THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY
Quyển 2
ĐÊM TÂM LINH
CHƯƠNG 24
[Kết luận phần minh giải ca khúc thứ hai]
1 - Như thế khác nào muốn nói: giờ đây phần thượng của linh hồn tôi, cũng như phần hạ, đều được dẹp yên đối với các mê thích và quan năng của nó, nên tôi ra đi tìm ơn hiệp nhất thần linh với Thiên Chúa trong tình yêu.
2 - Bởi lẽ qua cuộc chiến của đêm tối tăm này linh hồn đã bị vùi dập và thanh tẩy theo hai cách (vừa về cảm giác vừa về tâm linh cùng với các giác quan, quan năng và xúc cảm của chúng) thì giờ đây nó cũng đạt được an bình và thanh tịnh theo hai cách, vừa về cảm giác vừa về tâm linh, cùng với mọi quan năng và mê thích của nó. Do đó, như đã nói, linh hồn lặp lại câu thơ này hai lần, cả ở ca khúc này và ca khúc trước, ngụ ý nói, muốn ra đi để đạt đến ơn hiệp nhất với Thiên Chúa trong tình yêu, thì cả hai phần giác quan và tâm linh của linh hồn đều phải được cải tạo và sắp xếp ổn định giống như tình trạng vô tội ngày xưa nơi tổ phụ Ađam. Như thế ở ca khúc đầu, câu thơ ấy hiểu về sự an nghỉ của phần hạ thuộc cảm giác, còn ở ca khúc thứ hai này câu thơ ấy lại được hiểu riêng về sự an nghỉ của phần thượng thuộc tâm linh. Do đó mà nó đã được lặp lại hai lần.
3 - Nhờ tác động của những cái chạm nhẹ tận bản thể của ơn hiệp nhất thần linh, linh hồn đạt được sự yên hàn ổn định cho căn nhà tâm linh của mình cách thường xuyên và hoàn hảo (theo mức độ của thân phận trần gian này). Được che khuất và tránh khỏi sự quấy rối của ma quỷ, giác quan và các xúc cảm, linh hồn nhận lãnh những cái chạm nhẹ ấy của Thiên Chúa; nhờ đó, linh hồn được thanh tẩy, yên bình, mạnh mẽ và bền vững để có thể nhận lãnh lâu dài ơn hiệp nhất thần linh nói trên, tức hôn lễ thần linh giữa linh hồn và Con Thiên Chúa.
Vừa khi hai phần căn nhà của linh hồn đã được ổn định và củng cố, vừa khi đám gia nhân của chúng tức các quan năng và mê thích đã thinh lặng và ngủ yên không còn biết gì mọi sự trên trời dưới đất, lập tức Đấng Khôn Ngoan thần linh liền hiệp nhất với linh hồn, chiếm hữu nó bằng một mối dây ràng buộc yêu thương mới; lúc ấy, điều được nói đến trong sách Khôn Ngoan đã được thực hiện:
Khi vạn vật chìm sâu trong thinh lặng,
Lúc đêm trường tưởng chừng điểm canh ba
Thì từ trời cao thẳm, lời toàn năng của Ngài
đã rời bỏ ngôi báu chốn hoàng thiên ngự xuống.
(Kn 18,14-15)
Tình nương trong sách Diễm Ca cũng muốn nói lên điều ấy khi bảo rằng nàng đã bị bọn tuần canh lột lấy mất áo choàng trong đêm tối và bị chúng đánh trọng thương nhưng rồi nàng đã vqợt qua bọn chúng và cuối cùng đã gặp được Đấng linh hồn nàng ao ước (Dc 3,4; 5,7).
4 - Như thế, không thể đạt tới ơn hiệp nhất này nếu không có được sự tinh tuyền, và người ta chỉ chiếm được sự tinh tuyền này khi chịu trần trụi tận cùng, bị tước lột hết mọi loài thụ tạo, và phải hy sinh khổ chế mãnh liệt. Đó là điều được ngụ ý nơi sự kiện bị lột áo choàng và bị đả thương mà Tình nương phải chịu vào ban đêm trong cuộc tìm kiếm mong sao gặp được Đức Tình quân, bởi nàng không thể mặc vào tấm áo cưới mới như lòng mong ước, nếu trước đó không quẳng đi tấm áo cũ (Dc 5,7). Vì thế, kẻ nào không chịu lao vào đêm tối để tìm kiếm Đấng Chí Ái, không chịu cởi bỏ và hy sinh ý riêng mà chỉ mong tìm Ngài nơi giường ngủ chăn ấm nệm êm, như trước đó Tình nương đã làm (Dc 3,1) kẻ ấy sẽ không gặp được Ngài. Như linh hồn này, họ chỉ gặp được Ngài khi ra đi trong tối tăm, lòng đầy khắc khoải yêu thương.
- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

0 nhận xét:
Đăng nhận xét