ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3
CHƯƠNG 32
VỀ CÁC ĐOÀN SỦNG (3) *
Chương này bàn về hai lợi ích nhờ biết từ bỏ sự vui thỏa nơi các ân sủng siêu nhiên.
1 - Một khi biết từ bỏ sự vui thỏa ấy, ngoài những lợi ích gặt hái được từ sự giải thoát mình khỏi ba tệ hại trên, linh hồn còn nhận được hai lợi ích tuyệt hảo khác.
Một là tôn vinh và tán dương Thiên Chúa. Thứ hai là linh hồn được nâng cao.
Thiên Chúa được tán dương nơi linh hồn theo hai cách:
Thứ nhất là bằng cách rút cõi lòng và sự vui thỏa của lòng muốn khỏi tất cả những gì không phải là Thiên Chúa để chỉ tập trung vào Chúa mà thôi. Vua Đavít muốn nói đến điều này qua câu thơ đã trưng dẫn ở đầu phần bàn về đêm tối của lòng muốn: "Linh hồn con đã khát khao Ngài, miệng lưỡi này xin ca ngợi tán dương" (Tv 62/63,2. 4), bởi một khi nâng cõi lòng vượt lên trên mọi sự, linh hồn sẽ tán dương Thiên Chúa hơn hết mọi sự ấy.
2 - Linh hồn chỉ tập trung vào một mình Thiên Chúa nên Thiên Chúa sẽ được tán dương và tôn vinh bằng cách biểu lộ cho linh hồn sự tuyệt hảo và cao cả của Ngài, vì khi linh hồn nâng cao sự vui thỏa của nó lên Ngài, Thiên Chúa sẽ ban cho nó một chứng tích về chính Ngài. Điều này chỉ được thực hiện khi ta xóa sạch khỏi lòng muốn sự vui thỏa và niềm an ủi về mọi sự, như lời Thiên Chúa phán qua miệng vua Đavít: "Dừng tay lại: Hãy biết Ta đây là Thiên Chúa!" (Tv 45/,11). Vua Đavít cũng nói nơi khác: "Linh hồn con đã khát khao Ngài, tấm thân này mòn mỏi đợi trông, như mảnh đất hoang khô cằn, không giọt nước. Nên con đến ngắm nhìn Ngài trong nơi thánh điện, để thấy uy lực và vinh quang của Ngài" (Tv 62/63,2-3). Quả thực Thiên Chúa đã được tán dương khi ta tách lìa khỏi mọi sự vật và chỉ đặt niềm vui thỏa nơi Ngài, thì khi ta rút sự vui thỏa của ta khỏi những điều kỳ diệu để chỉ tập trung vào Ngài, Ngài còn được tán dương nhiều hơn bởi lẽ những điều kỳ diệu ấy thuộc lãnh vực siêu nhiên nên có giá trị cao hơn những điều kia. Khi ta buông bỏ chúng lại đàng sau để hướng sự vui thỏa về một mình Thiên Chúa, là ta dành cho Thiên Chúa sự vinh quang và tuyệt hảo lớn lao hơn dành cho những kỳ diệu ấy. Quả thật, vì ai đó mà ta càng coi nhẹ nhiều điều kể cả những điều lớn lao thì càng chứng tỏ ta quý trọng và tôn dương người ấy.
3 - Thêm vào đó, Thiên Chúa còn được tán dương theo cách thứ hai, khi ta rút lòng muốn ra khỏi loại công việc ấy. Ta càng tin tưởng Thiên Chúa và phục vụ Ngài mà không cần đến các điềm thiêng và dấu lạ, thì càng tôn vinh Thiên Chúa hơn, bởi ta đang tin vào Thiên Chúa hơn những gì các các điềm thiêng và dấu lạ ấy có thể nói với ta về Ngài.
4 - Lợi ích thứ hai là linh hồn được nâng cao, bởi khi đã triệt thoái lòng muốn khỏi mọi chứng tích và dấu chỉ tỏ tường. Linh hồn sẽ được nâng cao lên trong một đức tin rất tinh tuyền mà Thiên Chúa tuôn đổ vào linh hồn và gia tăng phong phú thêm gấp bội. Cùng với đức tin ấy, Thiên Chúa cũng gia tăng cho linh hồn hai nhân đức đối thần còn lại là đức mến và đức cậy. Từ đó linh hồn hưởng được những tri thức rất cao vời về Thiên Chúa nhờ nếp quen tăm tối và trơ trụi của đức tin. Linh hồn còn được vui hưởng niềm hoan lạc lớn lao của tình yêu nhờ đức mến, nhờ đó lòng muốn chẳng vui thỏa nơi bất cứ điều gì ngoài vị Thiên Chúa hằng sống. Rồi nhờ vào đức cậy, linh hồn cũng hưởng được sự thỏa mãn trong dạ nhớ. Tất cả những điều ấy là một lợi ích diệu kỳ có tầm quan trọng thiết yếu và trực tiếp đối với sự nên một hoàn hảo giữa linh hồn và Thiên Chúa.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét