Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2008

Chuỗi Mân Côi - Mùa Vui (3)

Mầu nhiệm thứ 3: GIÁNG SINH

“Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ”… (Lc 2,1-30)

Ngày trọng đại đã đến. Đấng “muôn dân thiên hạ đợi trông” sắp giáng sinh. Lẽ ra khắp thành Bê-lem, khắp xứ Giu-đê, khắp đất nước Do-thái và toàn thể dân tộc trên trái đất phải giăng đèn kết hoa, phải mở hội hoan ca để đón mừng Con Thiên Chúa giáng trần. Nhưng không, Tin Mừng Lu-ca còn cho thấy một khung cảnh trái ngược: không một ai thèm đón rước Thánh Giu-se và Mẹ Ma-ri-a. Thậm chí các chủ quán trọ còn xua đuổi các ngài vì các ngài quá nghèo. Thánh Giu-se đành đưa Mẹ Ma-ri-a ra một hang súc vật ngoài đồng để trú qua đêm. Và chính trong cái hang tồi tàn ấy Con Thiên Chúa đã ra đời. Giê-su, “con trai bác thợ mộc Giu-se”, lại không có lấy một chiếc nôi tươm tất để nằm lúc chào đời! Em-ma-nu-en, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”, lại phải sinh ra trong hoang vắng quạnh quẽ! …

Mẹ Ma-ri-a cúi xuống hài nhi đang run rẩy vì giá lạnh. Mẹ chợt nhớ đến những chiếc áo quần bé nhỏ xinh xắn, mà dù nghèo, Mẹ cũng dành dụm may sắm để chuẩn bị cho con yêu dấu của mình. Mẹ tiếc đã không thể mang chúng theo vì đường đi quá xa, nhà thì chẳng đủ tiền mướn người chuyên chở. Mẹ nhìn Hài nhi Giê-su, lòng Mẹ bâng khuâng. Mẹ không thể hiểu hết cái ý nghĩa nhiệm mầu đang bao quanh người con nhỏ bé đó. Ôi, có thể như vậy sao? Con Thiên Chúa lại có thể sinh ra như một đứa trẻ đầu đường xó chợ, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu như thế ư? Tại sao Người lại từ chối chiếc nôi của Giu-se, từ chối những bộ áo quần Mẹ đã may sắm sẵn, để rồi sinh ra nơi đây, thiếu thốn đủ mọi thứ? Người muốn trở nên một kẻ nghèo hơn tất cả những người nghèo trên trần gian này ư? Người muốn trở nên một kẻ bị bỏ rơi hơn tất cả những người bị bỏ rơi trong cuộc đời này ư?…

Mẹ không thể hiểu hết được nhưng Mẹ vẫn một niềm kính cẩn. Trong cái hang giá lạnh tồi tàn này lòng Mẹ vẫn ấm lên một niềm hạnh phúc vô biên, bài ca “Ngợi khen” hôm nào vẫn vang lên trong Mẹ. Mẹ nghèo, nhưng Mẹ đã có Hài nhi Giê-su và Mẹ tin chắc rằng có Con Thiên Chúa là có một kho báu độc nhất vô nhị, là có tất cả mọi sự. Mẹ nghèo, nhưng Mẹ lại giàu sang hơn tất cả mọi kẻ giàu sang trên mặt đất này.

Mẹ thì như thế. Còn con? Con cũng đang sống trong cảnh nghèo túng. Con vất vả lao nhọc từ sáng đến chiều để mong kiếm đủ miếng cơm manh áo, thế mà nhiều lúc vẫn thiếu trước hụt sau. Căn nhà dột nát quá! Chiếc xe cũ kĩ quá! Chiếc áo đã sờn vai, cái quần đã rách tung cả gấu, đôi dép thì mòn đến đụng gót chân! Con muốn mua sắm một vài món đồ vặt vãnh, chỉ rẻ tiền thôi; thế nhưng, khi sờ đến ví tiền con lại ngần ngại không dám rút nó ra, vì sực nhớ rằng ở trong chỉ còn được có mấy tờ tiền lẻ! Con nghèo thật Mẹ ạ! Và con cũng nhớ nằm lòng lời Chúa Giê-su chúc phúc: "Phúc cho những ai nghèo khó…" Thế nhưng có một điều kỳ lạ là con chẳng thấy mình hạnh phúc tí nào cả. Con nghèo và con chỉ thấy khổ thôi!

Hôm nay, suy ngắm mầu nhiệm Chúa Giáng Sinh, con mới nhận ra mình là một kẻ khờ dại. Con khờ dại vì con không biết đâu là ý nghĩa và giá trị của sự nghèo khó của con. Mẹ ơi! Xin Mẹ dạy con biết sống cảnh nghèo với tâm hồn nghèo khó, biết dâng lên Thiên Chúa lời kinh cảm tạ tri ân ngay cả lúc thiếu thốn cùng quẫn, biết dùng đời sống khó nghèo như đôi cánh nhẹ nâng con lên với Chúa và bay đến với tha nhân. Mẹ ơi! Xin đừng để cảnh nghèo như một vòng xích oan nghiệt trói chặt con xuống đất, đừng để sự thiếu thốn giết chết niềm Tin Cậy Mến trong con ./.

0 nhận xét: