Khi nhận bí tích Hoà giải,
tôi đã khóc vì Chúa Giêsu biện hộ cho tôi qua linh mục giải tội.
Khi con đến run run quỳ thú tội
Có ngờ đâu nghe tiếng nói dịu dàng,
Đã không kết tội vương mang
Ngài còn bênh phận lỡ làng con đây.
Lạ thay, tình thật lạ thay,
Ghé vai gánh hết đọa đày nhân gian.
Chiên thiên oai, Chiên cao sang.
Ôi con : một kẻ hoang đàng tả tơi.
Tình ơi ! Con lạy tình ơi !
Làm sao rũ được tội đời oan khiên ?
Tình thiên thu. Tội triền miên.
Tình dung tha. Tội cuồng điên. Bẽ bàng !
Chiên uy linh, Chiên vinh quang.
Đây con : một kiếp lang thang vật vờ.
Ôi tình thơ ! Ôi trời mơ !
Làm sao trở lại bến bờ bình an ?
Lắng tai nghe tiếng dịu dàng
Bỗng dưng nước mắt tuôn tràn vì yêu ./.
15.10.1993
Thứ Ba, 31 tháng 7, 2007
Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2007
Màu Đỏ Hẹn Hò
Trước đây, khi ở Tân Hà - Hàm Tân, trong những năm 75-78,
ngọn đèn chầu đỏ sưởi ấm tình tôi mỗi đêm.
Đêm nay, cũng màu đỏ hẹn hò đó tại nhà chầu Nagia Thủ Đức.
Đỏ ơi là đỏ hẹn hò
Ngày xưa màu đỏ tợ hồ màu son.
Đến nay màu đỏ vẫn còn,
Tình con xin giữ cho son màu tình.
Đỏ đêm nay, đỏ lặng thinh
Bao nhiêu năm vẫn hiển linh một màu.
Dù qua lắm cuộc bể dâu
Nhưng màu hò hẹn là màu thiên thu.
Đỏ ơi là đỏ tương tư !
Đỏ ơi là đỏ thắm từ trong tim !
Ngày xưa màu đỏ đi tìm,
Ngày nay màu đỏ lặng im ngóng chờ.
Mười mấy năm, một tình thơ.
Mười mấy năm, một bến bờ yêu đương.
Đỏ chi mà đỏ lạ thường !
25.6.92
ngọn đèn chầu đỏ sưởi ấm tình tôi mỗi đêm.
Đêm nay, cũng màu đỏ hẹn hò đó tại nhà chầu Nagia Thủ Đức.
Đỏ ơi là đỏ hẹn hò
Ngày xưa màu đỏ tợ hồ màu son.
Đến nay màu đỏ vẫn còn,
Tình con xin giữ cho son màu tình.
Đỏ đêm nay, đỏ lặng thinh
Bao nhiêu năm vẫn hiển linh một màu.
Dù qua lắm cuộc bể dâu
Nhưng màu hò hẹn là màu thiên thu.
Đỏ ơi là đỏ tương tư !
Đỏ ơi là đỏ thắm từ trong tim !
Ngày xưa màu đỏ đi tìm,
Ngày nay màu đỏ lặng im ngóng chờ.
Mười mấy năm, một tình thơ.
Mười mấy năm, một bến bờ yêu đương.
Đỏ chi mà đỏ lạ thường !
25.6.92
Nhãn:
Thơ
Lời Thiêng
Khi cha Nghị dâng thánh lễ, anh Tám đọc thay các phần ngôn lễ,
nhưng tới lúc truyền phép Thánh Thể,
chính cha đọc với giọng ngọng nghịu vì căn bệnh chết đi sống lại của mình.
Sức hơi giờ đã cạn rồi,
Ơn trời còn nặng, nghĩa đời còn cao.
Lưỡi ơi, rán chút đi nào !
Môi ơi, hãy cố thì thào lời yêu !
Chiều năm xưa, tiệc huyền siêu.
Sáng hôm nay, vẫn tiệc như chiều năm xưa.
Tay run bưng chén mà đưa,
Mời ăn mời uống cho vừa khát khao.
Linh thiêng qua tiếng thì thào ./.
06.10.1993
nhưng tới lúc truyền phép Thánh Thể,
chính cha đọc với giọng ngọng nghịu vì căn bệnh chết đi sống lại của mình.
Sức hơi giờ đã cạn rồi,
Ơn trời còn nặng, nghĩa đời còn cao.
Lưỡi ơi, rán chút đi nào !
Môi ơi, hãy cố thì thào lời yêu !
Chiều năm xưa, tiệc huyền siêu.
Sáng hôm nay, vẫn tiệc như chiều năm xưa.
Tay run bưng chén mà đưa,
Mời ăn mời uống cho vừa khát khao.
Linh thiêng qua tiếng thì thào ./.
06.10.1993
Nhãn:
Thơ
Tiểu Bạch Am 92
Ba anh em chúng tôi sống tuần Linh thao
tại một túp lều nhỏ quét vôi trắng
ở Tu viện Nagia Thủ Đức, từ 09 - 16.03.1992
Tiểu bạch am ! Tiểu Bạch Am !
Người hẹn cùng tôi một chiều vàng.
Bỏ phố, bỏ thành, lên chốn lạ,
Túp lều nho nhỏ, rước Người sang.
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Mới đến mà sao tim rộn ràng.
Chưa nói, đã nghe lời ân ái
Thì thầm đâu đó giữa mênh mang.
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Ba đứa chúng tôi thật ngỡ ngàng :
Hay đây là đỉnh Tabor trước,
Ngắm hiển vinh Người trong ánh quang ?
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Tôi dỗ hồn tôi : Chớ rộn ràng !
Cứ lặng im đi rồi sẽ biết
Hương tình tha thiết chốn đồng hoang.
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Run rẩy hồn con chạm tình vàng.
Thưa : Con nào dám lơi lửa mến,
Đây trọn tim con đã sẵn sàng.
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Thánh Thể, Người ơi, thật dịu dàng.
Con quỳ im lặng mà ngây ngất,
Tình đã lên rồi. Ôi Tình Lang !
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Đất trời nhè nhẹ chở tình sang.
Chiều nay trên đỉnh Tabor mới
Ba đứa chúng tôi lặng ngỡ ngàng ./.
Hồi ức về Tiểu Bạch Am,
viết tại An Hạ 06.1992
tại một túp lều nhỏ quét vôi trắng
ở Tu viện Nagia Thủ Đức, từ 09 - 16.03.1992
Tiểu bạch am ! Tiểu Bạch Am !
Người hẹn cùng tôi một chiều vàng.
Bỏ phố, bỏ thành, lên chốn lạ,
Túp lều nho nhỏ, rước Người sang.
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Mới đến mà sao tim rộn ràng.
Chưa nói, đã nghe lời ân ái
Thì thầm đâu đó giữa mênh mang.
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Ba đứa chúng tôi thật ngỡ ngàng :
Hay đây là đỉnh Tabor trước,
Ngắm hiển vinh Người trong ánh quang ?
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Tôi dỗ hồn tôi : Chớ rộn ràng !
Cứ lặng im đi rồi sẽ biết
Hương tình tha thiết chốn đồng hoang.
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Run rẩy hồn con chạm tình vàng.
Thưa : Con nào dám lơi lửa mến,
Đây trọn tim con đã sẵn sàng.
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Thánh Thể, Người ơi, thật dịu dàng.
Con quỳ im lặng mà ngây ngất,
Tình đã lên rồi. Ôi Tình Lang !
Tiểu Bạch Am ! Tiểu Bạch Am !
Đất trời nhè nhẹ chở tình sang.
Chiều nay trên đỉnh Tabor mới
Ba đứa chúng tôi lặng ngỡ ngàng ./.
Hồi ức về Tiểu Bạch Am,
viết tại An Hạ 06.1992
Nhãn:
Thơ
Thứ Ba, 24 tháng 7, 2007
Hé Nụ Trinh Nguyên
Búp non mới nhú hôm qua
Sáng nay đã thấy nở ra nụ hồng.
Môi còn ngậm hạt sương trong,
Tim còn ấp ủ hương nồng trinh nguyên.
Thẹn thùng hé nụ cười duyên ./.
III Vọng 1987
Sáng nay đã thấy nở ra nụ hồng.
Môi còn ngậm hạt sương trong,
Tim còn ấp ủ hương nồng trinh nguyên.
Thẹn thùng hé nụ cười duyên ./.
III Vọng 1987
Nhãn:
Thơ
Náo Nức
Vui lên Sion, Chúa ngươi sắp tới
Tháng năm Chàng chẳng hẹn hò
Để em cứ đợi, cứ chờ thế kia !
Song thưa lọt ánh trăng khuya,
Một mình ngơ ngẫn, đầm đìa lệ tuôn.
Tiếng gà giục giã đầu thôn
Càng thêm hối thúc tiếng hồn trong em.
Đông phong nhẹ lướt qua rèm
Càng thêm lay động nỗi niềm nhớ mong.
Nhớ Người cỡi áng mây hồng,
Nhớ Người rẽ gió mênh mông vượt trời,
Nhớ Người xuyên nắng hồng tươi,
Nhớ Người đi dựng cuộc đời an vinh.
Hôm kia cánh nhạn đưa tin
Rằng vài hôm nữa Người Chinh Phu về.
Thế mà đợi mãi đợi mê
Chàng chưa thấy về, héo hắt lòng em !
Hừng đông đã rọi qua thềm,
Vầng dương rạng rỡ đã lên trước nhà.
Nghe đâu vang lại bài ca,
Vẳng đâu vó ngựa từ xa vọng về.
Chinh Phu đang vượt sơn khê
Tiếng kèn chiến thắng bốn bề râm ran.
Cài trâm em bước vội vàng
Đi ra đầu xóm đón Chàng hồi hương./.
III Vọng 1987
Tháng năm Chàng chẳng hẹn hò
Để em cứ đợi, cứ chờ thế kia !
Song thưa lọt ánh trăng khuya,
Một mình ngơ ngẫn, đầm đìa lệ tuôn.
Tiếng gà giục giã đầu thôn
Càng thêm hối thúc tiếng hồn trong em.
Đông phong nhẹ lướt qua rèm
Càng thêm lay động nỗi niềm nhớ mong.
Nhớ Người cỡi áng mây hồng,
Nhớ Người rẽ gió mênh mông vượt trời,
Nhớ Người xuyên nắng hồng tươi,
Nhớ Người đi dựng cuộc đời an vinh.
Hôm kia cánh nhạn đưa tin
Rằng vài hôm nữa Người Chinh Phu về.
Thế mà đợi mãi đợi mê
Chàng chưa thấy về, héo hắt lòng em !
Hừng đông đã rọi qua thềm,
Vầng dương rạng rỡ đã lên trước nhà.
Nghe đâu vang lại bài ca,
Vẳng đâu vó ngựa từ xa vọng về.
Chinh Phu đang vượt sơn khê
Tiếng kèn chiến thắng bốn bề râm ran.
Cài trâm em bước vội vàng
Đi ra đầu xóm đón Chàng hồi hương./.
III Vọng 1987
Nhãn:
Thơ
Mật và Tiếng Cười
Con ong hút nhụy cành hoa,
Còn tôi chia sẻ thịt da của Người.
Con ong góp mật cho đời,
Còn tôi xin góp tiếng cười nhỏ nhoi ./.
12.1987
Còn tôi chia sẻ thịt da của Người.
Con ong góp mật cho đời,
Còn tôi xin góp tiếng cười nhỏ nhoi ./.
12.1987
Nhãn:
Thơ
Sương Sa
Trời cao, hãy đổ sương xuống...
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Hớp lấy hơi sương mát đậm đà.
Cho dịu hết đi cơn nóng bỏng,
Để nghe rười rượi cả thịt da.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Mới biết rằng tôi quả thật là
Một kẻ dại khờ, tên phá tử
Để cháy khô lòng, sương vẫn sa.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Căng hết lòng ra kẻo lỡ mà
Một xó xỉnh nào co quắp lại
Không thấm sương trời, đau xót xa.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Hít thở cho bưa, hít đẫy đà.
Cho sạch bớt ngông cuồng ngây dại
Cho tan đi hết nỗi điên tà.
Tôi cảm ơn Trời đổ sương sa,
Tôi chết, vâng tôi chết thật mà.
Không sương, chảy bỏng sao sống nổi ?
Cảm tạ ơn Trời đổ sương sa./.
I Vọng 12.1987
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Hớp lấy hơi sương mát đậm đà.
Cho dịu hết đi cơn nóng bỏng,
Để nghe rười rượi cả thịt da.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Mới biết rằng tôi quả thật là
Một kẻ dại khờ, tên phá tử
Để cháy khô lòng, sương vẫn sa.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Căng hết lòng ra kẻo lỡ mà
Một xó xỉnh nào co quắp lại
Không thấm sương trời, đau xót xa.
Tôi mở lòng tôi đón sương sa,
Hít thở cho bưa, hít đẫy đà.
Cho sạch bớt ngông cuồng ngây dại
Cho tan đi hết nỗi điên tà.
Tôi cảm ơn Trời đổ sương sa,
Tôi chết, vâng tôi chết thật mà.
Không sương, chảy bỏng sao sống nổi ?
Cảm tạ ơn Trời đổ sương sa./.
I Vọng 12.1987
Nhãn:
Thơ
Thứ Hai, 23 tháng 7, 2007
Nguyệt Thánh
Maria, Trăng của đời tôi.
Có một vầng Trăng rất đỗi cao,
Sáng lên vằng vặc, sáng làm sao.
Sáng cả đất trời, ô là sáng !
Sáng ngợp hồn tôi, sáng dạt dào.
Có một vầng Trăng rất đỗi êm,
Rất đỗi thanh cao, rất đỗi hiền.
Vầng Trăng ngà ngọc, Trăng huyền dịu.
Sáng rạng đời tôi, sáng triền miên.
Có một vầng Trăng rất đỗi trong,
Tinh khiết hơn muôn suối khơi dòng.
Sáng thấu tận cùng nơi u tối.
Sáng xuống hồn tôi, sáng mênh mông.
Có một vầng Trăng rất tinh khôi.
Nguyệt thánh, ôi Trăng của muôn đời.
Tôi nguyện ngước nhìn Trăng ân phúc
Để hướng hồn tôi mãi lên trời.
Nguyệt thánh, ô này Nguyệt của tôi.
Gọi tên, tôi gọi mãi không thôi.
Nguyệt thánh, lạy Trăng Trời Vĩnh Cửu,
Xin hãy là Trăng cứu đời tôi ./.
12.1987
Có một vầng Trăng rất đỗi cao,
Sáng lên vằng vặc, sáng làm sao.
Sáng cả đất trời, ô là sáng !
Sáng ngợp hồn tôi, sáng dạt dào.
Có một vầng Trăng rất đỗi êm,
Rất đỗi thanh cao, rất đỗi hiền.
Vầng Trăng ngà ngọc, Trăng huyền dịu.
Sáng rạng đời tôi, sáng triền miên.
Có một vầng Trăng rất đỗi trong,
Tinh khiết hơn muôn suối khơi dòng.
Sáng thấu tận cùng nơi u tối.
Sáng xuống hồn tôi, sáng mênh mông.
Có một vầng Trăng rất tinh khôi.
Nguyệt thánh, ôi Trăng của muôn đời.
Tôi nguyện ngước nhìn Trăng ân phúc
Để hướng hồn tôi mãi lên trời.
Nguyệt thánh, ô này Nguyệt của tôi.
Gọi tên, tôi gọi mãi không thôi.
Nguyệt thánh, lạy Trăng Trời Vĩnh Cửu,
Xin hãy là Trăng cứu đời tôi ./.
12.1987
Nhãn:
Thơ
Bụi
Bụi đâu bụi lắm thế này?
Bụi từ trên tóc, bụi đầy xuống vai.
Tôi đi trong bụi miệt mài
Mà lâu vẫn tưởng đi ngoài gió trăng.
Hóa ra mờ mịt bụi giăng
Nên tôi vẫn cứ ngỡ rằng hào quang !
Bụi đâu mà bụi phủ phàng,
Bụi đâu mà bụi ngổn ngang bộn bề !
Bụi dâng ngập cả lối về,
Bụi che cả mắt, bụi mê cả lòng.
Gió ơi, lạy Gió cuồng phong
Thổi lên cuốn hết bụi lòng tôi đi.
Kẻo mà tôi dại tôi si
Tôi vùi chết mất còn chi hỡi trời !
Gió ơi, lạy Gió tôi ơi
Thổi mau cuốn hết bụi đời tôi mang.
Kẻo tôi bụi đã phủ vàng !
II Vọng 12.1987
Bụi từ trên tóc, bụi đầy xuống vai.
Tôi đi trong bụi miệt mài
Mà lâu vẫn tưởng đi ngoài gió trăng.
Hóa ra mờ mịt bụi giăng
Nên tôi vẫn cứ ngỡ rằng hào quang !
Bụi đâu mà bụi phủ phàng,
Bụi đâu mà bụi ngổn ngang bộn bề !
Bụi dâng ngập cả lối về,
Bụi che cả mắt, bụi mê cả lòng.
Gió ơi, lạy Gió cuồng phong
Thổi lên cuốn hết bụi lòng tôi đi.
Kẻo mà tôi dại tôi si
Tôi vùi chết mất còn chi hỡi trời !
Gió ơi, lạy Gió tôi ơi
Thổi mau cuốn hết bụi đời tôi mang.
Kẻo tôi bụi đã phủ vàng !
II Vọng 12.1987
Nhãn:
Thơ
Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2007
Gia-kêu
Gia-kêu :
Có ai tủi phận đến như tôi,
Thấp bé không nom được mặt Người !
Thôi hẳn nhờ cây cao chắp gót,
Miễn sao hưởng kiến được thì thôi.
Chúa Giê-su :
Anh chàng thấp bé dễ thương ơi,
Ai bảo rằng cao mới tới trời ?
Nước Trời không ở đâu xa ngái,
Nước Trời ngay ở tự lòng thôi.
Gia-kêu :
Mời Ngài ghé lại nhà tôi
Cho trời cao hạ xuống đời hàn huyên ./.
IV Vọng, 21.12.1987
Có ai tủi phận đến như tôi,
Thấp bé không nom được mặt Người !
Thôi hẳn nhờ cây cao chắp gót,
Miễn sao hưởng kiến được thì thôi.
Chúa Giê-su :
Anh chàng thấp bé dễ thương ơi,
Ai bảo rằng cao mới tới trời ?
Nước Trời không ở đâu xa ngái,
Nước Trời ngay ở tự lòng thôi.
Gia-kêu :
Mời Ngài ghé lại nhà tôi
Cho trời cao hạ xuống đời hàn huyên ./.
IV Vọng, 21.12.1987
Nhãn:
Thơ
Cành Lá Gãy
"Cây lau bị giập
Ngài không nỡ bẻ."
Nâng niu cành lá gãy trên tay.
Bước chân ai dẫm đạp thế này !
Sao chẳng tiếc cho màu xanh của lá ?
Lá héo mất rồi. Ai có hay ?
18.12.1987
Ngài không nỡ bẻ."
Nâng niu cành lá gãy trên tay.
Bước chân ai dẫm đạp thế này !
Sao chẳng tiếc cho màu xanh của lá ?
Lá héo mất rồi. Ai có hay ?
18.12.1987
Nhãn:
Thơ
Thứ Tư, 18 tháng 7, 2007
Vu Qui
‘Người yêu tôi khi tôi còn là tội nhân’
Xe hoa đã sẵn kia rồi
Soi gương ngắm lại, ôi thôi sững sờ !
Áo xiêm tơi tả bơ phờ,
Má phai màu phấn, môi mờ màu son.
Đâu rồi dáng ngọc lưng tròn,
Đâu là kiều diễm, đâu còn thướt tha ?
Đầm đìa hai vạt lụy sa.
Tấm thân như thế, ai mà xun xoe !
Càng trông càng thấy não nề,
Càng trông càng thấy ê chề ruột gan.
Phải chi lá ngọc cành vàng,
Thì yêu cho thoả, cho tràn trề yêu !
Chàng rằng : Đừng nói năng nhiều !
Chàng yêu đâu phải mỹ miều mà yêu.
Đã yêu thì cái tiêu điều,
Cái phờ phạc ấy cũng yêu điên cuồng.
Cần chi quốc sắc thiên hương,
Đã yêu thì dẫu tầm thường cũng yêu.
Đã yêu ba bảy cũng liều.
Đã yêu thì biết bao nhiêu mới vừa ?
Xe hoa đã có chàng đưa,
Gạt nhanh giọt lệ mà thưa : Tùy chàng.
Thân này tiều tụy võ vàng,
Chàng yêu thì thiếp theo chàng lên xe.
Bảo về thì thiếp theo về,
Chút duyên còn lại xin thề dâng trao.
Đàn chim ngoài ngõ xôn xao,
Con tim trong thiếp nôn nao lạ thường.
Ô hay cái nghĩa yêu đương
Bừng lên khoé mắt còn vương lệ trào.
Lên xe mà ngỡ chiêm bao ./.
11.1987
Xe hoa đã sẵn kia rồi
Soi gương ngắm lại, ôi thôi sững sờ !
Áo xiêm tơi tả bơ phờ,
Má phai màu phấn, môi mờ màu son.
Đâu rồi dáng ngọc lưng tròn,
Đâu là kiều diễm, đâu còn thướt tha ?
Đầm đìa hai vạt lụy sa.
Tấm thân như thế, ai mà xun xoe !
Càng trông càng thấy não nề,
Càng trông càng thấy ê chề ruột gan.
Phải chi lá ngọc cành vàng,
Thì yêu cho thoả, cho tràn trề yêu !
Chàng rằng : Đừng nói năng nhiều !
Chàng yêu đâu phải mỹ miều mà yêu.
Đã yêu thì cái tiêu điều,
Cái phờ phạc ấy cũng yêu điên cuồng.
Cần chi quốc sắc thiên hương,
Đã yêu thì dẫu tầm thường cũng yêu.
Đã yêu ba bảy cũng liều.
Đã yêu thì biết bao nhiêu mới vừa ?
Xe hoa đã có chàng đưa,
Gạt nhanh giọt lệ mà thưa : Tùy chàng.
Thân này tiều tụy võ vàng,
Chàng yêu thì thiếp theo chàng lên xe.
Bảo về thì thiếp theo về,
Chút duyên còn lại xin thề dâng trao.
Đàn chim ngoài ngõ xôn xao,
Con tim trong thiếp nôn nao lạ thường.
Ô hay cái nghĩa yêu đương
Bừng lên khoé mắt còn vương lệ trào.
Lên xe mà ngỡ chiêm bao ./.
11.1987
Nhãn:
Thơ
Chàng Hải Âu Với Đôi Cánh Gãy
Chàng hải âu bé nhỏ
Ôm mộng vượt đại dương
Bay qua biển vô thường
Đến làm tổ trên cành cây vĩnh cửu.
Đường thì xa tắp,
Mãi tít chân trời vẫn chưa thấy bóng đất liền hé lộ.
Đôi cánh gầy guộc đập liên hồi.
Mù khơi.
Cũng mặc, cứ thẳng đường bay tới.
Ngày lại ngày tiếp nối.
Tháng rồi tháng kề nhau.
Khi thì nắng quái, lúc lại mưa sâu,
Có lúc lại dữ dằn bão tố.
Dưới kia thì biển gầm sóng vỗ,
Biển há mồm như muốn hớp lấy cánh chim bay.
Có lúc quang đãng, có lúc lại vần vũ trời mây.
Cũng mặc, cánh chim cứ bay hoài như không hề biết mỏi.
Thế nhưng, chàng cũng chỉ là con hải âu yếu đuối.
Sức hơi nào rồi cũng đến rã rời,
Từng chiếc lông rụng xuống tả tơi,
Và đôi cánh kia bắt đầu rướm máu !
Máu thì máu, cũng mặc, chàng cứ bay mà chẳng hề muốn đậu.
(Dù trên những cánh buồm con cũng có chỗ cho chàng nương náu)
Chàng cứ bay, bay mãi miết không thôi.
Một hôm kia, đôi cánh, than ôi !
Gãy cụp xuống như cành khô trong cơn gió dữ.
Chàng cắn răng cố nén cơn đau để băng mình lên phía trước.
Cánh gãy rồi, sao mà bay được ?
Thế nhưng chàng vẫn cứ bay !
Và ô kìa, lạ kỳ thay
Chàng vẫn bay được dù chỉ là với đôi cánh gãy.
Ngày vẫn còn nối tiếp ngày.
Tháng vẫn còn liền kề tháng.
Đất hiền vẫn chưa ló dạng.
Và chàng hải âu với đôi cánh gãy vẫn còn bay ./.
13.01.1988
Ôm mộng vượt đại dương
Bay qua biển vô thường
Đến làm tổ trên cành cây vĩnh cửu.
Đường thì xa tắp,
Mãi tít chân trời vẫn chưa thấy bóng đất liền hé lộ.
Đôi cánh gầy guộc đập liên hồi.
Mù khơi.
Cũng mặc, cứ thẳng đường bay tới.
Ngày lại ngày tiếp nối.
Tháng rồi tháng kề nhau.
Khi thì nắng quái, lúc lại mưa sâu,
Có lúc lại dữ dằn bão tố.
Dưới kia thì biển gầm sóng vỗ,
Biển há mồm như muốn hớp lấy cánh chim bay.
Có lúc quang đãng, có lúc lại vần vũ trời mây.
Cũng mặc, cánh chim cứ bay hoài như không hề biết mỏi.
Thế nhưng, chàng cũng chỉ là con hải âu yếu đuối.
Sức hơi nào rồi cũng đến rã rời,
Từng chiếc lông rụng xuống tả tơi,
Và đôi cánh kia bắt đầu rướm máu !
Máu thì máu, cũng mặc, chàng cứ bay mà chẳng hề muốn đậu.
(Dù trên những cánh buồm con cũng có chỗ cho chàng nương náu)
Chàng cứ bay, bay mãi miết không thôi.
Một hôm kia, đôi cánh, than ôi !
Gãy cụp xuống như cành khô trong cơn gió dữ.
Chàng cắn răng cố nén cơn đau để băng mình lên phía trước.
Cánh gãy rồi, sao mà bay được ?
Thế nhưng chàng vẫn cứ bay !
Và ô kìa, lạ kỳ thay
Chàng vẫn bay được dù chỉ là với đôi cánh gãy.
Ngày vẫn còn nối tiếp ngày.
Tháng vẫn còn liền kề tháng.
Đất hiền vẫn chưa ló dạng.
Và chàng hải âu với đôi cánh gãy vẫn còn bay ./.
13.01.1988
Nhãn:
Thơ
Con Sáo
"Hãy ăn năn sám hối
và tin vào Tin Mừng"
"Ai đem con sáo sang sông
Để cho con sáo sổ lồng bay xa !"
Sáo bay, con sáo sa đà,
Ai kêu con sáo về nhà giùm tôi !
Tháng năm tắt bặt tăm hơi,
Nhớ thương con sáo mù khơi lạc đàn.
Thu tan rồi tới đông tàn,
Thấy con én lượn giăng ngang bầu trời.
Én ơi có thấy sáo tôi
Thì xin nhắn giúp đôi lời thở than :
Rằng đông đã hết, xuân sang
Mà sao sáo mãi hoang đàng nơi đâu ?
Có hay những trắng đêm thâu
Có người trằn trọc những sầu những thương ?
Sáo ơi đã lỡ lạc đường
Thì quay nhanh lại kẻo vương lưới người.
Hoa kia đã chớm nụ rồi,
Về mau để đón đất trời vào xuân ./.
27.01.1988
Đông chí Đinh Mão
và tin vào Tin Mừng"
"Ai đem con sáo sang sông
Để cho con sáo sổ lồng bay xa !"
Sáo bay, con sáo sa đà,
Ai kêu con sáo về nhà giùm tôi !
Tháng năm tắt bặt tăm hơi,
Nhớ thương con sáo mù khơi lạc đàn.
Thu tan rồi tới đông tàn,
Thấy con én lượn giăng ngang bầu trời.
Én ơi có thấy sáo tôi
Thì xin nhắn giúp đôi lời thở than :
Rằng đông đã hết, xuân sang
Mà sao sáo mãi hoang đàng nơi đâu ?
Có hay những trắng đêm thâu
Có người trằn trọc những sầu những thương ?
Sáo ơi đã lỡ lạc đường
Thì quay nhanh lại kẻo vương lưới người.
Hoa kia đã chớm nụ rồi,
Về mau để đón đất trời vào xuân ./.
27.01.1988
Đông chí Đinh Mão
Nhãn:
Thơ
Thứ Hai, 16 tháng 7, 2007
Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2007
Ngập Ngừng
“Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau,
thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa”
(Luca 9,62)
Nghe rồi, vẫn cứ làm thinh ậm ừ.
Nghe rồi, vẫn cứ chần chừ.
Vẫn ngài ngại thốt, vẫn ngần ngừ thưa.
Vẫn còn sợ gió, e mưa.
Vẫn còn tiếc chút hương thừa đâu đây.
Con chim còn tiếc cành cây,
Ánh trăng còn tiếc bóng mây rụt rè.
Rằng nghe thì hẳn là nghe
Mà sao khó hứa, khó thề thế kia!
11.1987
Nhãn:
Thơ
Thứ Tư, 4 tháng 7, 2007
Tình Lặng
Có tình yêu rất thực
Ở tận đáy lòng tôi,
Bỗng dưng Người chạm đến
Tình dậy, tình lên ngôi.
Tình im như hoa nở
Mà hương tình ngất ngây.
Tình thầm như sương đổ
Mà hơi tình đắm say.
Tình lan trong gió.
Tình hoà trong mây.
Tình chen trong cỏ.
Tình lẩn trong cây.
Có tình yêu rất lạ
Trải rộng khắp muôn nơi.
Ai yêu rồi mới rõ
Chuyện tình yêu không lời.
Ở tận đáy lòng tôi,
Bỗng dưng Người chạm đến
Tình dậy, tình lên ngôi.
Tình im như hoa nở
Mà hương tình ngất ngây.
Tình thầm như sương đổ
Mà hơi tình đắm say.
Tình lan trong gió.
Tình hoà trong mây.
Tình chen trong cỏ.
Tình lẩn trong cây.
Có tình yêu rất lạ
Trải rộng khắp muôn nơi.
Ai yêu rồi mới rõ
Chuyện tình yêu không lời.
30.04.1988
Nhãn:
Thơ
Ngỡ Ngàng
Sao Người lại nói yêu tôi
Để nghe bối rối, bồi hồi, xôn xao.
Sáng mây thấp,
Chiều mây cao,
Tôi nhìn mà thấy nao nao trong lòng.
Sáng hừng đông,
Mà tối cũng hừng đông,
Tôi nhìn và thấy trong lòng nao nao.
Nước chảy lao xao,
Sóng khẽ thì thào,
Tôi nghe lại thấy nôn nao trong lòng.
Nước lờ lững một dòng,
Thuyền nhẹ lướt mặt sông,
Mà tôi cứ ngỡ thuyền lòng của tôi.
Ôi tình ơi, hỡi tình ơi !
Sao Người chọn lấy đời tôi hỡi Người ?
Phương Bắc đầy ắp sao trời,
Tôi nhìn bỗng thấy một ngôi rạng ngời.
Sao ơi !
Nầy hỡi Sao ơi !
Xin Sao gìn giữ tình tôi mặn nồng.
Để cho sáng cũng hừng đông.
Mà đêm đến cũng hừng đông cuộc tình.
Cúi đầu tôi cứ lặng thinh
Để nghe Người Ấy tỏ tình cùng tôi.
Ôi Người ơi !
Hỡi Người ơi !
Sao Người lại chọn đời tôi hỡi Người ?
Để nghe bối rối, bồi hồi, xôn xao.
Sáng mây thấp,
Chiều mây cao,
Tôi nhìn mà thấy nao nao trong lòng.
Sáng hừng đông,
Mà tối cũng hừng đông,
Tôi nhìn và thấy trong lòng nao nao.
Nước chảy lao xao,
Sóng khẽ thì thào,
Tôi nghe lại thấy nôn nao trong lòng.
Nước lờ lững một dòng,
Thuyền nhẹ lướt mặt sông,
Mà tôi cứ ngỡ thuyền lòng của tôi.
Ôi tình ơi, hỡi tình ơi !
Sao Người chọn lấy đời tôi hỡi Người ?
Phương Bắc đầy ắp sao trời,
Tôi nhìn bỗng thấy một ngôi rạng ngời.
Sao ơi !
Nầy hỡi Sao ơi !
Xin Sao gìn giữ tình tôi mặn nồng.
Để cho sáng cũng hừng đông.
Mà đêm đến cũng hừng đông cuộc tình.
Cúi đầu tôi cứ lặng thinh
Để nghe Người Ấy tỏ tình cùng tôi.
Ôi Người ơi !
Hỡi Người ơi !
Sao Người lại chọn đời tôi hỡi Người ?
11.1987
Nhãn:
Thơ
Thứ Ba, 3 tháng 7, 2007
Hờn Dỗi
(Hô-sê 2,15-22; 14,5-8)
Con trăng ngủ dưới dòng sông,
Con đò gọi mãi mà không trả lời.
Con đò giận, bỏ ra khơi.
Con trăng hoảng hốt rụng rời con tim.
Tim trăng từng mảnh im lìm
Trôi ra biển lớn để tỉm đò con.
Con đò quay mặt dỗi hờn,
Con trăng níu lại van lơn đủ điều.
Con đò không nén được yêu
Vớt con trăng vỡ nâng niu trong lòng...
Con đò trở lại dòng sông
Con trăng yên ngủ ở trong con đò.
09.02.1988
Con trăng ngủ dưới dòng sông,
Con đò gọi mãi mà không trả lời.
Con đò giận, bỏ ra khơi.
Con trăng hoảng hốt rụng rời con tim.
Tim trăng từng mảnh im lìm
Trôi ra biển lớn để tỉm đò con.
Con đò quay mặt dỗi hờn,
Con trăng níu lại van lơn đủ điều.
Con đò không nén được yêu
Vớt con trăng vỡ nâng niu trong lòng...
Con đò trở lại dòng sông
Con trăng yên ngủ ở trong con đò.
09.02.1988
Nhãn:
Thơ
Hạnh ngộ
"Họ đã đến xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy"
(Ga 1,39)
Nên tôi cứ nói, cứ cười huyên thuyên.
Phải đâu tôi cố làm duyên,
Nhưng tôi vui quá, ưu phiền làm sao?
Gặp Người dạ cứ nao nao.
Tôi cười tôi nói phải nào tại tôi!
Ai yêu mà lại không vui?
17.01.1988
Nhãn:
Thơ
Thứ Hai, 2 tháng 7, 2007
Nắng
Sáng nay trên ấy nắng làm sao?
Tôi ở dưới đây nắng ngạt ngào.
Nắng ấm sưởi lòng tôi cũng ấm,
Mấy kẻ quanh tôi ửng má đào.
Tôi ra đầu ngõ: nắng vàng tươi.
Ai nấy vui lên rộn rã cười.
Nắng chiếu long lanh trong đôi mắt,
Nắng đậu trên môi ánh hồng tươi.
Tôi ra phố chợ: nắng bừng lên.
Kẻ bán người mua dưới nắng hiền.
Nắng ôm tất cả, hôn tất cả.
Có kẻ ngây người, nét ngạc nhiên.
Tôi ra đồng ruộng: nắng tràn tuôn.
Cây lá hôm kia ủ rũ buồn,
Sáng nay chỗi dậy vui cùng nắng,
Đàn bướm vui lây, lượn chập chờn.
Tôi đi tôi tắm nắng vàng tươi,
Cho nắng tô thêm đẹp cuộc đời.
Chợt bỗng nghe bài ca của nắng:
'Nắng đến, ai ơi, nắng tự Trời'.
12.1987
Tôi ở dưới đây nắng ngạt ngào.
Nắng ấm sưởi lòng tôi cũng ấm,
Mấy kẻ quanh tôi ửng má đào.
Tôi ra đầu ngõ: nắng vàng tươi.
Ai nấy vui lên rộn rã cười.
Nắng chiếu long lanh trong đôi mắt,
Nắng đậu trên môi ánh hồng tươi.
Tôi ra phố chợ: nắng bừng lên.
Kẻ bán người mua dưới nắng hiền.
Nắng ôm tất cả, hôn tất cả.
Có kẻ ngây người, nét ngạc nhiên.
Tôi ra đồng ruộng: nắng tràn tuôn.
Cây lá hôm kia ủ rũ buồn,
Sáng nay chỗi dậy vui cùng nắng,
Đàn bướm vui lây, lượn chập chờn.
Tôi đi tôi tắm nắng vàng tươi,
Cho nắng tô thêm đẹp cuộc đời.
Chợt bỗng nghe bài ca của nắng:
'Nắng đến, ai ơi, nắng tự Trời'.
12.1987
Nhãn:
Thơ
Gió
Gió muốn thổi đi đâu thi thổi...
Gió đâu Gió thổi lạ thường,
Gió đâu vào tận bên giường nỉ non.
Gió đâu vào tận trong hồn
Mà nghe xao xuyến như tuồng tiếng Ai.
Gió đâu Gió suốt đêm dài.
Gió đâu mà thổi từ đoài đến đông.
Gió đâu rung động cõi lòng
Mà nghe vời vợi cả vùng linh thiêng.
Chắp tay lạy Gió diệu huyền
Cho tôi tới bến tình duyên đợi chờ,
Cho tôi chạm được trời mơ
Để tôi ngỏ hết lời thơ tâm tình.
Chắp tay lạy Gió thần linh
Cho tôi no thoả mối tình ước ao.
11.1987
Gió đâu Gió thổi lạ thường,
Gió đâu vào tận bên giường nỉ non.
Gió đâu vào tận trong hồn
Mà nghe xao xuyến như tuồng tiếng Ai.
Gió đâu Gió suốt đêm dài.
Gió đâu mà thổi từ đoài đến đông.
Gió đâu rung động cõi lòng
Mà nghe vời vợi cả vùng linh thiêng.
Chắp tay lạy Gió diệu huyền
Cho tôi tới bến tình duyên đợi chờ,
Cho tôi chạm được trời mơ
Để tôi ngỏ hết lời thơ tâm tình.
Chắp tay lạy Gió thần linh
Cho tôi no thoả mối tình ước ao.
11.1987
Nhãn:
Thơ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)