Mầu nhiệm thứ 4
THIÊN CHÚA ĐƯA ĐỨC MA-RI-A VỀ TRỜI
THIÊN CHÚA ĐƯA ĐỨC MA-RI-A VỀ TRỜI
“Còn người Phụ Nữ thì trốn vào sa mạc ; tại đó Thiên Chúa đã dọn sẵn cho bà một chỗ…” (Kh 12,6a)
Sau khi Chúa Giê-su về trời, sách Công vụ Tông đồ chỉ đề cập đến Đức Ma-ri-a trong một câu vắn gọn : “Tất cả các ông đều đồng tâm nhất trí, chuyên cần cầu nguyện với mấy người phụ nữ, với bà Ma-ri-a thân mẫu Đức Giê-su và với anh em của Đức Giê-su”. Đó là quãng thời gian chờ đợi Chúa Thánh Thần hiện xuống, còn sau đó Đức Ma-ri-a lại trở về với chỗ đứng thầm lặng của mình trước ngày được thiên sứ truyền tin : các trình thuật kế tiếp không còn nhắc đến Mẹ nữa. Người ta chỉ hình dung ra hình ảnh quen thuộc của Mẹ ở căn nhà Na-da-rét xưa : khiêm nhu, bác ái, khó nghèo , tín thác… Bây giờ, sau lời trối của Chúa Giê-su trên thánh giá, Mẹ đã được Gio-an đưa về nhà ông. Ở đó, cũng theo lời trối của Chúa Giê-su, Mẹ thi hành sứ mạng làm Mẹ Hội Thánh mới khai sinh. Như xưa Mẹ đã ân cần dưỡng dục Chúa Giê-su nơi xóm nghèo Na-da-rét, thì nay hẳn là Mẹ cũng vẫn tiếp tục ân cần săn sóc chỉ dạy những người con thiêng liêng mà Chúa Giê-su đã trối phó cho Mẹ. Các tông đồ, các môn đệ và các tân tòng chắc hẳn đã tìm đến bên Mẹ để học theo những gương mẫu tuyệt vời của Mẹ, để nghe Mẹ thuật lại những kỷ niệm sâu đậm của cuộc đời Chúa Giê-su, để kể cho Mẹ nghe những vui buồn của những lần ra đi rao giảng về Chúa cho dân chúng… Mẹ bận rộn suốt ngày với những người con mà Chúa Thánh Thần gởi đến cho Mẹ. Đã hơn ba mươi năm, bây giờ Mẹ không còn là cô thiếu nữ trẻ trung của thuở truyền tin. Thời gian với những vất vả lao lung, nhất là những muộn phiền của những ngày theo Chúa Giê-su trên đường khổ nạn đã in đậm dấu trên Mẹ. Bây giờ, nơi căn nhà của thánh Gio-an, người ta gặp được một bà mẹ đã chín muồi với thời gian, đã thấm nhuần với ân sủng. Khi đến bên Mẹ người ta thấy lòng mình yên ấm như được gặp chính Đức Giê-su Con Mẹ…
Thế rồi giờ khắc đã điểm, đã đến lúc Thiên Chúa gọi Mẹ về trời chung hưởng hạnh phúc với Con Mẹ. Các thánh sử không ghi lại một câu nào về giờ phút trọng đại này. Mẹ đã đến giữa trần gian và đã từ giã trần gian trong sự âm thầm của một nữ tì khiêm hạ của Thiên Chúa. Các thánh sử không ghi, nhưng Giáo Hội đã kế thừa để nói lên lời tuyên tín của mình : Thiên Chúa đã thực hiện lời kinh “Ngợi khen” mà Mẹ vẫn thường suy gẫm : Ngài đã cất nhắc Mẹ, đã đưa hồn xác Mẹ về trời.
Mẹ ơi ! Mẹ đã được Thiên Chúa đưa lên trời cả hồn lẫn xác. Cái giờ khắc Mẹ bước qua ngưỡng cửa của cuộc đời hữu hạn để tiến vào cõi phúc bất diệt thật là trọng đại. Nơi Mẹ, Thiên Chúa đã làm nổi bật ý nghĩa đích thực của một đời người. Mẹ đã làm gì để được Thiên Chúa ân ban vinh dự cao quý đó ? Mẹ đâu có làm phép lạ, đâu có bôn ba rao giảng, đâu có chịu tử đạo… Không, Mẹ chỉ âm thầm sống trọn vẹn cuộc đời của một nữ tì khiêm hạ : Mẹ chỉ là người vợ dịu hiền đảm đang của thánh Giu-se, là người mẹ ân cần đôn hậu của Chúa Giê-su. Trước mắt người đời, Mẹ chỉ là một phụ nữ nghèo nàn chất phác như muôn vàn phụ nữ nghèo nàn chất phác khác. Thế nhưng trước mắt Thiên Chúa, Mẹ là một thụ tạo hoàn hảo hơn tất cả mọi thụ tạo. Mẹ hoàn hảo không phải vì Mẹ đã làm nên những kỳ công tuyệt vời, mà vì đời Mẹ đã kết tinh toàn bằng Thánh Ý Thiên Chúa. Mẹ đã không từ chối Ngài một điều gì, nên Ngài cũng đã không chối từ Mẹ một điều gì. Ngài đã ban cho Mẹ tất cả vinh quang xứng với lòng trung tín của Mẹ.
Mẹ ơi ! Xin dạy con biết ý nghĩa thâm sâu của việc Mẹ được đưa lên trời cả hồn lẫn xác. Xin cho con hiểu rằng không có cuộc đời nào là vô nghĩa, là tầm thường, là tẻ nhạt buồn chán cả. Tất cả mọi phút giây, mọi công việc của đời con đều có giá trị trường cửu. Khi con nhắm mắt xuôi tay từ giã cõi đời để đi vào vĩnh cửu, chính những phút giây, những công việc đó sẽ lại xuất hiện để nên công trạng hoặc nên lời cáo tội con trước mặt Thiên Chúa. Mẹ ơi ! Xin nhắc con năng suy gẫm đến cái chết của mình để biết noi theo gương sống của Mẹ, hầu khi qua khỏi đời này, con được Chúa cho vào chung hưởng vinh phúc với Ngài trên quê trời ./.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét