Thứ Ba, 2 tháng 9, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 2: Đêm tâm linh - Chương 21 (tiếp theo)




THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 2
ĐÊM TÂM LINH

CHƯƠNG 21 (tiếp theo)

6 - Trên tấm áo chẽn đức tin màu trắng này, linh hồn khoác lên tấm áo thứ hai màu xanh lá cây biểu thị đức cậy (như chúng tôi đã nói). Nhờ nhân đức này, trước hết linh hồn được bảo vệ và được giải thoát khỏi kẻ thù thứ hai là thế gian. Màu xanh này của lòng cậy trông vững vàng vào Thiên Chúa đem lại cho linh hồn sự hăng hái và can đảm, nâng nó lên tới những gì thuộc cuộc sống vĩnh cửu. Có thể nói, so với những gì linh hồn hy vọng đạt được nơi cuộc sống ấy, mọi sự ở trần gian dường như, và quả thực, hết sức cằn cỗi, nhạt nhẽo, buồn tẻ và vô giá trị. Như thế, ở đây linh hồn trở nên trần trụi, trút bỏ mọi thứ y phục và đồ trang điểm của thế gian, lòng chẳng còn dính bén và chẳng mong đợi gì nơi những thứ hiện có hoặc sẽ có ở đời này; nó chỉ khoác lên mình niềm hy vọng vào cuộc sống vĩnh cửu để sống. Một khi cõi lòng đã được nâng cao như thế khỏi mọi sự vật trần gian, thì trần gian chẳng những không còn đụng chạm níu kéo gì được nó, mà ngay cả đến việc thấy được nó cũng không nữa.

7 - Như vậy, nhờ bộ đồ cải trang màu xanh ấy, linh hồn bước đi thật an toàn, không sợ kẻ thù thứ hai là thế gian. Thánh Phaolô gọi đức cậy là mũ chiến cứu độ (1Tx 5,8). Mũ chiến là thứ quân trang dùng bảo vệ toàn bộ cái đầu, nó phủ kín đầu tới độ không còn kẽ hở nào ngoài một khoé nhỏ để mắt có thể nhìn.

Đức cậy cũng thế: nó che phủ mọi giác quan nơi đầu của linh hồn khiến chúng chẳng còn chìm đắm vào một điều gì của trần gian, cũng không để hở chỗ nào khiến chúng có thể bị đao tên của trần gian chạm đến được. Nó chỉ trừ một khe hở để đôi mắt có thể ngước nhìn lên cao mà thôi; và đây chính là trách vụ thường xuyên của đức cậy nơi linh hồn: nâng cao đôi mắt để chỉ hướng nhìn lên Thiên Chúa, như lời vua Đavít tự nói về ông: “Mắt tôi nhìn Chúa không biết mỏi ” (Tv 24/25,15) , vì ông chẳng hy vọng bất cứ một điều gì ở nơi đâu khác, như lời ông nói trong một thánh vịnh khác: “Quả thực như mắt của gia nhân hướng nhìn tay ông chủ, như mắt của nữ tỳ hướng nhìn tay bà chủ, mắt chúng ta hướng nhìn lên Chúa là Thiên Chúa chúng ta, tới khi Ngài xót thương chút phận ” (Tv 122/123,2).

8 - Do đó, khi đã khoác lên người bộ trang phục màu xanh ấy, khi chỉ luôn ngắm nhìn Thiên Chúa (chứ không nhìn bất cứ sự vật gì khác) và chỉ lấy làm mãn nguyện nơi một mình Ngài, linh hồn sẽ rất đẹp lòng Đấng Chí Ái đến nỗi thật hết sức đúng khi nói rằng linh hồn nhận được từ Thiên Chúa mọi thứ nó hy vọng nơi Ngài. Thành thử, trong sách Diễm Ca, Đức Tình quân đã nói về Tình nương rằng:

Em làm tim anh đắm đuối.
Em liếc nhìn, ngợp cả lòng anh (Dc 4,9).

Nếu không có trang phục màu xanh này, tức là nếu không biết chỉ cậy trông vào Thiên Chúa mà thôi, thì linh hồn có ra đi tìm kiếm tình yêu như thế cũng chẳng kết quả gì bởi vì chỉ có một lòng cậy trông bền bỉ mới lay chuyển và chinh phục được tình yêu.

9 - Nhờ cải trang, khoác vào mình bộ đồ xanh của đức cậy như thế, linh hồn mới qua được đêm dày bí ẩn nói trên, bởi nó tuyệt không còn chiếm hữu hay cậy dựa một điều gì, đôi mắt chẳng còn nhìn ngó hay lo nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài Thiên Chúa, như lời ai ca của ngôn sứ Giêrêmia: "Lấp một miệng đầy tro đầy bụi, may ra còn có mối trông mong” (Ac 3,29).

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

0 nhận xét: