Uống cạn bình trà thứ nhì, Nhân chào Quan rồi quay trở lại con thuyền tiếp tục chuyến đi. Chàng đẩy nhẹ chiếc thuyền nan ra khỏi cây cầu khỉ, quay mũi thuyền và chèo thuyền về phía trước. Mặt trời đã lên khá cao, nắng sáng loá cả dòng sông trước mặt. Con sông phản chiếu nắng mai ngời lên giữa hai hàng cây xanh ven bờ. Ánh vàng chấp chới trên mặt nước cứ như ai rắc kim tuyến trên dòng sông trông thật đẹp mắt.
Nhân chui vào mui thuyền, móc mồi vào chùm câu giăng rồi thả dài ra sau thuyền. Luôn tiện chàng mở radio. Đài đang phát bản concerto Bốn Mùa của Vivaldi. Tiếng nhạc vang lên vui vẻ. Âm thanh nhún nhảy trên con thuyền của chàng như trên một sàn khiêu vũ. Tiếng nhạc mang lại không khí mùa xuân dù bây giờ đang mùa lập đông. Quả thật âm nhạc có sức mạnh lạ lùng của nó, nó có thể khiến ta vui tưng bừng và cũng có thể làm ta buồn não nuột. Có lẽ âm nhạc đến từ trời cao nên nó kỳ diệu như thế. Nhân tự hỏi thế giới này sẽ ra sao nếu không còn âm nhạc. Rồi chàng tự thấy mình ngớ ngẩn, vì làm gì có chuyện âm nhạc biến mất trên cõi đời này. Bao lâu con người còn sống thì bấy lâu còn âm nhạc. Chỉ có điều, con người làm cho âm nhạc trở nên thanh cao hay biến nó thành cục mịch thôi. Nghe một số chương trình ca nhạc phát trên đài, Nhân có cảm tưởng nhiều người đang làm cho âm nhạc trở thành con vịt què xấu xí chứ không còn là con thiên nga quyến rũ đáng yêu nữa.
Thuyền nan vẫn từ từ tiến lên. Nắng rải vàng khắp dòng sông và khung cảnh hai bên bờ. Rồi một đám mây bay ngang che ánh mặt trời, làm dòng sông dịu mát lại. Bản concerto chuyển sang những cung nhạc buồn. Bốn mùa xuân hạ thu đông nối tiếp nhau được nhà soạn nhạc chuyển tải một cách tài tình. Vui rồi buồn, hết buồn lại vui. Đời người cũng có bốn mùa tiếp nối tương tự như bốn mùa của trời đất. Từ mùa xuân của ngày được sinh ra làm người đến mùa đông của tuổi chuẩn bị qua đời là một bản concerto hùng tráng, vui buồn đan xen nối tiếp nhau. Mỗi người là một nghệ sĩ tài ba dệt nên hoà tấu khúc của đời mình. Làm thế nào để khi tiếng nhạc dứt rồi, âm hưởng của nó vẫn còn đọng lại trong lòng người.
Ánh mặt trời lại chiếu gay gắt. Nhân tấp thuyền vào bóng cây ven bờ, lần tay kéo chùm câu giăng. Mấy con cá dính câu quẫy đuôi dẫy dụa. Nhân gỡ cá cho vào cái lờ nhỏ treo lưng chừng mặt nước bên hông ghe. Có con cá khá lớn vùng vẫy dữ dội. Nhân cẩn thận gỡ nó ra. Thì ra nó tham ăn đến độ tợp luôn một con cá nhỏ khác đã mắc câu, kết cuộc cả hai đều mang hoạ. Không biết con cá nhỏ có báo động gì cho con cá lớn kia không. Hay có báo động mà con kia chẳng thèm để tâm. Nhân không phải là cá nên chàng đành chịu thua không tự trả lời được.
***
0 nhận xét:
Đăng nhận xét