THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY
Quyển 2
ĐÊM TÂM LINH
CHƯƠNG 16 (tiếp theo)
6 -Nếu còn có dịp trở lại vấn đề, chúng tôi sẽ đưa ra một số dấu hiệu giúp nhận biết, trong cuộc hiệp thông với Thiên Chúa, khi nào các hoạt động và vận hành nội tâm của linh hồn chỉ mang tính tự nhiên, khi nào thuần túy tâm linh và khi nào pha trộn cả tâm linh lẫn tự nhiên. Ở đây chỉ cần biết rằng, để cho các hoạt động và vận hành nội tâm của linh hồn có thể được Thiên Chúa đánh động cách thần linh thì trước tiên chúng phải chịu tối tăm, phải thiếp ngủ và phải bị dẹp yên nơi mọi khả năng và cách thể hiện của chúng cho tới khi bị yếu nhược hẳn đi.
7 - Vậy hỡi linh hồn sống theo tâm linh! Khi nào bạn thấy sự mê thích của bạn rơi vào tăm tối, những nghiêng chiều của bạn thành khô khan và bị khống chế, các quan năng không còn thao luyện được chút gì về nội tâm, bạn chớ đau buồn; trái lại, hãy coi đó là ân sủng, bởi vì Thiên Chúa sắp giải thoát bạn khỏi chính bạn và giúp bạn được rảnh tay. Bởi lẽ những cánh tay tức là những khả năng này của bạn, có vẻ đang phục vụ bạn tốt lắm, nhưng do sự ô uế bất toàn của chúng, dù bạn cố gắng hết sức, bạn vẫn không thể hành động cách chính xác, hoàn hảo và chắn chắn như thể lúc này, khi Thiên Chúa cầm tay và dẫn dắt bạn đi trong tối tăm như đang dẫn dắt một kẻ mù lòa, đi qua đâu và đến đâu bạn không hề biết, những nơi mà dù chân có mạnh, mắt có sáng, bạn cũng chẳng bao giờ nghĩ ra được để mà đi qua hay đi tới.
8 - Khi bước đi trong tối tăm như thế linh hồn không những tiến bước an toàn mà còn thu gặt được nhiều lợi ích và tiến bộ. Thật vậy, chính khi đi qua con đường nó ít nghĩ tới nhất, con đường mà nó cứ ngỡ mình đang đi lạc, linh hồn sẽ nhận thêm được những hiểu biết mới mẻ và tiến bộ. Lý do nằm ở chỗ đó. Bởi chưa bao giờ cảm nghiệm cái mới mẻ trên bước đường mới đi lần đầu này, cái mới mẻ khiến nó lên đường, bị loá mắt và liều lĩnh rời xa những thói quen cũ, nên linh hồn cứ ngỡ là mình bị lạc lối chứ đâu biết rằng đang được lợi và đang tiến bộ. Quả thực linh hồn như đã bị lạc xa những gì nó đã từng biết cũng như đã nếm hưởng và hiện đang bước theo một nẻo đường mà nó chưa hề biết và cũng không cảm nếm được.
Cũng như người khách lữ hành đang bước qua những con đường chưa biết chưa quen để tới được những miền đất mới lạ, thì không thể để cho những gì mình đã biết dẫn đường chỉ lối, nhưng luôn thấy ngập ngừng và phải dựa theo lời người khác. Chắc hẳn họ sẽ chẳng bao giờ đến được những miền đất mới và biết thêm được những điều mới lạ nếu họ không chịu rời bỏ con đường họ đang đi và bước theo những con đường mới mẻ lạ lẫm. Cũng thế, những người đang theo học những điều mới mẻ trong một nghiệp vụ hay một nghệ thuật đều phải bước đi trong tối tăm chứ không bước theo những gì mình đã biết, bởi nếu không gạt bỏ những hiểu biết cũ sang một bên, họ sẽ không thể ra khỏi mình và không tiến bộ được. Cũng y như thế, khi linh hồn bắt đầu tiến bộ cũng là lúc nó bước đi trong tối tăm và dốt nát. Như đã nói, Thiên Chúa là là vị thầy đang dẫn dắt linh hồn trong cảnh mù lòa của nó. Khi linh hồn hiểu ra được, nó mới thật hân hoan và thốt lên: "Trong tăm tối và an toàn".
- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét