Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

Chuyện Người Chèo Thuyền (3)

3.

Gió thổi hiu hiu thật dễ chịu. Nhân nhanh tay chèo thêm một chút. Mặt trời bắt đầu lên cao, mấy tia nắng chiếu nghiêng nghiêng qua mũi thuyền, vẽ một cái bóng hơi dài xuống mặt nước. Thuyền đi tới đâu, cái bóng theo tới đó. Quả là như hình với bóng, chẳng chịu rời nhau. Có khi nào cái bóng bỏ rơi cái hình không nhỉ, như trong cuốn truyện dịch "Người Mất Bóng" của tác giả nào mà Nhân không nhớ nổi. Cái chuyện cũng ngộ, có một người đồng ý bán bóng mình cho quỷ, rồi từ đó bao nhiêu điều rắc rối xảy ra cho anh ta. Kết thúc như thế nào Nhân cũng quên mất tiêu. Thật là tệ!

Qua hết cánh đồng năn, có một con đê, đúng hơn là một cái bờ đắp chạy xuôi vô đất, vừa làm bờ vừa làm đường đi. Phía bên này bờ, đất cao hơn, người ta phân thành những ô ruộng bàng. Cây bàng mọc san sát, xanh um. Cứ cách một quãng , người ta lại đắp một con bờ để phân lô và để đi lại. Có khói bốc lên từ xa xa. Có khói là có lửa, vì không có lửa làm sao có khói? Và có lửa là có người nhóm lửa, trừ trường hợp thiên lôi đánh bốc lửa mà thôi.

Quả thật, chèo một lúc thì đã thấy có xóm nhà lác đác ở phía sâu trong đất. Chắc họ là chủ mấy đám ruộng bàng kia. Khói bốc lên từ nhà bếp của một căn nhà nọ. Nhân thấy nhiều người lớn con nít lăng xăng trước cửa, nhưng xa quá nên không biết họ đang làm gì. Có khi nào họ lo cưới hỏi hay tang ma gì chăng? Ở nhà quê, hễ nhà nào có việc là y như cả xóm xúm lại, mỗi người một tay, không cần phải nhờ vả mời mọc gì. Kể cũng sướng. Chẳng lúc nào thấy mình đơn độc cả.

Xa hơn một chút, nhà cửa bắt đầu đông đúc hơn. Đất ở vùng này cao dần lên, người ta cất nhà dọc hai bên bờ kênh, làm vườn, trồng rau ráng và cây ăn trái. Hầu như nhà nào cũng có nuôi một ít gà vịt, có nhà còn nuôi thêm heo. Còn chó thì khỏi nói, ở nhà quê mà không nuôi chó thì hình như thiếu một cái gì đó. Không biết có tương tự như ăn phở mà thiếu hành không nữa.

Chèo thêm một đoạn, Nhân tấp thuyền vào một cái bến ghe. Nói là bến cho oai, chứ thật ra đó là một cầu khỉ bắc doi ra bờ kênh. Trên bờ là cái chợ chồm hổm. Bà con cứ tụ lại buôn bán lâu mà thành. Nhân hay ghé vào quán xép góc chợ để uống nước và tán dóc. Uống nhiều đâm ra quen mặt, thành ra khách ruột của chủ quán. Mà tay chủ quán tên Quan này cũng lạ, chịu khó pha cà phê phin, chứ không bán cà phê kho như mấy quán cóc khác. Kể ra uống cà phê kho thì chán thật, người ta bưng ly cà phê pha sẵn ra, có nơi còn cho sẵn đường, khách chỉ việc khuấy lên rồi uống. Chẳng thú vị chút nào cả. Đã vậy mà mấy nhà máy còn chế ra loại cà phê hoà tan, uống vào thấy chẳng giống cà phê chút nào, cũng chẳng thấy phê .

Thấy Nhân, Quan vui vẻ chào:
- Chào cậu, mấy bữa rày tớ trông cậu quá chừng.
- Có chuyện gì không?
- Có chuyện gì đâu. Vài ngày không thấy cậu ghé là tự nhiên thấy nhớ vậy thôi. Có trà ngon mà không có cậu, tớ chẳng biết uống với ai.
- Quán ngày nào cũng đầy khách vô ra vậy mà sao cậu kén thế?
- Cái giống uống trà nó như thế đó. Uống rượu thì dễ kiếm bạn hơn. Thôi để tớ pha ấm trà nhé.

Nhân ngồi xuống cái bàn quen thuộc ở góc quán. Quán dựng bằng cây thật dân dã. Mái lợp lá dừa chằm, còn chung quanh thì thưng bằng lá dừa xé. Cái lá dừa nước coi vậy mà an toàn hơn cây tranh. Nó khó bắt lửa hơn nên cũng đỡ lo hơn. Mà sao sống ở đời cứ phải lo hết chuyện này đến chuyện khác như thế. Không biết mấy con chim ngoài đồng chúng có lo bị cháy tổ không nữa?
***

0 nhận xét: