CHƯƠNG
19
Tiếp tục cùng đề tài. Mẹ thánh trình bày những hậu quả nội tâm của bậc cầu nguyện này. Người tha thiết khuyên nhủ các linh hồn: dù đã lãnh nhận hồng ân kết hợp mà còn sa ngã thì cũng đường bỏ cầu nguyện. Người nói: nếu không nghe theo khuyến cáo này, người ta phải thiệt hại rất nhiều. Nên đọc chương này cẩn thận, nó đem lại niềm an ủi cho những người yếu đuối và tội lỗi.
***
Ai đạt tới bậc cầu nguyện này và được hưởng sự kết hợp thì chìm ngập trong niềm âu yếm ngây ngất, một niềm âu yếm làm cho linh hồn sung sướng được thấy mình tiêu huỷ đi, không phải trong đau đớn nhưng trong dòng lệ hoan hỉ. Họ khóc sướt mướt mà không ý thức, cũng chẳng biết khi nào và làm sao mình khóc. Nhưng linh hồn được tràn ngập vui mừng vì thứ nước này kích thích tình yêu càng bùng cháy, và đồng thời cũng làm dịu nhiệt độ của lửa. Nói thế có vẻ phi lý, nhưng sự thật là như vậy. Đôi khi vào lúc kết thúc cầu nguyện, tôi thấy tôi hoàn toàn ở ngoài chính mình đến nỗi tôi không biết có phải là tôi mơ hay niềm hoan hỉ tôi cảm nghiệm đây có thực hay không? Nhưng rồi tôi biết đó không phải là giấc mơ; tôi chan hoà nước mắt, suối nước mắt tuôn chảy không gây ưu phiền nhưng là tình mến nồng nàn và phát xuất mau lẹ như từ mây trời rơi xuống. Vào những giai đoạn đầu, khi tôi chỉ mới bắt đầu cầu nguyện được một lúc thì hiện tượng này xảy đến với tôi.
2. Linh hồn trở nên can đảm và nếu lúc ấy được phân thành từng mảnh vì Thiên Chúa, linh hồn sẽ được an ủi mãnh liệt. Chính lúc này linh hồn dốc quyết và thề hứa một cách anh hùng, khát vọng cháy bùng và họ bắt đầu cảm thấy chán ghét thế gian và nhận thức rõ ràng cái thân phận mỏng giòn của mình. Càng lãnh nhận nhiều hơn sao siêu hơn các ơn đã lãnh nhận trong các bậc cầu nguyện trước lòng khiêm nhường cũng càng sâu xa và vững chắc hơn, vì linh hồn thấy rõ không một cố gắng riêng nào đủ xứng đáng để được Chúa ban hay để có thể duy trì được một hồng ân cao trọng như vậy. Linh hồn cũng thấy rõ rằng mình tuyệt đối bất xứng. Vì trong một căn phòng chan hoà ánh sáng mặt trời, thì một chút màng nhện cũng không thể che khuất được. Linh hồn cũng nhìn thấy rõ sự khốn nạn của mình như thế. Nó xa tránh vinh quang hão huyền và nghĩ là sẽ không bao giờ mình có thể vướng vào một thứ dại dột đến thế. Vì bấy giờ linh hồn chứng kiến tận mắt rằng tự mình chỉ làm được tí chút hay chẳng làm được gì và cũng khó có thể nói được là mình đã bằng lòng tiếp nhận những gì xảy đến cho mình, nhưng trái với ý mình, các giác quan dường như đã khép kín lại để mình có thể thụ hưởng Thiên Chúa một cách hoàn hảo hơn. Một mình linh hồn với Người. Linh hồn làm gì ở đó nếu chẳng phải là yêu mến Người? Nó chẳng thể xem thấy hay nghe thấy gì nếu không cố gắng hết sức và cững chẳng quan tâm bao nhiêu về những gì đó. Cuộc đời quá khứ và tất cả chân lý về lòng thương xót bao la của Thiên Chúa hiển hiện trước mắt. Lý trí không cần phải tìm tòi suy tư đâu xa, vì đối tượng cho lý trí suy luận đã sẵn có đấy rồi. Linh hồn nhận thức rằng mình đã đáng đày xuống hoả ngục, nhưng hình phạt để phạt nó lại là nếu hưởng vinh quang. Nó ngây ngất chúc tụng Thiên Chúa như tôi đang hoan hưởng bây giờ đây. Lạy Chúa của con, chúc tụng Chúa, vì từ nấm bùn hôi thối như linh hồn con đây, Chúa đã rút ra một thứ nước trong sạch được dùng vào bàn ăn của Chúa! Ôi lạy Chúa, nguồn vui của các thiên thần, chúc tụng Chúa, như vậy là Chúa đã vui lòng nâng cao lên một con sâu hèn hạ như thế này!
3.
Những ơn Chúa ban cho như vậy lưu lại trong linh hồn khá lâu. Bây giờ linh hồn
nhận thức rõ hoa trái của bậc cầu nguyện này không dành cho riêng nó, nó có thể
đem chia sẽ cho ngưởi khác mà vẫn không thiếu cho chính mình. Linh hồn bắt đầu
tỏ ra, những dấu hiệu chứng tỏ mình là một linh hồn gìn giữ kho tàng của Thiên
Đàng và ước mong chia sẽ kho tàng ấy cho tha nhân. Nó cầu xin Chúa đừng cho một
mình nó hưởng thụ kho tàng phong phú ấy. Dường như vô ý thức và chẳng suy tính
gì, linh hồn bắt đầu mưu ích cho tha nhân và họ cảm nhận được ân huệ này, vì
các thứ hoa bây giờ ngào ngạt hương thơm thu hút người ta đến gần mình. Họ nhận
thấy đây là người nhân đức, và vì nhận thấy những hoa trái đáng mong ước, họ
hân hạnh trợ giúp để được thông phần với nó.
Nếu đất được đào xới sâu bởi gian nan thử thách, bách hại, phản trắc đau đớn, bệnh nạn (vì ít người có thể đạt tới bậc cao siêu như thế mà không qua những thử thách này) và nếu đất (là linh hồn) đã tan rã vì từ bỏ những sở thích riêng, thì nước sẽ ngấm rất sâu, khó mà khô lại nữa. Còn nếu chỉ là đất ở tình trạng chưa khai phá và đầy gai góc như tôi lúc ban đầu; nếu linh hồn vẫn chưa tránh các dịp tội, và không tỏ ra biết ơn sau khi đã lãnh nhận những ơn trọng đại như vậy, thì sẽ khô khan như trước. Nếu người làm vườn bất cẩn, thì nếu Chúa không hoàn toàn vì lòng nhân hậu mưa xuống cho một trận khác, thì có thể chắc là thửa vườn sẽ tới bước hoang tàn. Tình trạng này đã xảy ra cho tôi nhiều lần và thực sự là tôi rất ngạc nhiên về điều đó. Nếu đã không có kinh nghiệm bản thân thì tôi đã không thể tin được. Tôi nói lên sự kiện này để an ủi những linh hồn yếu đuối như tôi; để họ đừng bao giờ thất vọng và mất lòng cậy trông nơi lượng khoan dung hải hà của Thiên Chúa. Dù đã được Chúa nâng lên tới bậc cao siêu như thế mà còn sa ngã thì cũng đừng thất đảm nếu không mọi sự và thứ nước này thu hút được thứ nước khác (mưa xuống).
4. Dù tôi thế nào, thì đó cũng là một trong những lý do khích lệ tôi vâng phục các bề trên tôi viết lại điều này và tường thuật về cuộc đời khốn nạn của tôi, cũng như các hồng ân mà Chúa đã lại ban cho tôi, mặc dù tôi đã không phụng sự mà chỉ xúc phạm đến Người. Tôi ước ao, chớ chi tôi là một người có thế giá để thiên hạ tin lời của tôi, tôi khẩn xin Chúa ban cho tôi ơn này. Tôi xin nhắc lại rằng ai đã chuyên lo cầu nguyện thì đừng thất đảm và nói rằng: “Nếu cứ sa ngã mãi, thì tốt hơn là đừng tiếp tục cầu nguyện nữa”. Tôi nghĩ người như vậy mà bỏ hẳn cầu nguyện và cũng không lo tu sửa cuộc sống của mình thì nguy hiểm hơn là khi cứ cầu nguyện, vì cầu nguyện sẽ đem ánh sáng đến cho họ. Bỏ cầu nguyện là mưu mô ma quỉ dùng để làm hại tôi. Tôi đã đau khổ rất nhiều vì nghĩ rằng tôi thiếu khiêm tốn thì mới cứ tiếp tục cầu nguyện khi mà tôi quá hư thân và đã bỏ cầu nguyện một năm rưỡi – hay chắc chắn là một năm, còn sáu tháng kia tôi không nhớ rõ bỏ cầu nguyện không gì khác hơn là nhào xuống hoả ngục mà không cần phải có ma quỉ xô xuống. Ôi khốn thân tôi, tôi đã đui mù kinh khủng chừng nào! Khi thuyết phục được cho chúng ta bỏ cầu nguyện, ma quỉ đạt được mục đích của nó dễ dàng chừng nào! Kẻ lường gạt biết rằng nếu một linh hồn kiên trì cầu nguyện thì nó mất linh hồn đó, và những lần nó làm cho linh hồn sa ngã nhưng nhờ lòng nhân hậu của Thiên Chúa, chỉ trở thành sự trợ giúp linh hồn bước được những bước dài trong việc phục vụ Chúa. Vậy làm được cho người bỏ cầu nguyện ma quỉ sẽ có lợi hơn.
5. Thật là một cảnh tượng cảm động biết bao khi thấy một linh hồn đã tới bậc cao siêu này mà lại phạm tội và lòng Thương Xót Chúa lại giơ tay đỡ lấy và lại nâng nó dậy! Nó ý thức rõ về muôn kỳ công, lòng thương xót của Chúa và về tình trạng cùng khốn của riêng nó chừng nào! Lúc này nó thực sự tiêu hao đi vì xấu hổ bởi nhận thấy những kỳ công kiệt tác của (lòng nhân từ) Chúa. Nó không còn dám ngước mắt lên, nếu có ngước mặt lên thì cũng chỉ để nhận ra những ơn lành Chúa đã ban cho thôi. Nó tha thiết khẩn xin Đức Nữ Vương Thiên Đàng làm nguôi lòng Chúa cho nó. Nó khấn cầu cùng những vị thánh mà sau khi đã được Chúa kêu gọi, cũng còn sa ngã giống như nó, trợ giúp nó. Bây giờ nó cảm thấy rằng tất cả những gì Chúa đã ban cho nó đều thật rộng rãi mênh mông, vì nó biết mình không xứng, cũng chẳng xứng được trái đất nâng đỡ nữa. Nó đến lãnh nhận các bí tích và khi thấy Chúa đã đặt để vào các bí tích biết bao là hồng ân, thì một đức tin sống động bùng lên trong nó. Nó chúc tụng Chúa đã để lại những phương dược như thế để xoa dịu và chữa lành các vết thương của chúng ta, không phải chỉ chữa lành bên ngoài mà còn trừ diệt tận gốc các vết thương nữa. Nhận thấy thế, nó sững sờ kinh ngạc – lạy Chúa của hồn con, ai có thể không sững sờ kinh ngạc khi thấy Chúa lấy lòng thương xót vô biên và hồng ân vĩ đại bao la mà báo trả cho sự bội phản điên khùng và đáng kinh tởm như thế? Con, một kinh nghiệm bội nghĩa bất trung, con không biết làm sao tim con không tan vỡ ra khi con viết những hàng này.
6. Một ít nước mắt, hồng ân của Chúa, con chảy ra đây (nước mắt chảy ra từ một giòng ô nhơ) dường như cũng xoá đi được tất cả mọi hành động bội phản của con – sự dữ con đã cứ liên tục gây nên và biết bao lần con đã cố gắng để phá huỷ những hồng ân Chúa đã ban cho con. Lạy Chúa của con, con khấn xin Chúa làm cho những giọt nước mắt này được có kết quả. Xin hãy thanh tẩy giòng suối vẩn đục này để tránh cho người khác đừng vì con mà vương tội bình phẩm như chính con đã bình phẩm về người khác. Lạy Chúa, con thường ngẫm nghĩ không biết tại sao Chúa đã không biệt đãi những người rất thánh thiện, họ được sinh trưởng trong bầu không khí đạo hạnh họ luôn phục vụ và cực nhọc vì Chúa, họ là những tu sĩ chân chính chứ không như con chỉ có tên là tu sĩ. Con không thể thấy lý do tại sao Chúa đã không ban những đặc ân cho họ như Chúa đã ban cho con. Và rồi lạy Đấng Thiện Hảo của con, con đã thấy rõ rằng Chúa giữ lại để ban thưởng cho họ một lần cho tất cả. – Con yếu đuối thì cần phải có những ơn trợ giúp Chúa ban xuống cho con đấy; còn họ những người mạnh mẽ họ có thể phục vụ Chúa mà không cần phải có các ơn trợ giúp đó, và bởi vậy Chúa xử với họ như những tâm hồn dũng cảm và vô vị lợi.
7. Dẫu sao, lạy Chúa, Chúa biết con thường kêu lên Chúa và xin Chúa thứ tha cho những người đã lẩm bẩm phiền trách con vì con nghĩ họ rất có lý để lẩm bẩm như thế. Lạy Chúa, con đã cầu xin như thế sau khi lòng nhân hậu Chúa đã gìn giữ con khỏi xúc phạm nặng nề đến Chúa và khi con đã khước từ tất cả những gì con nghĩ là vì đó mà con có thể làm phiền lòng Chúa. Lạy Chúa, khi con đã thực hành như thế thì Chúa đã bắt đầu ban phát kho tàng của Chúa cho tôi tớ Chúa. Dường như Chúa đã chẳng chờ đợi gì khác hơn là đợi cho con bằng lòng và sẵn sàng tiếp nhận những hồng ân ấy. Bởi vậy, chỉ sau một thời gian ngắn, không những Chúa đã ban các hồng ân cho con mà còn muốn cho nhiều người khác biết là Chúa đã ban các hồng ân ấy cho con nữa.
8. Khi vừa nhận biết Chúa đã ban cho con các hồng ân, là người ta liền nghĩ tốt về một người đã sống phóng túng, bất trung và có nhiều hành động bất chính đã hiện tỏ, thế mà mọi người cũng chẳng nhận ra. Rồi đột nhiên lại nổi lên những lời phiền trách, chống đối và con nghĩ như thế là rất hợp lý nên con chẳng oán hận một ai, mà còn cầu xin Chúa tôn trọng phạm vi chính đáng của họ. Họ nói rằng con làm bộ thánh thiện; rằng con đã bày đặt ra nhiều chuyện mới lạ, dầu trong nhiều điều con đã chẳng chu toàn được Luật Phép, cũng chẳng theo nổi sự đoan chính và thánh thiện của các nữ tu trong tu viện của con. Thực sự con nghĩ, sẽ chẳng bao giờ con theo kịp sự thánh thiện của các chị, nếu lòng nhân từ Chúa không nâng đỡ dìu dắt con. Con chỉ có cái tài phá tán tất cả những tập tục tốt và gieo vãi những thói quen xấu ấy, và con có dồi dào khả năng để làm điều xấu. Bởi vậy những người phiền trách con chẳng có lỗi gì. Con không chỉ có ý nói đến các nữ tu thôi, mà cả những người khác (ở ngoài nữa). Họ đã phơi bày ra ánh sáng những sự thật về con vì Chúa đã cho phép như vậy.
9. Có một lần, đang khi đọc thần vụ, con đã bận tâm đến cảnh trạng này mấy lần, thì đọc tới câu “Lạy Chúa, Ngài quả là chính trực, quyết định của Ngài thật công minh” (Tv 118,137), con bắt đầu suy nghĩ xem câu này thật như thế nào. Ma quỉ không bao giờ có thể cám dỗ được cho con hoài nghi rằng Chúa, lạy Chúa của con, Chúa không gồm đủ mọi sự tốt lành, hay hoài nghi các chân lý khác về Đức Tin. Thực sự đối với con, những chân lý này càng không có nền tảng tự nhiên, con càng tin mạnh mẽ và tâm tình đạo đức mà những chân lý ấy gợi lên trong con càng nồng nhiệt hơn. Vì Chúa quyền năng, nên con tin nhận tất cả những kỳ công Chúa đã thực hiện, và không bao giờ hoài nghi tí gì về phương diện đức tin cả. Khi con đang thắc mắc rằng, theo đức công minh của Chúa, làm sao Chúa không ban cho biết bao nữ tỳ trung tín của Chúa, như con đã nói, ân sủng và đặc ân mà Chúa đã ban cho con, một kẻ bất xứng như thế; thì lạy Chúa, Chúa đã trả lời cho con rằng: “Con hãy phục vụ Ta và đừng bận tâm về điều đó”. Đó là lời đầu tiên con đã được nghe Chúa nói với con và bởi đấy, lời ấy làm cho con rất sợ hãi. Sau này con sẽ giải thích cách thức nghe này và nhiều điểm khác nữa, nên con sẽ không nói gì ở đây nữa, kẻo lạc đề và con nghĩ giờ đây con cũng đã lạc đề khá xa rồi. Con khó biết được con nói những gì rồi. Nhưng cũng không thể làm cách khác. Cha phải chịu đựng cái tật lôi thôi này của con, vì khi con ngẫm nghĩ Chúa đã chịu đựng con thế nào và thấy rõ tình trạng hiện thời của con, thì con quên hết vấn đề đang nói và những gì còn phải nói. Ước gì Chúa cho tất cả những gì điên dại tôi nói đều mang tính chất (biết ơn) này, và chớ gì đừng bao giờ Chúa cho con có chút gì chống lại Người; bằng không thì tốt là Người hãy huỷ diệt con đi ngay lúc bấy giờ.
10. Việc Người tha thứ cho tội vong ân phụ bạc như sự vong ân phụ bạc của con không chỉ một lần mà nhiều lần như thế, đã đủ để minh chứng Lòng Xót Thương vô biên của Người. Người đã tha thứ cho Thánh Phêrô một lần. Còn con thì Người tha thứ luôn luôn. Ma quỉ đã có lý chính đáng để cám dỗ con. Nó bảo con đừng mong sống thân mật với Đấng mà con đã công khai chống đối như thế. Con đui mù biết bao! Lạy Chúa của con, con có thể tìm ra sự trợ giúp ở nơi đâu ngoài Chúa? Trốn xa ánh sáng để cứ vấp ngã hoài hoài thật điên dại chừng nào! Khi con không còn lợi dụng cột trụ và cây gậy làm nơi nương tựa khẩn thiết (là cầu nguyện) để khỏi sa ngã nặng nề, thì ma quỉ đã tìm thấy trong con một sự khiêm nhường kiêu ngạo chừng nào! Khi viết đây, con làm dấu Thánh giá vì con nghĩ chưa bao giờ con đã trải qua một cơn nguy hiểm trầm trọng như khi ma quỉ gieo vào trong trí con cái tư tưởng (sai lầm này) dưới chiêu bài khiêm nhượng. Nó gợi lên cho con rằng làm sao một người, sau khi được Chúa ban những đặc ân cao trọng như thế mà vẫn còn hư hèn như con, mà còn cầu nguyện để tới gần Thiên Chúa? Nó tiếp tục thuyết phục con rằng: cứ đọc kinh theo luật buộc như các nữ tu khác thì đã đủ. Đọc có thể cũng chưa chắc đã đọc cho nên, vậy mà còn muốn làm nhiều hơn nữa? Điều đó chứng tỏ con ít tôn trọng và thực sự là khinh thường các đặc ân của Thiên Chúa. Suy nghĩ và cố gắng nhận thức những điều ấy là rất phải; nhưng đem thực hành những suy tư ấy thật rất sai lầm. Lạy Chúa, chúc tụng Chúa, Đấng đã cứu giúp con!
11. Con nghĩ ma quỉ cũng đã cám dỗ Giuđa theo kiểu ấy. Chỉ khác một điều là nó đã không dám cám dỗ con cách quá “trắng trợn” như thế. Nhưng lần lần nó đã đem con đến cùng cái hố diệt vong ấy. Vì mến Chúa, tôi xin tất cả những ai chuyên cầu nguyện hãy đề phòng cám dỗ này. Họ hãy biết rằng khi tôi bỏ cầu nguyện, tôi đã sống một cuộc sống bất hạnh nhất. Họ hãy xét xem ma quỉ đã cung cấp cho tôi thứ độc dược nào và đã gợi lên cho tôi thứ khiêm nhường giả dối chừng nào! Nó gây cho tôi nhiều bất an nội tâm, vậy làm sao linh hồn tôi có thể tìm được an nghỉ? Một tạo vật càng lìa xa chốn an nghỉ của mình thì càng khốn nạn. Tôi rất ý thức về những đặc ân và ân sủng Chúa đã ban cho tôi. Tôi cảm thấy những thú vui trên trần gian chỉ là một thứ ghê tởm. Tôi ngạc nhiên không biết làm sao tôi đã có thể chịu nổi tất cả như vậy. Phải có một niềm hy vọng mới có thể làm cho tôi chịu đựng được như thế. Vì như tôi có thể nhớ được (và phải là cách đây 21 năm) thì không bao giờ tôi bỏ ý định sẽ cầu nguyện trở lại. Tôi chỉ đợi cho tới khi tôi hoàn toàn sạch mọi tội lỗi thôi. Hỡi ôi! Sự chờ đợi này đã dẫn tôi càng lạc xa đường và đưa tới chỗ diệt vong. Ma quỉ đã khuyến khích tôi cứ chờ đợi như thế cho tới ngày Chung Thẩm, để bấy giờ nó có thể xô tôi xuống hoả ngục.
12. Nhưng nhờ cầu nguyện và đọc sách, và những phương thế này đã vạch cho tôi thấy các chân lý và mỗi ngày càng tỏ cho tôi thấy con đường tôi đang đi là rất nguy hại. Tôi đã thường khóc lóc khẩn nài Chúa thương tôi khốn nạn quá, nên tất cả những ơn Chúa đã ban, cũng chẳng đem lại được ích gì cho tôi. Khi tôi bỏ thực hành việc đạo đức này (tức là cầu nguyện), và lao mình vào các loại giải trí thì những cuộc giải trí này đẫn tôi đến muôn vàn dịp tội chứ chẳng giúp ích gì cho tôi – tôi còn dám nói rằng giải trí và bỏ cầu nguyện chỉ giúp tôi một điều duy nhất là sa ngã – vậy tôi có thể trông đợi gì ngoài số phận bị diệt vong? Bởi vậy tôi nghĩ người đã rất có công trước mặt Chúa là vị tu sĩ dòng Thánh Đaminh (Cha Phêrô Barrón), một người rất thông thái. Chính ngài đã thức tỉnh tôi khỏi giấc ngủ này. Tôi nghĩ tôi đã nói là chính ngài đã cho tôi rước lễ cứ hai tuần một lần, và giảm đi là không được. Nhờ thế, tôi đã bắt đầu nghĩ lại, nên dầu tôi đã không ngừng xúc phạm đến Thiên Chúa, nhưng vì tôi không lạc đường, nên tôi cứ tiếp tục tiến lên. Trước còn ngã rồi chỗi dậy, sau tiến bước rất chậm. Vậy người không bao giờ ngừng bước và cứ tiến đều đều thì dù có chậm cũng sẽ tới đích. Lạc đường là chính việc bỏ cầu nguyện vậy. Nguyện xin Chúa, vì Danh Ngài, giải thoát chúng con khỏi hành động như vậy.
13. Nhân đấy, chúng ta thấy rõ ràng (và vì mến Chúa chúng ta phải ghi nhận rất cẩn thận) rằng dù một linh hồn có đạt tới chỗ được lãnh nhận những hồng ân trọng đại của Thiên Chúa qua cầu nguyện, thì cũng không được tin tưởng vào chính mình vì mình còn có thể sa ngã; cũng không được buông mình vào các dịp tội bất cứ cách nào và về bất cứ vấn đề gì. Phải ghi nhận điều này rất cẩn thận vì là điều tối quan trọng. Dù không thể nghi ngờ được là người ta lãnh nhận hồng ân từ Thiên Chúa; nhưng về sau ma quỉ vẫn có thể tìm hết cách để xoay trở chính hồng ân ấy nên mối nguy hại cho những ai không có nhân đức chắc chắn, không từ bỏ và không hy sinh. Vì những người như vậy, như tôi sẽ giải thích sau, không mạnh mẽ đủ để đương đầu với các dịp tội và những nguy hiểm khác, dù họ có ước muốn và quyết định chân thành đến đâu đi nữa. Đây là một học thuyết tuyệt hảo, và học thuyết này không phải là của tôi, nhưng là Thiên Chúa đã dạy dỗ tôi. Bởi vậy tôi muốn cho những người dốt nát như tôi hiểu biết điều đó. Dầu một linh hồn đã tới trình độ này cũng không được cậy vào sức mình mà xông vào trận chiến, họ chỉ hành động để tự vệ cũng đủ rồi. Để xông vào trận chiến thì cần phải có khí giới mới chống lại ma quỉ được. Thế mà linh hồn vẫn chưa mạnh đủ để tấn công và chà đạp chúng dưới chân như những linh hồn đã đạt tới tình trạng mà tôi sẽ trình bày sau này.
14. Đây là một thứ cạm bẫy ma quỉ dùng để bắt con mồi nó muốn. Khi một linh hồn thấy mình rất gần gũi Thiên Chúa và nhận thấy sự khác biệt giữa những điều tốt lành của thiên đàng, những điều thiện hảo của trái đất, và tình yêu nồng nàn âu yếm Chúa tỏ ra cho mình, thì tự nhiên phát sinh một tình yêu tin tưởng, chắc chắn rằng mình không còn lìa xa niềm hạnh phúc mình đang hưởng nữa. Dường như linh hồn được thấy rõ phần thưởng và nó tin rằng dù bây giờ, trong cuộc sống này, nó không thể đổi đôi chút ngọt ngào sung sướng như thế để lấy bất cứ cái gì thấp hèn và nhơ bẩn như những thú vui của trần gian. Vì có niềm tin tưởng này nên ma quỉ có thể làm cho linh hồn mất sự ngờ vực mà nó phải có đối với chính mình. Bởi thế, như tôi đã nói, linh hồn gieo mình vào nhiều dịp nguy hiểm và vì lòng nhiệt thành kích thích, đồng thời nghĩ rằng bây giờ chẳng cần phải sợ gì nữa. Nó bắt đầu phân phát không chừng mục những hoa trái của “vườn” mình. Hành động này không phải là con đẻ của kiêu ngạo, vì linh hồn hiểu biết rõ rằng tự mình, nó chẳng thể làm được gì. Đó là kết quả của một niềm tin mãnh liệt vào Thiên Chúa nhưng lại bất cẩn. Linh hồn không ý thức rằng mình giống như con chim chưa mọc đủ lông đủ cánh để có thể bay ra khỏi tổ, và Thiên Chúa tung nó ra, nhưng nó vẫn chưa thể bay được, vì các nhân đức của nó chưa vững mạnh đủ và chưa có kinh nghiệm để nhận ra những nguy hiểm, cũng chẳng ý thức được những thiệt hại do tự tin gây nên.
15.
Chính sự bất cẩn này đã gây nên đổ vỡ cho tôi. Vì lý do này và vì những lý do
khác nữa mà cần phải có một vị hướng dẫn và những cuộc giao tiếp với các linh
nhân. Tôi hoàn toàn xác tín rằng nếu một linh hồn được Chúa nâng tới trình độ
này mà không từ bỏ Người hoàn toàn, thì Người sẽ không ngừng trợ giúp và cũng
không để nó hư đi. Nhưng như tôi đã nói nếu linh hồn sa ngã thì hãy nhìn nhận
tình trạng yếu hèn của mình. Vì mến Chúa, linh hồn hãy canh chừng – nếu không,
ma quỉ sẽ dùng một thứ khiêm nhường giả mà lừa gạt làm cho linh hồn bỏ cầu nguyện,
như nó đã lừa gạt tôi, như tôi đã nói và tôi vẫn muốn thường xuyên nhắc lại.
Linh hồn hãy tin tưởng vào lượng từ bi của Thiên Chúa, lượng tự bi cao cả vượt
trên mọi gian ác tội lỗi chúng ta có thể phạm. Với lòng khiêm tốn nhận biết
mình, chúng ta muốn nối lại tình bạn thân mật với Người, thì Người chẳng còn nhớ
tội vong ân, cũng chẳng còn nhớ rằng chúng ta đã lạm dụng các hồng ân Người đã
ban cho chúng ta. Người rất hữu lý để phạt chúng ta vì những tội này, nhưng thực
tế, Người đã tha thứ cho chúng ta cách dễ dàng, và như người ta nói, Người tha
cách dễ dàng cho những người đã là phần tử trong gia đình Người, những người ăn
cùng bàn với Người. Vậy họ hãy nhớ lời Người và hãy xét cách Người đã thực hiện
cho tôi là kẻ đã mệt mỏi vì xúc phạm đến Người trước khi Người mệt mỏi tha thứ
cho tôi. Người vui lòng ban phát mãi mãi và lòng Thương Xót của Người không bao
giờ vơi cạn. Vậy chúng ta hãy ân cần lãnh nhận (lòng thương của Người). Nguyện
Người được chúc tụng đến đời đời Amen, và chớ gì mọi tạo vật đều ngợi khen Người.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét