Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

Chuỗi Mân Côi - Mùa Vui (5)

Mầu nhiệm thứ 5: LẠC MẤT CHÚA GIÊ-SU VÀ GẶP LẠI NGƯỜI TRONG ĐỀN THỜ

“Xong kỳ lễ, hai ông bà trở về, còn cậu bé Giê-su thì ở lại Giê-ru-sa-lem, mà cha mẹ chẳng hay biết” (Lc 2,41-50)

Mười hai năm thấm thoát trôi qua, Hài nhi Giê-su năm nào nay đã thành một thiếu niên chững chạc. Vào dịp lễ Vượt Qua, Người được Thánh Giu-se và Đức Mẹ đưa lên Giê-ru-sa-lem để dự kỳ đại lễ đầu tiên trong đời. Kinh thành như muốn vỡ tung ra vì những đoàn người đông đúc từ khắp nơi dồn về. Đền thờ Giê-ru-sa-lem đầy ắp những người là người! Cuộc lễ diễn ra thật uy ngiêm và trang trọng. Lễ tan, mọi người lũ lượt kéo nhau ra về. Trong dòng thác người khổng lồ ấy, kiếm tìm nhau quả là một chuyện gay go. Vì thế mãi đến lúc chiều xuống, khi tới nơi nghỉ chân, Thánh Giu-se và Đức Mẹ mới gặp lại nhau. Không thấy Chúa Giê-su, hai vị liền tìm đến các nhóm bà con quen biết để hỏi thăm tin tức. Thế nhưng, đi hết nhóm này sang nhóm khác mà vẫn chẳng thấy Chúa Giê-su. Hốt hoảng, các ngài liền tức tốc quay trở lại Giê-ru-sa-lem, lòng những thầm mong gặp Người đang trên đường về… Đã một đêm, rồi một ngày ròng rã trôi qua, người con yêu quý vẫn bặt vô âm tín. Bóng chiều lại dần buông xuống, hai ông bà ruột đau như cắt khi nghĩ đến những bất trắc có thể xảy tới cho con mình. Tối hôm đó, cả hai không tài nào chợp mắt, chỉ trông trời mau sáng để lên đường tiếp tục tìm Chúa Giê-su.

Mẹ ơi, con hình dung ra cảnh Mẹ trằn trọc suốt canh thâu, nỗi buồn sầu bao trùm lên Mẹ. Ôi những giờ khắc thiếu vắng Chúa Giê-su sao mà nặng nề trống rỗng đến thế! Trong đêm dài vắng lặng, Mẹ nhớ đến da diết hơi thở quen thuộc của người con yêu dấu. Mới chỉ xa cách Người mấy buổi mà Mẹ tưởng chừng như thời gian trống vắng đã kéo dài tới vô tận. Mẹ đã nhận Người làm tất cả của Mẹ, nên nếu thiếu Người thì tất cả sẽ chẳng còn ý nghĩa gì. Mẹ phải tìm gặp lại Người, tìm gặp lại nguồn hạnh phúc duy nhất của đời Mẹ. Mẹ nhớ lại những tháng ngày êm ấm bên cạnh người con chí ái. Ôi, chuỗi ngày hạnh phúc biết bao. Bây giờ nếu phải xa cách Người mãi mãi thì những ngày tháng còn lại sẽ tẻ nhạt biết dường nào! Trong đêm tối, Mẹ khẽ nhắc tên Người: “Ôi Giê-su!”

Mẹ ơi! Tai con đã biết bao lần nghe lời nhắc nhở: “Đức Giê-su chính là sự sống của anh em”; mắt con đã bao lần đọc thấy: “Thầy là cây nho, chúng con là nhành”; miệng con đã bao lần thốt lên: “Chúa là cùng đích đời con”… Thế nhưng trong thực tế con đã sống ra sao? Con đã làm như những gì tai con nghe, mắt con đọc, miệng con tuyên xưng chỉ là những lý thuyết suông. Chúa có đó. Chúa cần thiết đó. Nhưng chỉ cần thiết trong một mức độ nào thôi! Chúa chưa phải là tất cả của con. Ngoài Chúa ra, con còn rất nhiều thứ phải kiếm tìm, phải gìn giữ nữa cơ mà! Con yêu Chúa, nhưng đồng thời con cũng yêu nhiều điều khác nữa. Thế nên chưa khi nào con thấy tim mình trống vắng cả. Thiếu Chúa thì mới chỉ là thiếu một phần thôi thì nào có hề gì!

Mẹ ơi! Xin hãy loại bỏ khỏi con tâm tình quái ác đó. Xin Mẹ dạy con biết quay quắt như Mẹ và Thánh Giu-se trên đường tìm kiếm Chúa xưa. Xin Mẹ cảnh giác con những lúc con lạc mất Chúa trong đời. Vì không có gì khốn khổ cho bằng một kẻ đã đánh mất hết phần sản nghiệp mà vẫn đinh ninh mình còn đầy đủ sung túc. Xin Mẹ đừng để quả tim con bị đánh lừa không nhận ra được những thay đổi nhỏ nhặt trong nồng độ tình yêu của con đối với Chúa.

Mẹ ơi, thật là đáng sợ khi người ta từ từ xa cách Chúa mà vẫn tưởng rằng mình còn ở cạnh bên Người! Mẹ ơi, xin Mẹ nhắc con luôn nhớ rằng: để khỏi lạc mất Chúa, con phải ra công tìm kiến Người mỗi giây phút của cuộc đời con. Và nếu nhỡ con có lạc xa Người thì xin cho con biết tốc tả kiếm tìm cho tới khi gặp lại Người như Mẹ và Thánh Giu-se đã tìm gặp Chúa trong đền thờ xưa ./.

0 nhận xét: