Thứ Ba, 14 tháng 10, 2008

Chuỗi Mân Côi - Mùa Thương (4)

Mầu nhiệm thứ 4
CHÚA GIÊ-SU VÁC THÁNH GIÁ

“Vậy họ điệu Đức Giê-su đi. Chính Người vác lấy thập giá đi ra, đến nơi gọi là Cái Sọ, tiếng Híp-ri là Gôn-gô-tha” (Ga 19, 16b-17)

Trước những tiếng reo hò cuồng nộ của đám dân Do Thái, Phi-la-tô đành chấp nhận xử oan người vô tội : ông ra lệnh mang Chúa Giê-su đi hành quyết. Bản án được thi hành ngay tức khắc. Một cây thập tự nhám nhúa nặng nề được mang đến, lũ lý hình đặt nó lên vai Chúa Giê-su rồi xua Người bước đi. Sức hơi mòn mỏi, Chúa Giê-su lê từng bước khập khễnh, bờ vai đã rướm máu vì đòn vọt giờ như bị cắt nát ra bởi thân gỗ xù xì. Mỗi bước chân là một cơn đau khủng khiếp dội khắp toàn thân. Máu từ các vết roi ứa ra nhuộm đỏ lưng áo. Máu từ các dấu gai chảy xuống che mờ đôi mắt. Và trong tâm hồn Chúa Giê-su, các giọt máu vô hình cũng đang ứa ra từ những vết thương của bội phản, của vong tình. Người đó – Con Chiên vô tội của Chúa Cha – đang hiền từ nhẫn nhục lê từng bước đến nơi xử án, theo sau là đám đông reo hò gào thét. Pháp trường đã gần nhưng Chúa Giê-su cũng gần tàn hơi sức. Người ngã xuống, gắng gượng đứng lên, rồi lại ngã xuống. Thấy Người không còn đi được nữa, đám lính gọi bừa một người nông phu vừa ngang qua đó, bắt vác đỡ thập giá cho kẻ tử tội. Đoàn người lại tiếp tục tiến lên, đỉnh đồi Gôn-gô-tha mỗi lúc một gần thêm.

Mẹ ơi ! Chen lẫn trong đám người cuồng loạn đang hò la chế diễu đó, lòng Mẹ nghĩ gì ? Hẳn là Mẹ đau đớn khôn cùng khi thấy Con yêu dấu của Mẹ phải đau đớn khổ nhục đến thế. Máu ướt đẫm châu thân Người mà Mẹ tưởng chừng như máu Mẹ cũng tuôn tràn chi thể. Đầu Mẹ không đội vòng gai mà Mẹ buốt đau như trăm ngàn mũi nhọn đang cắm vào da thịt. Vai Mẹ không vác thập hình mà lưng Mẹ oằn xuống như gánh nặng oan khiên kia đang đè bẹp Mẹ. Mẹ đau khổ, nhưng cũng như Người, Mẹ âm thầm thốt lên hai tiếng “Xin vâng”. Hai tiếng mà Mẹ vẫn không ngớt thân thưa trong mọi phút giây Mẹ sống.

Ôi Mẹ hiệp công cứu chuộc ! Mẹ đã can đảm thông phần vào cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su, xin Mẹ giúp con can đảm vác thánh giá của mình mỗi ngày và đi theo Chúa. Cuộc đời con cũng có lắm đòn vọt, lắm chông gai, lắm gánh nặng : gia đình, bè bạn, xóm giềng, áo cơm, tiền bạc, cửa nhà… và chính con, chính những suy tư dằn vặt, những lo toan của con đang làm con rướm máu, đang đè nặng lên con. Mẹ ôi ! Đã nhiều lần con lê từng bước mệt mỏi rã rời. Con té xuống, gắng gượng đứng lên, rồi lại té xuống. Lắm lúc con tưởng chừng mình đã kiệt lực không còn chỗi dậy được nữa. Lúc ấy con khẩn khoản thầm mong có một ai đó – một Si-mon Ki-rê-nê của con – ghé vai vác đỡ cho con gánh nặng. Con cô đơn và yếu đuối lắm. Con những chỉ muốn buông xuôi !

Mẹ ơi ! Xin Mẹ nhắc con nhớ rằng : không bao giờ con phải lẻ loi trong cuộc sống. Không nỗi đau nào, không gánh nặng nào con phải gánh chịu một mình ; vì hết thảy mọi khổ nhục của kiếp người, Đức Giê-su Ki-tô Con Mẹ đã gánh lấy. Người đã đi tiên phong để con nhìn lên Người mà can đảm tiến bước. Người chính là Si-mon Ky-rê-nê của con, một Si-mon Ky-rê-nê luôn sát kề bên con để sẵn sàng nâng đỡ mỗi khi con kiệt sức. Mẹ ơi ! Tại sao con lại quên Người ? Tại sao con lại hoảng sợ khi nghĩ đến thập giá hàng ngày của con ? Con yêu Chúa mà con lại sợ thánh giá ư ? Như thế thì con không xứng đáng để đến với Người, Mẹ ạ !

Xin Mẹ dạy con biết kết hợp những khổ nhục hàng ngày của con với thập giá Chúa Giê-su để biến chúng nên phương thế thánh hóa đời con và góp phần vào công cuộc cứu rỗi mà Người đã thực hiện khi chịu khổ đau vì loài người chúng con ./.

0 nhận xét: