Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008

Chuỗi Mân Côi - Mùa Vui (4)

Mầu nhiệm thứ 4: DÂNG CHÚA GIÊ-SU VÀO ĐỀN THÁNH

“Khi đã đến ngày lễ thanh tẩy của các ngài theo luật Mô-sê, bà Ma-ri-a và ông Giu-se đem con lên Giê-ru-sa-lem, để tiến dâng cho Chúa” (Lc 2,22-38)

Hôm đó, tại đền thờ Giê-ru-sa-lem, chẳng mấy ai để ý đến đôi vợ chồng trẻ nghèo nàn đang xếp hàng giữa đám đông tiến vào nơi hành lễ. Người chồng, nét mặt trầm tư nghiêm nghị, tay xách chiếc lồng chim là lễ vật của lớp dân nghèo túng. Còn người vợ, dáng nhu mì khép nép, âu yếm ôm chặt cậu con trai đầu lòng, chốc chốc nàng lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. Họ bình dị quá, tầm thường quá, đến đỗi chẳng ai có thể đọc hết nỗi vui mừng trong lòng họ, cũng như chẳng ai có thể nhận ra cậu bé trai chính là Đấng Thiên Sai, là Con Thiên Chúa giáng trần. Đám đông không hay biết, nhưng Giu-se và Ma-ri-a thì biết rõ con mình, vì thế cả hai đang đắm chìm trong tâm tình tạ ơn sốt mến…

Đột nhiên một ông lão hiền từ tiến đến cúi chào họ và ngỏ ý muốn ẳm bồng Hài Nhi. Ma-ri-a dịu dàng trao con cho người khách lạ. Vừa ẵm lấy Hài nhi Giê-su, mắt ông cụ ngời lên nét tinh anh rạng rỡ, ông thốt lên ời ca tụng: “Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để tôi tớ này được an bình ra đi. Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ…” Nghe lời ấy, Giu-se và Ma-ri-a càng thêm niềm hoan hỉ. Thế rồi, quay sang Ma-ri-a, ông báo trước số phận con trẻ: “Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Ít-ra-en phải vấp ngã hay được trỗi dậy… Còn chính bà, thì một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà, ngõ hầu những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người phải lộ ra.”

Kế đó, một cụ bà cũng tiến đến ca tụng Chúa và nói tiên tri về Hài nhi Giê-su.

Mẹ ơi! Khi suy ngắm mầu nhiệm dâng Chúa Giê-su với khung cảnh tế lễ trong Đền Thờ, con liên tưởng đến hiến lễ cuối cùng, khi Đức Giê-su con Mẹ hoàn tất sứ mạng cứu chuộc loài người. Hôm nay, Mẹ âm thầm ẵm bồng Hài nhi Giê-su – nguồn hạnh phúc tuyệt đối của đời Mẹ – lên Đền Thánh để dâng Người cho Thiên Chúa… Thế rồi hơn ba mươi năm sau, Mẹ cũng âm thầm đi bên cạnh con mình lên đồi Can-vê để cùng với Người hiệp dâng lên Chúa Cha hy lễ cao vời là chính Đức Giê-su Ki-tô con Mẹ. Và rồi dưới chân thập tự cũng chính đôi bàn tay Mẹ ẵm lấy thi thể đẫm máu của Con yêu dấu đã chết vì tội lỗi nhân loại. Trong ngày Truyền Tin, Mẹ đã thưa “Xin vâng”; thì nay Mẹ sống trọn vẹn lời thân thưa đó. Mẹ không giữ lại cho riêng mình một chút gì, dù đó là người con yêu quý mà Mẹ đã khó nhọc mang nặng đẻ đau, Mẹ cũng vui lòng dâng Người cho Thiên Chúa, vì Mẹ biết rằng trước khi là con của Mẹ, Người đã là Con của Thiên Chúa. Trước khi thuộc về Mẹ, Người đã hoàn toàn thuộc về Đấng đã sai Người đến thế gian. Mẹ dâng Đức Giê-su cho Thiên Chúa để nhìn nhận rằng chỉ Thiên Chúa mới có toàn quyền trên Người. Mẹ dâng trao, dù không biết những gì sẽ xảy đến với người con chí ái.

Mẹ ơi, Mẹ quảng đại quá. Còn con, con thật khó lòng cho đi những gì mình có; và thật khó hơn nữa khi đó là tất cả những gì quý báu nhất của đời con: một mái ấm gia đình, một người thân thương, một môi trường gắn bó, một công việc thích hợp, một chỗ đứng an toàn… Làm sao có thể cho đi, khi biết rằng hiến dâng có nghĩa là sẵn sàng đón nhận tất cả những gì sẽ xảy ra sau đó? Làm sao có thể cho đi, vì cho đi là kèm theo mất mát? Con đã nghèo quá rồi! Nghèo cả vật chất lẫn tinh thần. Giờ phải dâng hiến nữa, con sẽ còn lại gì? Con sợ lắm, con không muốn, Mẹ ơi!

Thế nhưng xin Mẹ hãy dạy con biết quảng đại như Mẹ. Xin Mẹ dạy con biết dâng lại cho Thiên Chúa tất cả, vì tất cả là của Thiên Chúa trước khi là của con. Con không được giữ lại bất cứ thứ gì cho riêng mình, vì một khi giữ lại như thế con sẽ vô tình phá hỏng những gì Thiên Chúa đặt vào tay con. Nếu xưa Mẹ đã ích kỷ giữ Chúa Giê-su lại cho riêng Mẹ, thì ai sẽ mang lại ơn cứu độ cho nhân loại chúng con?

0 nhận xét: