Thứ Hai, 30 tháng 10, 2023

Bậc cầu nguyện thứ nhất (tiếp theo)



- Chương 11

12. Lạy Chúa của con, có việc gì Chúa làm lại không nhằm lợi ích lớn lao hơn cho linh hồn mà Chúa biết rõ đã hoàn toàn thuộc về Chúa, đã tự phó thác cho quyền năng của Chúa, để theo Chúa bất cứ nơi nào, cả đến chết trên thập giá, đã cương quyết vác đỡ Thánh Giá Chúa và không để Chúa phải vác một mình chăng? Ai thấy mình đã cương quyết như vậy thì không phải sợ hãi gì nữa. Không, hỡi những người chuyên chú sống đời sống thiêng liêng, không có lý do nào làm các bạn phải buồn sầu cả. Khi các bạn đã đạt tới trình độ cao này (nghĩa là) các bạn khao khát được ở nơi cô tịch, khao khát hiệp thông với Thiên Chúa và từ bỏ mọi thú tiêu khiển của trần gian, thì các bạn đã thực hiện được phần chính yếu trong công việc của mình rồi. Hãy cảm tạ Chúa về điều đó và hãy tín thác vào lòng nhân hậu của Người. Lòng nhân hậu ấy không bao giờ bỏ rơi các bạn hữu của Mình. Đừng bận tâm thắc mắc “tại sao Chúa ban lòng sốt sắng cho người đó, mới thực tập cầu nguyện trong ít ngày mà chẳng ban cho tôi sau bao năm vất vả?” Hãy xác tín rằng Chúa muốn như thế là để chúng ta được ích lợi lớn lao hơn thôi. Hãy để Chúa hướng dẫn chúng ta tới bất cứ nơi đâu tuỳ ý Người. Chúng ta không còn thuộc về mình nữa, nhưng thuộc quyền sở hữu của Người. Chúng ta làm việc trong vườn của Người, được gần gũi chủ vườn, Đấng chắc chắn là ở với chúng ta thì đó là Người đã ban cho chúng ta một ơn trọng đại rồi. Nếu Người muốn thảo mộc và các thứ hoa này phát triển, một số do được tưới bằng nước giếng, số khác lại không cần phải tưới bằng nước đó thì có hệ gì đến tôi? Lạy Chúa, xin hãy thực hiện điều Chúa muốn. Xin đừng để con xúc phạm đến Chúa và, nếu chỉ bởi lòng nhân hậu Chúa, Chúa đã ban cho con có được nhân đức nào, thì xin đừng để cho nhân đức ấy tàn lụi đi nữa. Lạy Chúa, con muốn chịu đau khổ vì Chúa đã chịu đau khổ. Xin cho ý Chúa được thể hiện nơi con bằng mọi cách. Xin Chúa đừng bao giờ ban một hồng ân quí báu như thế (tức là Tình yêu Chúa) cho những người chỉ phục vụ Chúa để được an ủi.

13. Tôi nói điều này vì tôi biết do kinh nghiệm (tức là) linh hồn nào đã bắt đầu cương quyết bước theo con đường tâm nguyện và không quan tâm tới an ủi hay cảm tình sốt sắng, không hứng khởi hơn khi được an ủi, cũng chẳng buồn phiền khi Chúa rút các ơn ấy lại, thì người ấy đã đi được phần lớn cuộc hành trình rồi, dầu đôi khi còn sa sẩy thì cũng không sợ một cuộc sụp đổ, vì ngôi nhà của họ đã xây trên nền tảng vững chắc. Phải, mến Chúa không hệ tại ở khóc nhiều, không hệ tại ở vui hưởng những ơn an ủi và âu yếm mà phần lớn chúng ta mong muốn và tìm kiếm, nhưng hệ tại việc phụng sự Chúa cách thành tâm và ngay thẳng, với tâm hồn cương quyết và khiêm nhường. Không như thế thì đúng là chúng ta chỉ lãnh nhận mà chẳng hiến dâng gì cả.

14. Còn là nữ giới kém hiểu biết, yếu đuối và thiếu nghị lực như con thì cần phải có các ơn an ủi nâng đỡ. Đấy là cách Chúa đang nâng đỡ và hướng dẫn con bây giờ, thì con mới có thể chịu đựng được đôi ba thử thách Chúa muốn gửi đến cho con. Nhưng khi nghe những tôi tớ Chúa, những người hùng dũng, những người có kiến thức và thông minh lại phàn nàn vì Chúa không ban cho họ được cảm thấy sốt sắng, thì con lấy làm khó chịu, không muốn lắng nghe họ nữa. Con không có ý nói rằng khi Thiên Chúa ban, họ không được đón nhận và không được quí chuộng những cảm xúc đạo đức như vậy, vì trong trường hợp đó, tất nhiên Chúa biết điều ấy là hữu ích cho họ. Con chỉ có ý nói rằng nếu Chúa không ban cho thì họ cũng không được buồn phiền. Họ phải nhận thức rằng Chúa không ban cho ơn ấy là vì không cần thiết. Họ phải biết làm chủ chính mình và vững bước trên đường của mình. Họ hãy tin họ đang lầm về điểm này, con đã kinh nghiệm và đã thấy như thế. Nếu thay vì tiếp tục tiến bước với tinh thần tự do, thì vì yếu đuối và thiếu quảng đại, họ giậm chân tại chỗ. Họ hãy tin đó là một khuyết điểm của họ.

15. Con đã nhấn mạnh điểm này cho những người mới bắt đầu vì điều quan trọng là phải bắt đầu với tâm hồn tự do và cương quyết. Còn bây giờ, con có ý nói với những người đã bắt đầu từ lâu. Có nhiều người đã bắt đầu, rồi đôi khi lại lùi bước và chẳng bao giờ cố gắng cho tới đích cả, và số người đó rất đông. Vì họ không ôm lấy thập giá ngay từ ban đầu nên họ phiền sầu và nghĩ mình chẳng tiến tới gì. Khi không suy luận được là họ không chịu nổi, dù có lẽ chính lúc ấy ý chí được kiên cường mà họ không biết. Chúng ta phải nhận thức rằng Chúa chẳng quan tâm tới những chi tiết này. Chúng ta thì coi đó là những thiếu sót mà thực sự ra không phải. Chúa biết tình trạng khốn nạn và yếu đuối của bản chất chúng ta rõ hơn chính chúng ta biết mình. Người cũng biết các linh hồn này chỉ mong luôn nhớ đến và yêu mến Người. Đó là sự cương quyết mà Người muốn thấy nơi chúng ta. Còn những phiền muộn chúng ta tự tạo ra cho mình thì chỉ thêm xáo trộn cho linh hồn chúng ta và kết quả sẽ là: nếu không lợi dụng lấy chỉ một giờ, chúng ta sẽ mất cả bốn giờ. Con có nhiều kinh nghiệm về điểm này và con biết điều con nói là thật. Vì con đã quan sát rất cẩn thận và sau đó đã bàn luận với những người chuyên nghiền ngẫm về đời sống thiêng liêng. Tình trạng phiền toái này thường phát sinh từ sự bất ổn về thể lý, và chúng ta là những tạo vật khốn nạn đến nỗi linh hồn bị tù đày này phải chia sẻ sự khốn cùng của thân xác, của thời tiết thay đổi và tính tình thay đổi cũng gây trở ngại cho linh hồn không hoàn tất được điều mình muốn và làm nó đau khổ dù cách ngoài ý muốn. Vào những thời kỳ như thế, chúng ta càng thúc bách, linh hồn càng ra tệ và nỗi khổ càng kéo dài hơn. Vậy hãy khôn ngoan nhận xét: nếu lý do này là đúng, thì đừng còn làm nghẹt thở linh hồn đáng thương nữa. Những người lâm vào tình trạng này phải biết rằng mình đang bệnh và hãy thay đổi đôi chút trong các giờ cầu nguyện trong đôi ba ngày.

16. Chúng ta phải chịu đựng cảnh lưu đày này tuỳ sức có thể. Vì linh hồn yêu mến Thiên Chúa luôn mang cái vận mệnh đau yếu lê lết để nhận biết rằng sống như mình đang sống trong tình trạng khốn khổ này, vì cái thân xác đáng thương mà không được điều mình muốn. Con đã nói: chúng ta phải khôn ngoan nhận xét, vì đôi khi ma quỉ cũng gây nên những trạng huống ấy. Bởi vậy, khi tâm trí rất mực lo ra và xáo trộn, hay khi linh hồn phải làm những việc quá sức mà phải khổ cực, thì không nên bỏ cầu nguyện. Có thể làm những công việc khác – như đọc sách, hay những công việc bác ái chẳng hạn – đôi khi linh hồn cũng không còn thể làm dù cả những việc này. Những khi ấy, linh hồn phải phục vụ thân xác vì mến Chúa, để vào những thời gian khác, thân xác có thể phục vụ linh hồn. Hãy tìm cách giải trí chẳng hạn như nói cuyện về những vấn đề thiêng liêng hay đi tản bộ theo như lời khuyên của cha giải tội. Trong tất cả những hoàn cảnh đó điều quan trọng là phải có kinh nghiệm, vì nhờ kinh nghiệm chúng ta biết điều gì thích hợp cho chúng ta. Nhưng trong mọi sự, chúng ta vẫn phải lo phụng sự Thiên Chúa. Ách của Người thì em ái. Điều căn bản là không được bỏ bê linh hồn, như người ta nói; nhưng hãy hướng dẫn nó cách dịu dàng để nó có thể tiến xa hơn.

17. Vậy nhắc lại lời khuyên của tôi (và dù có nhắc lại bao nhiêu lần cũng không thừa, vì là điều rất quan trọng) là đừng bao giờ buồn phiền khổ cực chỉ vì nỗi khô khan, bất an hay chia trí. Nếu muốn có sự tự do thiêng liêng và không liên tục bị xao xuyến, thì hãy bắt đầu bằng cách không sợ Thánh giá, rồi sẽ thấy Chúa giúp chúng ta vác Thánh giá. Bấy giờ chúng ta sẽ sung sướng tiến bước và gặp được lợi ích trong hết mọi sự. Bấy giờ sẽ thấy rõ ràng rằng, nếu giếng khô cạn, thì chính chúng ta cũng chẳng thể đổ vào đó được giọt nào. Nhưng dĩ nhiên, chúng ta không được bất cẩn mà phải canh chừng để khi có phải sử dụng nước ấy để Người có thể gia tăng các nhân đức cho chúng ta.

(Còn tiếp)
- Trích trong tác phẩm “Tiểu Sử Tự Thuật Thánh Teresa thành Avila”

Thứ Ba, 10 tháng 10, 2023