ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 1
CHƯƠNG 15
GIẢI NGHĨA CÁC CÂU THƠ CÒN LẠI CỦA CA KHÚC *
Ôi vận may diễm phúc!
Tôi đã ra đi không bị để ý,
Mái nhà tôi giờ thật yên hàn.
1 - Linh hồn dùng một ẩn dụ để nêu rõ tình cảnh tù đày đáng thương. Ai trốn được nơi đó mà không bị người cai tù nào ngăn cản đều coi đó là vận may diễm phúc. Quả thật, từ sau tội tổ tông, linh hồn chẳng khác nào bị cầm tù trong cái thân xác hay chết này, phải lụy thuộc các xúc cảm và mê thích tự nhiên. Một khi được thoát khỏi vòng vây, không còn lụy thuộc chúng, linh hồn tự cho mình gặp "vận may diễm phúc" vì đã ra đi mà không bị để ý - tức là không bị một mê thích nào ngăn cản và cầm giữ.
2 - Để được như thế, linh hồn đã tranh thủ ra đi trong "đêm dày", tức là trong sự lột bỏ hết mọi thích thú và giết chết mọi mê thích, theo cách thức chúng tôi đã nói. Còn câu "mái nhà tôi giờ thật yên hàn" nhằm nói rằng phần giác quan, là nhà của mọi mê thích, từ nay được bình an do các mê thích đã bị chế ngự và thiếp ngủ. Thật vậy, bao lâu các mê thích chưa thiếp ngủ nhờ nhục dục bị giết chết, bao lâu nhục dục chưa bị dẹp yên đến độ không còn quấy rầy phần tâm linh nữa, thì linh hồn vẫn chưa đạt được tự do chân chính, để vui hưởng ơn nên một với Đức Tình Quân của mình đâu.
*** Hết cuốn thứ nhất. ***
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét