Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2007

Nàng Thơ Ơi, Đợi Nhé!

Trong tuần Linh thao, tôi rất muốn làm thơ,
nhưng sợ kinh động đến tình tôi với Ngài nên đành gác lại.

Nàng Thơ ơi, đợi chờ cho chút nhé !
Chớ ghen tương giờ ân ái của ta.
Vì hôm nay tình ngời lên rất lạ
Làm say mê đến rợn cả linh hồn .
Ta chỉ muốn chết lặng thôi, chẳng muốn gì hơn.
Cho tình ái dập dồn lên như sóng.
Nàng Thơ ơi, xin nàng yên, chớ động
Vỡ tình ta, ai nối lại cho liền !
Men say này là men của thần duyên
Ta vừa uống, đất trời liền im bặt.
Nàng Thơ ơi, hãy khoan, khoan cất lên tiếng hát.
Ta chẳng nghe, chẳng nghe được gì đâu.
Vì trong ta một Tiếng Nói nhiệm mầu
Đã khai mở cho ngàn câu tình tự.
Nàng Thơ ơi, chớ buồn và cũng đừng tư lự.
Ta vẫn thương nàng như thuở mới quen nhau.
Ta với nàng tri kỷ đã từ lâu,
Nên xin chớ giận hờn ta đấy nhé !
Hãy ngồi bên ta, hãy ngồi yên, thật khẽ
Và lắng nghe những tiếng-nói-không-lời.
Đó, nàng thấy không, Quân Vương Tình Ái đã rời ngôi
Hạ cố đến trong lều này nhỏ bé.
Lòng bên lòng, tha hồ mà kể lể.
Mà có kể được gì đâu, chỉ mải miết nhìn nhau,
Như chưa hề được nhìn nhau từ trước !

Nàng Thơ ơi, làm sao nàng đành lòng ghen cho được,
Bởi tình này thật quá đỗi thiêng liêng.

Bởi tình này là Trời-Đất giao duyên,
Là Thơ -Nhạc kết liền trong một thể.

Nàng Thơ ơi, đợi chờ cho chút nhé !
26.06.1992

0 nhận xét: