Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008

Chuỗi Mân Côi - Mùa Vui (2)

Mầu nhiệm thứ 2: VIẾNG THĂM

“Hồi ấy, bà Ma-ri-a lên đường vội vã…” (Lc 1,39-56)

Sau khi được sứ thần chúc phúc và loan báo sứ mạng cưu mang Con Thiên Chúa, Mẹ vội vàng đi lên miền núi, đến nhà chị họ mình là Ê-li-sa-bét, vì theo lời sứ thần cho biết thì bà – dù cao tuổi – cũng đã mang thai được sáu tháng do ý muốn tốt lành của Thiên Chúa. Mẹ vội vã ra đi, vượt qua những chặng đường dài dốc dác, lòng vừa rộn rã niềm vui vừa ái ngại cho cảnh đơn chiếc của người chị họ. Mẹ nôn nóng đến đó để chia sẻ nỗi hân hoan của bà, nỗi hân hoan mà Mẹ cũng đang ứ tràn trong lòng, và đồng thời cũng để giúp bà trong những ngày tháng mang nặng đẻ đau; những ngày tháng mà đến lượt Mẹ, Mẹ cũng phải kinh qua.

Buổi gặp gỡ hôm ấy giữa hai bà mẹ được tràn đầy ân phúc thật là một cuộc hạnh ngộ. Chinh niềm hạnh phúc khôn tả nơi Mẹ đã tràn sang bà Ê-li-da-bét, đã làm cho thai nhi trong lòng bà nhảy mừng, và dưới tác động của Thánh Thần bà cất tiếng thốt lên: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. Bởi đâu tôi được phúc này là Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi như vậy?” Lời chúc tụng này đã khai mở nguồn suối hân hoan nơi Mẹ. Đến lượt Mẹ, Mẹ cũng cất tiếng hát vang lời kinh cảm tạ: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi…”

Mẹ vui mừng, bà Ê-li-da-bét vui mừng, thai nhi Gio-an vui mừng. Niềm hoan lạc vô bờ bến tràn ngập gia đình ông Da-ca-ri-a. Như những cây đàn được đụng tới bởi bàn tay thần diệu, tâm hồn họ được Thiên Chúa đụng đến làm dậy lên những lời ca hoan hỉ khôn cùng. Chính lòng khiêm nhượng thẳm sâu, chứ không phải sự kiêu căng lố bịch, đã khiến Mẹ hát vang lời kinh ca ngợi. Không! Mẹ không là gì cả, Mẹ chỉ là nữ tì của Chúa, tất cả sự huyền nhiệm này đều do Chúa làm nên. Mẹ không thể nín lặng, không thể không tôn vinh Thiên Chúa, Đấng Toàn Năng cao cả. Mẹ thật tuyệt diệu, ôi người Mẹ khiêm cung và đầy lòng biết ơn Thiên Chúa của con!

Vì sao có được nỗi vui khôn tả này? - Vì Mẹ cưu mang chính Niềm Vui của nhân loại, vì Mẹ đã không cất dấu Niềm Vui ấy cho riêng Mẹ, vì Mẹ đã quên mình để nghĩ đến bà Ê-li-da-bét, nghĩ đến những người khác cũng đang cần có Niềm Vui tuyệt đối ấy.

Còn con, con cứ những muốn mình là vỏ ốc khép kín với hạt ngọc trai chiếu sáng cho riêng mình thôi. Bên ngoài là đêm tối, là bão táp mưa sa? Thì cũng mặc! Nào có liên hệ gì đến tôi? Ôi cái tôi của con quá lớn! Nó lớn đến nỗi che mất khuôn mặt của những người chung quanh con. Họ đói, họ khổ, họ cô đơn, họ chán chường tuyệt vọng… Thì cũng mặc họ! Quá lắm thì con cũng chỉ bố thí cho họ một ánh mắt, một câu nói hoặc một ý nghĩ thương hại. Và con tự nhủ: “Như thế là mình đã thông cảm, đã chia sẻ với họ lắm rồi!”

Nhưng Mẹ ơi, có thật như thế là đã đủ chăng, khi con còn có thể làm cho họ nhiều điều hơn thế nữa: nếu con không đủ khả năng để giúp họ một chén cơm, một manh áo; thì ít ra con còn có thể thân mật nắm lấy bàn tay chai cứng vì vất vả làm lụng của họ, ít ra con còn có thể ân cần đặt tay con lên vầng trán nóng bỏng vì cơn sốt của họ, ít ra con còn có thể gieo vào lòng họ niềm hy vọng mà họ đã đánh mất bấy lâu nay… Không, Mẹ ơi, con còn có thể làm được nhiều điều hơn thế nữa, vì con có thể giúp họ gặp được niềm hạnh phúc mà toàn thể nhân loại vẫn hằng tìm kiếm. Con còn có thể giúp họ, vì con đã biết rằng Đức Giê-su Ki-tô Con Mẹ chính là niềm hạnh phúc đó.

Nhưng Mẹ ơi, con ích kỷ quá! Con chỉ muốn giữ Chúa cho riêng mình con thôi. Con chỉ muốn an nhàn để tận hưởng cái êm đềm của “Kẻ thiết nghĩa với Chúa”! Con quên rằng: Chúa không hề kết nghĩa với những người ích kỷ!

Ôi Ma-ri-a, xin Mẹ dạy con biết nhìn đến những người chung quanh. Không phải nhìn chỉ để mà nhìn, nhưng là để mang đến cho họ một quả tim tràn đầy yêu thương, và nhất là mang đến cho họ Đức Giê-su Ki-tô Con Mẹ, như xưa Mẹ đã đến và ở lại ba tháng tại nhà bà Ê-li-da-bét ./.

0 nhận xét: