào đó, đây là nhịp thứ nhì của hiến lễ, nhịp thụ động. Trao phó là một việc, việc này rất tốt đẹp và sinh ơn ích. Bị tóm lấy là một việc khác. Ấn tượng là hoàn toàn khác hẳn! Ta không quen với điều này và ta tự hỏi mình có thể chịu đựng cái chế độ lạ lùng này trong bao lâu.

May mắn thay, Thiên Chúa rất tinh tế và khéo léo: Ngài không thử thách chúng ta vượt quá sức lực của chúng ta. Ta đau khổ, nhưng ta không vỡ nát. Chúa vẫn gởi các trợ giúp cần thiết cho ta hằng ngày. Đôi khi ta có vừa đúng cái cần thiết để sống trong ngày. Nếu điều này quá gay go, thì Chúa gởi thêm dưỡng khí tới. Sau một thời gian, ta hết sức ngạc nhiên thấy rằng mình không bị chìm nghỉm đi. Ta hơi giống như Phêrô bước đi trên nước: có hơi điên khùng một chút, nhưng ta bước đi được.

Nói chung, những người chung quanh không hiểu và không giúp được gì nhiều. Họ viện đến những tiêu chuẩn phán đoán không thích đáng và đưa ra các đề nghị không thể thực hiện được. Nhưng Chúa gởi các thiên thần bản mệnh cần thiết. Đôi khi, đó là những người đi qua đời ta như những tia chớp. Đôi khi, đó là những người mà ta đã từng biết trước kia, nhưng vai trò của họ sắp thay đổi đối với ta, ít nữa là trong một giai đoạn. Về phần các người đồng hành thiêng liêng, thì cần phải có nhiều kinh nghiệm, có óc phán đoán, có đời sống cầu nguyện và điềm tĩnh. Cần phải gần gũi những linh hồn đang đau khổ mà không để nỗi hoang mang lo lắng của họ cuốn mình theo. Đó là một trường học về lòng can đảm và tín nhiệm cho mọi người.

Trong đêm đen ít ra vẫn còn lóe lên vài ánh sáng, ta tìm được một vài chỉ dẫn định hướng. Lối thoát duy nhất là chấp nhận để sự việc xảy ra với mình, là thuận tình, là phó thác. Thật ra phải làm gì? Rốt ráo mà nói thì chẳng làm gì cả. Cứ sống. Sống ngày này qua ngày khác, làm công việc của mình cách tốt nhất, trung thành cầu nguyện cách tốt nhất, dù chẳng cảm nhận được gì cả; yêu thương hết sức mình, tự chịu đựng sự dữ nhỏ mọn mà mình có thể chịu được. Đây không phải là thời khắc cuộc đời mà ta hoạt động hiệu quả nhất. Trái lại, ta trở nên khiêm nhượng. Ta tiến lên từng tí, hẳn là từng tí chút thôi.

Thực tế, Chúa đang khiến cho chúng ta sống trường học phó thác. Thế nhưng chúng ta không được lên chương trình để sống điều đó, chúng ta là những người thích hoạt động. Chấp nhận để người khác hành động nơi mình là một kỳ công. May mắn thay, Chúa Thánh Thần hiện diện trong tâm hồn ta cách rất mạnh mẽ, nếu không thì chúng ta sẽ lấy lại sự độc lập của mình và sẽ bỏ rơi con đường của Chúa. Bất hạnh thay, đôi khi đều này cũng xảy ra. Lúc ấy Chúa sẽ ngừng thử thách, người đó trở lại giai đoạn “bình thường”, nhưng sẽ không tiến nên được nữa trong đời sống tâm linh: việc này đòi hỏi phải sắp xếp lại một cách triệt để các giác quan.

Đêm tối giác quan kéo dài vài tháng hoặc và năm, tùy theo dự phóng của Chúa trên đương sự và khả năng chịu đựng của người ấy. Nó bắt đầu và chấm dứt từ từ, hoặc rất đột ngột. Nó mãnh liệt nhiều hoặc ít. Nó xảy ra trong chỉ một lần hoặc nhiều đợt. Trong bất cứ trường hợp nào thì cũng luôn có những vết châm gây đau để nhắc nhở.

Đêm tối giác quan là một phúc lành của Chúa trong cuộc đời của một người. Tất nhiên, sau khi nó qua đi thì ta mới nhận ra được. Sự đau khổ là tột cùng, nhưng xuyên qua đó, một cuộc sống mới bắt đầu. Thần Khí Thiên Chúa trở nên chủ của chúng ta. Mối thâm tình với Chúa thành rộng lớn hơn, vượt xa ngoài điều mà chúng ta cảm thấy được. Ta trở nên mềm mỏng và sẵn sàng thực thi điều mà Chúa muốn nơi ta. Điều này hơi giống như Chúa là một bàn tay và chúng ta là một chiếc bao tay. Chiếc bao tay thì thô cứng và không vừa với bàn tay. Chúa tập cho chiếc bao tay trở nên mềm dẻo. Nó đau đớn. Nhưng khi nó đã mềm rồi thì nó theo những cử động của bàn tay mà không gặp vấn đề và cũng chẳng bị căng thẳng gì. Khi ta đã vượt qua được tới đó, ta cám ơn Chúa với trọn con người mình và ta sẽ không muốn lấy bất cứ thứ gì để đổi lấy tình trạng này. Nhưng ta cũng rất cảm thông với những ai đang dấn bước vào tình trạng ấy, ta muốn phục vụ và giúp đỡ họ.

LẠY CHA, CON PHÓ MÌNH CON CHO CHA

Lạy Cha,
con phó mình con cho Cha,
xin hãy làm nơi con mọi sự đẹp ý Cha,
Cha làmchi mặc lòng, con cũng cám ơn Cha.
Con sẵn sàng luôn luôn, con nhận lãnh tất cả.
Miễn ý Cha được làm trọn trong con,
trong tất cả loài Cha tạo dựng,
con chẳng ước muốn chi khác nữa.
Lạy Cha là Chúa Trời con,
con phó thác linh hồn con trong tay Cha,
con dâng hồn con cho Cha,
lạy Cha, với tất cả tình yêu của lòng con,
vì con mến Cha
và vì mến Cha, nên con thấy cần phải hiến thân con,
phó trót mình con trong tay Cha,
không do dự đắn đo song vô cùng tin cậy,
vì Cha là Cha của con.

Cha Charles de Foucauld (1858-1916)

(Bản dịch từ: http://www.charlesdefoucauld.org/fr/priere.php?id_trad=63)

3. Đức Maria và đêm tối

Nói chung, đêm tối giác quan sẽ qua nhanh hơn nhiều nếu chúng ta biết đặt mình vào tay Đức Maria trong lúc ấy. Thật ra, chúng ta không biết rõ mình phải đi về hướng nào, chúng ta không biết linh hồn mình đang ở đâu, và các nhà đồng hành giỏi nhất cũng có nhiều giới hạn. Nhưng Thiên Chúa đã ban cho chúng ta một người mẹ để chăm sóc cho những người con bất tài của Ngài. Tại sao chúng ta không phó mình vào tay Mẹ một cách đơn sơ và tinh tuyền, để Mẹ dẫn dắt đời sống nội tâm của ta?

Nếu chúng ta thực thi điều này, chúng ta không chỉ đơn giản cầu xin Mẹ giúp đỡ mà thôi. Theo ý tôi, ta phải đi xa hơn: phải nhất quyết phó mình hoàn toàn cho Mẹ và chấp nhận trao phó trong tay Mẹ quyền dẫn dắt đời ta. Phó trao và không bao giờ lấy lại nữa. Nếu chúng ta hướng mũi tàu về phía này thì sẽ không có gì chặn đứng chúng ta nữa.

Hãy đọc lời kinh sau đây của thánh Louis-Maria Gringion de Monfort

KINH DÂNG MÌNH CHO ĐỨC MẸ

Lạy Mẹ Maria, hôm nay,
trước sự hiện diện của Triều đình Thiên Quốc,
con xin chọn Mẹ làm Mẹ và Nữ Vuơng của mình.
Con hết lòng phó dâng cho Mẹ,
hồn xác con, những gì con có bên trong và bên ngoài,
những gì là giá trị trong hành động tốt lành của con
hôm qua, hôm nay và ngày mai.
Con trao phó cho Mẹ bản thân con
và tất cả mọi sự thuộc về con
để Mẹ toàn quyền quyết định theo thánh ý Mẹ,
vì Vinh Quang Thiên Chúa,bây giờ và cho đến đời đời.

*

Trong tất cả những gì mà chúng ta vừa viết ra, thật ra chỉ có một điều quan trọng duy nhất: đó chính là tình yêu. Thế mà Thiên Chúa LÀ tình yêu. Không phải Ngài có tình yêu, mà NGÀI LÀ tình yêu. Cũng thế, sự hiện diện của Thiên Chúa trong linh hồn chẳng phải là một cái gì từ Ngài mà đến, giống như một chất lỏng có thể được truyền sang cho chúng ta: đó là chính Chúa ngự đến trong chúng ta và liên tục thông ban tình yêu của Ngài cho chúng ta. Sống cuộc sống trần gian này khởi đi từ tình yêu và trong tình yêu là một sự sắp xếp lại con người một cách không thể tưởng được. Sự hiện hữu của ta bị đảo lộn. Đừng ngại nói rằng lúc ấy nó trở thành thật sự tuyệt vời!

(còn tiếp)

0 nhận xét: