Nhân đang mãi mê với tiếng chim hót thì đột nhiên có tiếng máy nổ ở đâu vọng lại. Con chim nhỏ giật mình thôi múa hát, nó nghểnh đầu như để tìm xem tiếng động ấy phát ra từ đâu. Tiếng máy đuôi tôm lớn dần, dội bình bịch trên mặt nước. Con chim đập cánh bay đi, để rớt lại mấy tiếng hót nhí nhảnh cuối cùng.
Nhân tiếc rẻ cầm lấy mái dầm chèo thuyền đi tiếp. Chàng cảm thấy hụt hẫng như người chưa được ăn no bụng, cái cảm giác lưng lửng khiến chàng không được thoải mái. Tiếng máy đuôi tôm càng lúc càng gần. Lát sau, chiếc ghe máy đã xuất hiện phía trước mặt chàng. Đó là một chiếc thuyền buôn chở đầy các lu vại đủ cở lớn nhỏ, đỏ ửng màu đất nung. Chắc nó vừa từ làng Gốm đến. Các thuyền buôn thường mua hàng ở làng Gốm rồi chở về các chợ ven sông rạch để bán. Nước mưa chứa trong lu đất uống ngon tuyệt. Nó vừa ngọt lại vừa mát, uống đến đâu nghe đã khát đến đó. Mà cái đất sét nung thật lạ, nó cũng hợp với cả nước nóng nữa. Nhân có bộ đồ trà con con bằng gốm đỏ ửng, pha trà mộc mà nhâm nhi thì thấy khoái chí hơn cả uống trà bằng những bộ đồ trà tráng men sang trọng khác. Chàng cũng chẳng hiểu vì sao, chắc vì chàng trót mê cái màu đỏ ửng của đất nung tự bao giờ! Mà lạ thật đấy. Cầm chung trà nhỏ bốc khói trên đầu mấy ngón tay, cái cảm giác ấm áp lẫn mịn màn do đất nung mang lại thật dễ chịu. Nâng lên mũi, để cho hương thơm tự nhiên của trà mộc toả vào đầu óc rồi nhâm nhi từng ngụm trà ngọt đắng quả là một cái thú dân dã rẻ tiền mà lại rất đáng giá. Chàng có nghe nói về nghệ thuật trà đạo của người Nhật. Chàng chưa uống trà theo kiểu đó bao giờ, nhưng chàng có cảm giác là nó lễ mễ trịnh trọng quá, chắc là không hợp với tính khí của chàng.
Cái ghe máy chạy ngang qua chiếc thuyền nan của Nhân. Người đàn ông, chắc là chủ ghe, đang cầm lái. Cô vợ thì lúi húi đun nấu gì đó ở cái sàn gỗ cơi ra phía sau đuôi ghe, khói bếp bay dạt theo gió. Cô đang lo bữa sáng, hay bữa trưa? Một thằng nhóc ở trần trùng trục, da rám nắng đang vui vẻ đứng "tè" ở bên hông ghe. Nó nhe hàm răng sún lủn ra cười với Nhân. Chàng giơ tay vẫy chào cả nhà. Ông chồng cũng vẫy tay đáp trả. Người vùng sông nước giản dị thế đó, cứ gặp là giơ tay chào, không cần phải quen biết gì cả. Thích thật.
Tiếng ghe máy xa dần rồi im bặt, trả lại cho Nhân cái yên ả của thiên nhiên. Nhân vừa khua mái dầm vừa âm ử hát. Chàng hát không hay, nhưng mà cứ thích hát rỉ rả suốt ngày như thế. Hình như cứ lúc nào trong lòng chàng có một cái gì đó thì chàng lại âm ử hát. Có lẽ âm nhạc nó tuôn ra từ đáy lòng mình? Nếu mình không để cho nó tuôn ra, thì lòng mình sẽ bị ách tức mất!
Thuyền đi ngang một cánh đồng năn bát ngát. Ở vùng đất phèn, năn mọc xanh rì. Ở xa cứ ngỡ là bàng, nhưng bàng thân cứng hơn và làm được nhiều việc, còn năn thì có vẻ vô dụng hơn. Trên vạt năn rộng mênh mông, lốm đốm nhiều chú cò trắng. Lũ cò đang kiếm ăn. Nghe nói người ta không ăn thịt cò, vì tanh rình. Cò ăn cá thì thịt nó tanh chứ gì. Còn con người? Nhân tự hỏi thịt con người có mùi vị như thế nào nhỉ.
***
0 nhận xét:
Đăng nhận xét