Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2007

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2007

Đông Nhớ Mẹ

Mùa đông đã đến chiếm khung trời,
Mẹ hỡi hồn con cũng chơi vơi.
Thương mẹ, con buồn như tuyết giá,
Lòng con buốt lạnh đến muôn đời.

Đâu nữa mẹ hiền ngày bé bỏng
Tay bồng tay bế nói thương yêu.
Mất mẹ hồn con chừ tuyệt vọng
Kiếm niềm thương, dáng mẹ gầy xiêu.

Vườn xưa còn đó, còn hoa nở
Thiếu bóng mẹ qua chẳng vui gì.
Ngàn cây hoà nhịp từng hơi thở,
Con lặng cúi đầu đếm bước đi.

Mẹ ơi, đông về trời ảm đạm,
Hồn con giờ kín cả buồn đau.
Tiếng xưa hiền dịu còn đâu nữa ?
Con thẫn thờ nghe vạn nỗi sầu ./.

Huế 27.10.1972

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2007

Đông Cầu Nguyện

Đông đã đến mang nguồn vui vô tận,
Giọt mưa khuya thánh thót khúc hoan ca.
Sương rưới xuống cho hoa tàn trở dậy,
Cho hồn con thôi tỉnh giấc yêu ma.

Hơi cỏ ấm cho hồn con cũng ấm,
Dậy thương yêu và dậy cả tin yêu.
Lời Mẹ hát con nghe chừng say đắm,
Thôi khổ đau, ôi dáng Mẹ diễm kiều.

Con Mẹ đó : Hài Nhi run hơi thở,
Đôi môi hồng mím lại, chút xót xa.
Gục đầu xuống nghe tim mình nức nở :
Cuộc đời con giờ đã lắm bê tha !

Hài Nhi khóc để hồn con thổn thức,
Thôi từ nay dứt cuộc sống buông trôi.
Nghe Chúa nhé, lời con qua tiếng nấc :
"Tội lỗi nhiều, con tệ quá đi thôi !"

TCV Hoan Thiện, Huế
Mùa Vọng, 29.11.1972

Quê Xưa


Đường Hồ Đắc Hanh, Thạch Hãn, Quảng Trị

Đông Tưởng

Tôi không dám nhận mình là thi sỹ
Ngồi than mây, khóc gió, tiếc thương sao,
Nhưng hồn tôi từng mạch máu dâng trào
Đầy ý vị, tay run lên dòng chữ.
Dù cái đẹp vời xa ngoài ngôn ngữ,
Cũng cố ghi, cố chép một đôi hàng.
Nhưng tâm tình thi tưởng quá cao sang
Ghi trên giấy chỉ là đôi mảnh vụn.

Thơ là muôn, là ngàn lời ca tụng,
Là diệu huyền như một khúc nhã ca,
Là tay măng lướt trên phím tơ ngà,
Là khúc nhạc mông lung như huyền thoại.

Đã yêu thơ là để tim khắc khoải
Buồn theo mây và ngơ ngẩn cùng mưa.
Làm kiếp mây biến ảo mấy cho vừa ?
Làm mưa rớt có khi nào tồn tại ?
Nên tôi phải chờ hoài và mong mải.

Chờ đông cho mưa sống chuỗi ngày dài,
Chờ đông cho mây kết tụ thành ngai,
Hết còn phải làm lãng du theo gió.
Và để cho hồn tôi còn mở ngỏ
Thấm tràn đầy nguồn thi vị của đông.
Để đêm đêm mỗi khi thiếp giấc nồng
Còn nghe gió nghe mưa âu yếm gọi ./.

Huế, Đông 1972

Vẩn Vơ

Bốn mươi năm, hỏi cuộc đời.
Hỏi mưa hỏi nắng mấy lời vu vơ.
Bốn mươi năm, hỏi nhạc thơ.
Hỏi trầm hỏi bổng vẩn vơ những lời ./.

1957 - 1996
"Tứ thập nhi bất hoặc"

Ngã Ngựa

(Phaolô trở lại)

Tưởng đâu đã vững yên cương
Nào ngờ lăn lóc bên đường thảm thê!
Hai tay quờ quạng tư bề:
Chao ôi sáng quá đến ghê rợn lòng!
Thôi rồi, bóng tối mông lung
Trùm lên đôi mắt anh hùng ruổi rong!
Trong đêm bỗng nhỏ lệ lòng,
Bỗng nghe Tiếng Nói âm thầm vọng lên.
Ngựa hoang trở vó ngoan hiền
Giấc mơ cuồng nộ biến nên chuyện tình.
Đêm đen rực ánh bình minh
Anh hùng ngã ngựa biết mình chớm yêu ./.

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2007

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2007

Vô Thường và Vĩnh Cửu

Chỉ là một giây thôi
Cánh sao khuya rụng rơi
Đoá quỳnh hương nở rộ
Đó đây khóc lẫn cười.

Chỉ là một giây thôi
Từ hư vô chơi vơi
Thoắt đã ra hiện hữu
Là tôi, và là người.

Chỉ là một giây thôi
Giữa muôn nghìn giây trôi
Vô thường thành vĩnh cửu
Tạ ơn Trời, ơn đời ./.

15.02.1995

Qui Hồi Cố Quận - (Bùi Giáng)

"Hãy qua cửa hẹp mà vào Nước Trời"
(Mt 7, 13-14)

Gò lưng trên chiến mã
Tay ghì chặt gươm đao
Vẫy vùng qua trăm ngã
Cát bụi phủ áo bào.

Hừng hực vượt tiền môn
Uất ức hét kinh hồn
Kiếm cung va loảng xoảng
Cười lên như điên cuồng.

Chiến chinh, hề, chiến chinh
Mịt mờ ải tâm linh
Nhờ nhờ màu tử khí
Sống chết, ai phân minh ?

Đâm nhào vào máu xương
Lầm lì vết tử thương.
A ha, hề, lãng bạt
Loạn mê hay can cường ?

Càng say ta càng điên
Gươm vung lên liên miên.
Ừ, đây chiêu tuyệt mệnh
Trối trăn chi thêm phiền !

Than ôi :
Chiến bào rách tả tơi,
Dũng sĩ mỏi mòn hơi,
Tuấn mã không buồn bước,
Kiếm cung treo rã rời !

Thôi rồi cơn cuồng mê
Tâm thần đau tái tê,
Vươn tay ra nắm lấy
Chỉ trống không thu về !

Hư vô, hư vô, hề !
Não nùng mộng Nam kê
Qui hồi về cố quận
Ngắm trăng soi bên hè.

Mang mang tình sơn khê.
Phá tử hoá si mê.
Tình ơi ! Tình ơi ! hề !

Tu xá Đaminh Tam Hà, 11.02.1995
Thân tặng Anh Đặng Chí San OP.

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2007

Cứu Thế

Từ trên cúi xuống nỗi đau
Bạc đen nhầy nhụa một màu nhân sinh.
Thế gian bảy nổi ba chìm,
Vương chi phiền lụy lênh đênh kiếp người ?
Đầu sông một cánh bèo trôi,
Cuối truông một nhánh rong xuôi vật vờ.
Mỏng manh cọng chỉ sợi tơ,
Tử sinh cách chỉ một bờ cỏn con.
Đáng chi chút phận mỏng giòn,
Một cơn gió thoảng chẳng còn tăm hơi.
Sá chi tiếng khóc câu cười,
Ba sinh gom lại chưa vơi canh tàn.
Thương chi cái nghiệp đa đoan
Mà mang lấy lụy mà quàng lấy đau ?
Mười phương gom một chén sầu
Cớ chi uống trọn cả bầu oan khiên ?

Cây khô dựng đứng trên triền,
Giang tay đón hết ưu phiền nhân gian ./.

15.02.1995

Nỗi Niềm

"Đây Chiên Thiên Chúa,
đây Đấng gánh tội trần gian"

Kiếp người
Mong manh.
Phận người
Lênh đênh.

Biển đời
Mông mênh.
Đường đời
Chông chênh.

Nụ cười
Tan mau.
Ưu phiền
In sâu.

Nghĩa tình
Nhẹ tênh.
Oán thù
Triền miên.

Ai khóc ?
Ai cười ?
Ai trả ?
Ai vay ?

Mở lớn
Đôi tay.
Vươn rộng
Bờ vai.

Ôm hết
Cõi đời.
Gánh trọn
Kiếp người.

Ai khóc ?
Ai cười ?
Ai ngược ?
Ai xuôi ?

Tôi khóc
Mình tôi.
Người cười
Vạn người.

Tôi trả
Cho đời
Món nợ
Người vay.

Ai đắng ?
Ai cay ?
Ai sầu ?
Ai thảm ?

Mình tôi
Tôi dám
Trả nợ
Cho đời.

Người hỡi !
Người ơi !
Hỏi người
Có biết ?

14.02.1995

Hạt Sương và Ánh Quang

(2Cr 4,7)

Ba sông đổ một nguồn
Đầy ắp ngàn muôn ơn
Láng lai tràn khắp cõi
Thấm đẫm mọi tâm hồn.

Chìm sâu trong thánh ân
Hạt sương mờ mong manh
Cưu mang nguồn ánh sáng
Loé lên nơi hồng trần.

Hạt sương quá nhỏ nhoi.
Ánh quang thật chói ngời.
Càn khôn thì rộng khắp.
Sương run lên liên hồi !

Ôi hạt sương là chi :
Giọt nước đầy sân si,
Có đó rồi tan đó
Phân phô để làm gì ?

Hạt sương trong ánh quang
Sáng tràn lên mênh mang
Sáng ngời lên như ngọc
Mặt trời lên, sương tan.

Còn trên cành lá xanh
Một chút nước long lanh
Mặt trời soi sáng lá
Và sương đi yên lành ./.

Tam Hà, 11.02.1995

Hãy Xé Lòng

Áo kia xé rách làm chi,
Mà lòng chai đá cứ y ngày nào!
Xé lòng là xé làm sao?

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2007

Vườn Đêm

Ghết-sê-ma-ni (Lc 22,39-45)

Vườn đêm lạnh
Ướt mồ hôi
Một mình thôi
Sầu tê tái.

Chén khổ ải
Đậm oan khiên
Đắng muộn phiền
Sao uống nổi ?

Vườn đêm tối
Lặng canh thâu
Đẫm âu sầu
Mươn mướt máu.

Cha yêu dấu
Cất hộ con
Gánh tủi buồn
Con phải vác.

Gió
Ào ạt...

Rụng rơi...
Cha,
Cha ơi !
Xin vâng ý ./.

23.01.95

Máu Tim

"Họ sẽ nhìn lên Đấng họ đã đâm thâu" (Ga 19,37)

Quắt quay một nguồn cơn
Đớn đau vùi cô đơn
Thê lương và thảm thiết
Còn xót xa nào hơn ?

Máu sôi trong buồng tim.
Tim ngừng, máu chưa im,
Vết đâm ri rỉ nước
Hòa máu tươi nên tình.

Tả tơi trên giá thô
Xác tàn treo chơ vơ
Tim mở ra toang hoác
Yêu no nê chừng mô !

Điên rồ hay say mê ?
Máu tuôn trào hả hê.
Tình trào ra theo máu,
Yêu trào ra tràn trề.

Máu tim ! Ôi máu tim !
Chảy thành suối thần linh
Mọc cây trời vĩnh cửu
Trái trĩu nặng ân tình ./.

Thương tặng anh chị em TTCG
19.01.1995

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2007

Đêm, Mơ

Ôi lạy Chúa, linh hồn con quạnh quẽ,
Khát khao Ngài, nứt nẻ vết cằn khô.
Với cô đơn và yếu đuối dày vò
Con run rẩy nơi đáy hồn trống vắng.
Đêm hoang vu, đêm cô liêu, tĩnh lặng,
Thấy lòng con thăm thẳm tợ hư vô.
Bước cheo leo chao đảo cạnh vực bờ,
Ôi hiện hữu sao mỏng giòn đến thế?
Không bi lụy, không tuôn tràn mắt lệ
Mà vẫn nghe ứ nghẹn một tim này!
Kiếp phù sinh dù gió thoảng mây bay
Nhưng hiện tại đáng ngàn lần trả giá.
Đêm tịch liêu, còn hồn thì nghiêng ngã
Mà yêu thương vẫn đầy ứ trong lòng.
Vực càng sâu, tình càng thấy mênh mông.
Càng phù sinh, càng thêm yêu da diết.

Ôi lạy Chúa, lạy Tình Yêu Bất Diệt
Xin đào thêm trống vắng ở trong con,
Cho khát mong khoét rộng cửa linh hồn,
Cho day dứt ăn vào trong máu huyết,
Biến cô liêu thành niềm vui diễm tuyệt,
Đổi hoang vu nên hoan lạc vô bờ.
Đêm đen thành sáng trời mơ
Thuyền con về tới bến bờ bình yên./.

12.01.1995

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2007

Cõi Lặng

Yên ắng như lòng không,
Mênh mang trùm mông lung.
Tĩnh mịch giăng muôn trùng,
Hư vô nhoà không trung.

Lao xao niềm cô đơn,
Nao nao muôn ngàn cơn.
Âm thanh nào dập dồn
Hay thinh không véo von ?

Chao ôi là ngất ngây !
Cõi lặng chìm đắm say.
Trống không bỗng tràn đầy.
Sững sờ không dám lay !

Tịch liêu ôm tịch liêu,
Ngơ ngẫn hoà đăm chiêu,
Ngỡ ngàng dâng trời mộng,
Diệu huyền ươm tình yêu ./.

15.01.1995

Tự Tình

Đêm qua trong cõi lặng mênh mông
Có tiếng gì rơi chạm đáy lòng
Xao xuyến bừng lên niềm linh thánh
Lan xa tới tận chốn thinh không ./.

13.01.1995

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2007

Ngẫm Nghĩ


Kính tặng thầy Nguyễn Khắc Dương
Đoá hoa nở giữa đồng không.
Con chim hót giữa mênh mông đất trời.
Sao lấp lánh giữa chơi vơi.
Cá tôm bơi lội giữa khơi nước ngàn.
Vô thường mà lại đa mang,
Thân con giữa chốn trần gian đông người.
Sinh ra để khóc hay cười?
19.01.1995

Nhiệm Thể

Chị bệnh nhân Việt kiều ở kế bên mấy hôm rồi bị sốt nặng,
muốn gặp trước khi 3 anh em chúng tôi ra về.

Chị đau mà em cũng đau,
Đau chung một Xác, một Đầu, một Tim.
Chị nằm im,
còn em thì ngồi lặng thinh
Như hai giọt máu vừa tìm được nhau.
Chị đau, ừ, em cũng đau !
Vâng em cũng bước trên cầu chị đi.
Ghếtsêmani ! Ghếtsêmani !
Chị chia một giọt trong ly của Người.
Một giọt thôi, uống trọn đời.
Một giọt thôi, đủ tới đỉnh đồi Canvê.

Chị đau, còn em tái tê !

Nagia Thủ Đức 1992

Nàng Thơ Ơi, Đợi Nhé!

Trong tuần Linh thao, tôi rất muốn làm thơ,
nhưng sợ kinh động đến tình tôi với Ngài nên đành gác lại.

Nàng Thơ ơi, đợi chờ cho chút nhé !
Chớ ghen tương giờ ân ái của ta.
Vì hôm nay tình ngời lên rất lạ
Làm say mê đến rợn cả linh hồn .
Ta chỉ muốn chết lặng thôi, chẳng muốn gì hơn.
Cho tình ái dập dồn lên như sóng.
Nàng Thơ ơi, xin nàng yên, chớ động
Vỡ tình ta, ai nối lại cho liền !
Men say này là men của thần duyên
Ta vừa uống, đất trời liền im bặt.
Nàng Thơ ơi, hãy khoan, khoan cất lên tiếng hát.
Ta chẳng nghe, chẳng nghe được gì đâu.
Vì trong ta một Tiếng Nói nhiệm mầu
Đã khai mở cho ngàn câu tình tự.
Nàng Thơ ơi, chớ buồn và cũng đừng tư lự.
Ta vẫn thương nàng như thuở mới quen nhau.
Ta với nàng tri kỷ đã từ lâu,
Nên xin chớ giận hờn ta đấy nhé !
Hãy ngồi bên ta, hãy ngồi yên, thật khẽ
Và lắng nghe những tiếng-nói-không-lời.
Đó, nàng thấy không, Quân Vương Tình Ái đã rời ngôi
Hạ cố đến trong lều này nhỏ bé.
Lòng bên lòng, tha hồ mà kể lể.
Mà có kể được gì đâu, chỉ mải miết nhìn nhau,
Như chưa hề được nhìn nhau từ trước !

Nàng Thơ ơi, làm sao nàng đành lòng ghen cho được,
Bởi tình này thật quá đỗi thiêng liêng.

Bởi tình này là Trời-Đất giao duyên,
Là Thơ -Nhạc kết liền trong một thể.

Nàng Thơ ơi, đợi chờ cho chút nhé !
26.06.1992